Dare You To Death - Điều Tra Vụ Án #1
Cập nhật lúc: 15/12/2025 09:06
Trước cổng một câu lạc bộ nổi tiếng trong tỉnh, người ta đã bắt đầu kéo đến từ sớm. Kamin cũng có mặt ở đó, đứng tựa một bên sau khi nhận vụ án chừng nửa tiếng trước.
Người đàn ông trong chiếc áo sơ mi xanh đậm cởi hai khuy trên, để lộ phần n.g.ự.c trắng muốt. Chiếc quần tây đen phối cùng giày da đồng màu khiến anh trông càng chỉn chu. Mái tóc vốn được chải gọn gàng nay lại rũ tự nhiên, làm anh có vẻ trẻ trung hơn thường ngày. Khi anh giơ cổ tay lên xem giờ, một người đàn ông trẻ khác tiến lại gần, điếu t.h.u.ố.c cháy đỏ trong tay.
“Tôi không hút thuốc.” Kamin nói, ánh mắt liếc sang người vừa đến — một chàng trai trông còn trẻ, nhưng ánh nhìn lại đầy thách thức.
“Cho tôi xin số của anh được không?”
“Tôi không rảnh.”
“Không rảnh cho chuyện gì cơ? Cứ đưa số của anh thôi.”
Người kia nói khẽ, rồi phả khói thẳng vào mặt Kamin trước khi tiến sát hơn, hít thêm một hơi nicotine. Nhưng ngay khi sắp thở ra làn khói đó, Kamin đã đưa tay lên, mạnh mẽ bịt miệng hắn lại và ép chặt người kia vào tường. Chỉ trong chốc lát, khói t.h.u.ố.c chưa kịp thoát ra đã bị nuốt ngược xuống, khiến hắn ho sặc sụa, đôi mắt cay xè nhưng vẫn cố giữ vẻ thách thức.
“Ở đây cấm hút thuốc. Có biển báo rõ ràng đấy.” Kamin nói, dập tắt điếu t.h.u.ố.c dưới chân. Người thanh niên chống tay định phản công, nhưng chưa kịp ra đòn thì một cánh tay đã quàng ngang eo Kamin, kéo anh lùi lại để chặn cú đánh.
“Người này là ai vậy?”
Chàng trai trẻ hét lên, quay lại để nhìn người đã đẩy mình, rồi bỗng câm lặng khi nhận ra. “Anh Jade? Tối nay đến đây vui chơi à?”
Jade luồng tay qua mái tóc đen, chiếc áo sơ mi đen ôm sát cơ bắp, phối cùng chiếc quần cùng màu, làm anh trông vừa mạnh mẽ vừa cuốn hút.
“Anh ta gây sự trước. Tôi chỉ xin số thôi,” Chàng trai giải thích, đứng thẳng người, phủi bụi trên quần jeans, tay chỉ về phía Kamin với ánh mắt nghiêm nghị.
Jade nhìn người trong vòng tay mình, hơi ngạc nhiên vì thân hình nhỏ nhắn của anh. “Vậy tại sao lại muốn xin số bạn trai tôi?”
Kamin quay sang Jade với ánh mắt sửng sốt, nhưng trước khi anh kịp phản bác, Jade nhẹ nhàng siết eo anh.
“Anh ấy là bạn trai anh à?” Chàng trai hỏi, giọng bối rối.
“Đúng.”
“Vậy tôi sẽ không xen vào nữa. Xin lỗi…” Chàng trai ấp úng, bỗng trở nên tôn trọng và sợ hãi, khiến Kamin tự hỏi liệu Jade thật sự là cảnh sát… hay đúng hơn là một ông trùm mafia.
“Giờ cậu có thể thả tôi ra không?”
“Tối nay, cậu là của tôi. Nếu tôi thả ra, người ta sẽ nghi ngờ.” Jade thì thầm đầy chủ ý vào tai Kamin: “Tối nay, để chiều cao của tôi trở thành nơi nương tựa của cậu.”
Họ bước vào câu lạc bộ mà không hề rời nhau một tấc. Kamin đồng ý, tin rằng như vậy thuận tiện hơn cho việc điều tra. Anh không muốn xảy ra rắc rối như vụ trước. Còn Jade, chỉ nghĩ đến việc trêu chọc người trong vòng tay mình sẽ thú vị ra sao.
Câu lạc bộ nổi tiếng Drink Me là địa điểm quen thuộc trong vùng. Dù là giữa tuần, nơi đây vẫn đông đúc. Có hai tầng: tầng một gồm quầy bar, nhiều bàn ghế và sân khấu cho ban nhạc, tầng hai là gác lửng, có thể nhìn xuống phòng chính. Ngoài đa dạng các loại đồ uống, quán còn phục vụ món ăn. Khu vực hút t.h.u.ố.c được đ.á.n.h dấu rõ ràng bên ngoài, giữ cho không gian bên trong luôn dễ chịu.
Người ra vào liên tục, một số đã say, suýt va phải Kamin. Nhưng nhờ cánh tay khỏe ôm quanh eo, anh vẫn giữ được thăng bằng. Hai người ngồi xuống một bàn không xa quầy bar nhưng đủ kín đáo. Vừa ngồi, Kamin ngay lập tức lùi ra khỏi Jade.
“Thư giãn đi, cậu muốn uống gì?” Jade hỏi bình thản, ngả lưng vào ghế sofa nhung đỏ, ánh mắt chăm chú nhìn Kamin bên cạnh.
“Tôi đang làm nhiệm vụ.”
“Dù sao thì…” Jade trả lời, rót rượu yêu thích của mình trước khi quét mắt khắp phòng, không tập trung vào điều gì cụ thể.
“Cậu chắc là tối nay chứ?”
“Nguồn tin báo là vậy.”
“Tài liệu không ghi rõ thời gian. Cậu có biết nó sẽ xảy ra lúc nào không?”
“Sao? 9 giờ cậu phải về ngủ hay gì?” Jade nhấc ly rượu lên, nở một nụ cười đầy khiêu khích, khiến Kamin nhíu mày đầy khó chịu.
“Cậu có thể ngừng quấy rầy tôi một phút được không?”
“Tôi có thể, nhưng tôi sẽ không làm. Có vấn đề gì sao?”
Kamin lắc mắt, thở dài. Nếu đây mới chỉ là ngày đầu tiên của anh, thì anh không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Đừng ngồi thẳng đơ, tay đặt trên đầu gối, soi xét mọi người nữa. Trông cậu cứ như cái biển báo ‘Tôi là cảnh sát’ ấy.”
“Vậy tôi nên làm gì?”
“Vừa uống rượu vừa làm việc? Giả vờ thư giãn? Người đến đây giao ma túy không phải dân địa phương. Họ không biết ai là cảnh sát. Nhưng thái độ khả nghi của cậu sẽ tố cáo chúng ta.”
Jade kéo Kamin ngồi vào lòng mình, rồi vòng tay ôm chặt eo anh. Càng cố vùng vẫy, Kamin càng cảm nhận được lực siết chặt hơn.
“Bình tĩnh đi, họ đã đến rồi,” Jade nói, nhấc ly rượu lên mà không rời mắt khỏi nhóm người vừa bước vào. Họ ăn mặc như khách du lịch bình thường, nhưng mỗi người đều cầm một chiếc túi đen.
Jade đã nhận được báo cáo từ một điệp viên chìm về địa điểm cuộc họp hôm nay. Bàn của bọn chúng chỉ cách họ hai bàn, và họ phải đi qua bàn đó trước, nên Jade chọn bàn này.
“C.h.ế.t tiệt, Jade.”
“Gì cơ?”
“Cậu thấy người mặc áo Hawaii trắng không? Hắn là chủ một trang trại địa phương. Hắn biết tôi là cảnh sát.”
Jade định dùng thực đơn che mặt Kamin, nhưng trước khi kịp làm gì, người đang ngồi trong lòng anh đã dùng tay ôm trọn mặt anh, nghiêng sát lại gần đến mức anh cảm nhận được hơi ấm và đầu mũi Kamin chạm vào mình.
“Cách này khá thú vị đấy.”
“Im đi."
"Cậu hoàn toàn che mất tôi rồi kia kìa.” Jade trêu, di chuyển eo sát hơn vào Kamin. “Đỡ hơn chưa?”
“Im đi, Jade,” Kamin đáp cứng nhắc, khuôn mặt họ cách nhau chỉ vài tấc. Nếu anh cử động quá mạnh, sẽ là một sai lầm.
“Họ rời đi chưa?”
“Chưa,” Jade trả lời, nhìn qua khuôn mặt hấp dẫn của Kamin và nhận thấy những kẻ buôn ma túy đã ngồi vào bàn của chúng.
“Nếu cậu lừa tôi, tôi sẽ điều cậu đi nơi khác đấy.”
“Lạm quyền à?”
“Đó là việc của tôi.”
Kamin đứng lên, quay nhìn ra phía sau, thấy các nghi phạm đã ngồi vào bàn. Anh bật dậy, đẩy mạnh vào sườn Jade một cách bất ngờ.
“Á! Đau quá.”
“Tập trung vào bọn họ, tôi sẽ… Gọi thêm người hỗ trợ,” Kamin nói, tiến về nhà vệ sinh để thực hiện cuộc gọi.
Vụ án này liên quan đến việc bắt giữ những kẻ buôn ma túy và các đầu mối bán ma túy cho dân địa phương. Trước đây, chẳng ai có thể hành động vì các nghi phạm luôn trốn thoát trong các đợt đột kích. Giờ đây, với một thanh tra mới và một kế hoạch đã bố trí chuẩn bị thành công, lý do thất bại trước đây trở nên rõ ràng.
“Trung sĩ, chuẩn bị đội.”
“Chờ tín hiệu từ Jade rồi mới tiến vào.”
“Đã hiểu!”
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, một chàng trai bước vào. Cao khoảng 1m85, mặc áo trắng và quần tông màu đất, tóc xám khói, trên má để lại lúm đồng tiền duyên dáng.
Kamin không quá chú ý. Anh chọn rửa tay để tránh gây nghi ngờ. Khi xong, anh bước ra, nhưng vừa mở cửa, nhìn thấy một trong những tay chân của băng ma túy sắp vào. Anh không chắc họ tình cờ tới nhà vệ sinh hay đã phát hiện điều gì, nhưng Kamin quyết định quay lại, không hề do dự kéo một chàng trai trẻ vào bên trong để tránh những tình huống ngoài ý muốn.
“Đợi ở đây.”
Một giọng nói mới vang lên, khiến Kamin cảnh giác hơn, giơ tay bịt miệng chàng trai. Chàng trai nhìn tay anh, nhíu mày, khiến Kamin thấy sự quen thuộc kỳ lạ trong thái độ đó.
Âm thanh của nước chảy và tiếng xả toilet từ buồng khác vang lên. Rồi tiếng cửa mở ra và đóng lại cho phép Kamin thả tay khỏi miệng chàng trai.
“Có chuyện gì vậy?” Chàng trai hỏi.
“Một chút rắc rối nhỏ thôi,” Kamin đáp, cố mở khóa cửa nhà vệ sinh.
Nhưng chàng trai ngăn lại: “Tôi cần một lời giải thích rõ ràng hơn là ‘rắc rối nhỏ’. Anh kéo tôi vào đây mà chưa được tôi cho phép,” chàng trai nói, khoanh tay, nghiêm túc nhìn anh.
“Tôi đã thả cậu ra rồi mà?” Kamin lắc mắt.
“Nhưng tôi vốn không đồng ý từ đầu. Tôi có thể báo cáo anh đấy,” chàng trai vẫn nghiêm mặt.
“Tôi trốn người khác. Vừa lòng chưa?” Kamin đáp.
“Trốn ai?” Chàng trai hỏi.
“Một người tôi đã cắt đứt quan hệ. Tôi không muốn gặp lại họ. Giờ thì đi đi, tôi còn việc phải làm,” Kamin nói.
Nhưng thay vì rời đi, chàng trai cười, lúm đồng tiền bên má phải lộ ra.
“Vậy là anh đang chạy trốn à?” Chàng trai hỏi.
Điện thoại của Kamin rung trong túi, đó là cuộc gọi từ đội của anh đang chờ bên ngoài. Anh phải nhanh chóng.
“Tránh ra!” Kamin nói, đẩy chàng trai sang một bên trước khi mở cửa lao ra ngoài. Chàng trai đứng đó, mỉm cười nhìn theo.
Chiếc điện thoại màu đen trong túi chàng trai rung lên, và cậu trả lời mà không thèm nhìn.
“Cậu đang ở đâu vậy Jay? Quay lại bàn liền đi.” Một giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia.
“Ừ, tôi đang đến. Tôi vừa tìm thấy thứ khá thú vị trong nhà vệ sinh,” Jay đáp.
“Không, hôm nay cậu không được đi đâu đấy. Ngày mai là ngày cuối cùng của lễ chào đón rồi,” người bạn nhấn mạnh.
“Tôi biết rồi,” Jay trả lời, hối tiếc vì không hỏi lấy thông tin liên lạc của đối phương. Nhưng ít ra cậu cũng tìm thấy một thứ đáng yêu để làm sáng bừng buổi tối của mình.
Khi Kamin quay trở lại bàn, anh thấy đôi mắt đen thăm thẳm đang nhìn chằm chằm mình. Ngay khi anh xuất hiện, một ánh nhìn nghiêm nghị đón nhận anh, đúng như cậu dự đoán.
“Tôi chỉ ra lệnh cho các đồng đội chuẩn bị thôi.”
“Sao lâu mới xong thế? Từ giờ trở đi, công việc sẽ khó khăn hơn nhiều, cậu không hiểu sao?”
“Họ đã trao đổi xong chưa?” Kamin quyết định bỏ qua sự mỉa mai, rút vũ khí khi thấy các Sĩ quan xâm nhập vào bên trong và bắt đầu dẫn khách ra ngoài.
“Mọi thứ đã sẵn sàng,” Jade nói, nhấp ngụm cuối ly brandy rồi đứng dậy chuẩn bị cho cuộc tấn công.
Họ tách ra. Jade vây quanh tên buôn ma túy, trong khi Kamin yên vị phía sau chiếc ghế của kẻ phân phối. Hai người nhìn nhau trước khi ra hiệu cho các Sĩ quan trong khu vực.
“Anh bị bắt vì tội có với ý định phân phối ma túy,” Kamin nói, nhắm thẳng s.ú.n.g vào đầu tội phạm, người lập tức đưa tay lên. Kẻ phân phối định rút súng, dừng lại khi cảm nhận được nòng s.ú.n.g lạnh áp vào thái dương.
“Bỏ s.ú.n.g xuống,” Kamin nghiêm nghị ra lệnh, ép nòng s.ú.n.g vào đầu kẻ phân phối - người hơi cúi đầu.
Tất cả thuộc hạ cố gắng giúp ông chủ đều bị các Sĩ quan bao vây. Vụ bắt giữ này sẽ mở đường cho những tiến triển sau này đối với các kẻ phân phối khác. Đây là vụ án đầu tiên của Thanh tra mới - Kamin.
“Đưa tất cả về đồn.”
“Rõ!”
Một sĩ quan đáp. Khi nhiệm vụ kết thúc, Kamin cất vũ khí. Đáng lẽ anh phải viết lại báo cáo vụ án và tiến hành tạm giữ, nhưng một bàn tay đặt lên vai anh ngăn lại.
“Có chuyện gì thế? Vụ án xong rồi mà.”
“Bắt họ chưa có nghĩa là xong đâu.”
“Đây là vụ án đầu tiên của cậu, không định ăn mừng chút sao?”
“Tôi còn phải làm việc tiếp,” Kamin đáp, vừa bước về phía chiếc xe hơi, hoàn toàn phớt lờ Jade — người đang xoa xoa ống chân vì vừa bị đau.
“Đội trưởng, thật sự tôi phải đi xe máy của anh sao? Tôi chỉ mới uống có một ly thôi. Mà anh đã say rồi à?”
“Mới ba ly thôi.”
“À, thế thì đâu có say. Hay là anh đang giả vờ?”
“Ken.”
“Xin lỗi, xin lỗi. Vậy giờ anh làm gì thế? Có về cùng thanh tra không?”
“Ừ, dọn dẹp cho gọn đi đã.”
“Dọn dẹp?” Lúc nãy anh còn đ.ấ.m người ta, khiến người ta hét lên cơ mà.
Jade liếc sang cấp dưới của mình — người đang cười khúc khích, rồi lên xe máy nổ máy chạy, cẩn thận để mình không đ.â.m vào cột hay ngã nhào.
Anh bước lên chiếc xe sang trọng mà ban nãy đã thấy ở sở cảnh sát, ngồi vào ghế phụ. Jade nghiêng người về phía Kamin, đến mức hai sống mũi gần như chạm nhau. Đôi mắt nâu của Kamin nhìn anh chằm chằm, ánh lên vẻ khó chịu. “Cậu định làm gì đây?”
“Cậu mong gì ở một kẻ say?”
“Nếu cậu còn tiếp tục đùa giỡn, tôi sẽ thả cậu giữa đường đấy.”
“Cậu không nỡ đâu.” Jade mỉm cười, lúm đồng tiền bên má phải hiện rõ — một nụ cười mà Kamin thấy lạ lùng, nhưng quen thuộc đến đáng ngờ.
Nòng s.ú.n.g lạnh ngắt chĩa thẳng vào đầu khiến Jade bật cười. Anh giơ tay đầu hàng, rồi nghiêng người cài dây an toàn cho Kamin.
“Lái xe mà không thắt dây an toàn thì nguy hiểm lắm. Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi.”
“Tôi mong cậu làm việc cũng hiệu quả như khi nói.”
Tối hôm đó, Jade nhận ra điều đặc biệt về viên thanh tra mới: Kamin làm việc chính xác y như lời đồn, và đôi mắt nâu ấy — khi ánh lên dưới ánh đèn — lại mang một sức hút đến khó cưỡng.
