Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Chương 66-68: Phiền Muộn Vì Em

Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:25

Lục Ngạn lái xe đưa Tuyết Nhi và Chương Nhiên về đến ký túc xá, bé con đứng lắc lư trước mặt anh, bĩu môi nhõng nhẽo:

“Cô ta lúc đó cầm theo một cái nĩa, nếu Chương Nhiên chậm một chút, biết đâu mặt em đã bị thương rồi đó.”

Lời này cũng không sai chút nào.

Giả sử Chương Nhiên hoặc Tuyết Nhi phản ứng chậm và không tránh kịp, giả sử Tô Diệu Anh đ.â.m cái nĩa vào vị trí nguy hiểm như mắt thì có thể bị mù, hay đơn giản là sượt qua mặt thì hủy dung mất.

Lục Ngạn vội vàng cắt ngang cuộc họp ghé qua vì sợ cô bị người khác bắt nạt, cho dù cô chịu chút ấm ức thôi anh cũng thấy tức giận rồi, nói gì anh sớm không vừa ý hai anh em nhà họ Tô.

Người đàn ông nâng mặt cô lên, nhìn biểu cảm ủy khuất của cô thì mỉm cười:

“Bé con, em thật biết cách dựa dẫm vào tôi.”

“Chú là bạn trai em mà.” Tuyết Nhi tủm tỉm: “Em không dựa vào chú thì dựa vào ai chứ?”

Câu này chọc cho tim Lục Ngạn ngứa ngáy. Anh rất thích việc cô ỷ lại vào mình, điều này có nghĩa là trong lòng cô đã chừa cho anh một vị trí quan trọng.

Bất kỳ lúc nào gặp rắc rối, Tuyết Nhi luôn tìm anh, nghĩ đến anh.

Chỉ cần như vậy thôi, Lục Ngạn đã rất thỏa mãn.

Mắt phượng hơi hơi nheo lại, Lục Ngạn vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, tưởng tượng cảnh Tô Diệu Anh suýt chút nữa phá hỏng dung nhan này, anh liền không kìm được lửa giận.

Vừa rồi trước mặt Chương Thái Hòa, dù sao người ta cũng làm trong cục cảnh sát nên anh nhịn một chút, không có nghĩa anh chấp nhận cho qua.

Buổi chiều đang là giờ nhiều người qua lại, Lục Ngạn đứng cùng Tuyết Nhi vô cùng nổi bật nên không ít người đã dừng chân ngắm nghía, hóng hớt.

Người đàn ông chẳng hề bận tâm ánh mắt của bọn họ, Tuyết Nhi thì hơi xấu hổ nắm lấy bàn tay đang vuốt ve mặt mình:

“Chú, ở đây đông người, chú cứ âu yếm em như vậy người ta đồn đãi nữa bây giờ.”

“Em nghĩ có ai dám đồn sao?”

Tuyết Nhi không biết bây giờ cô ở trong trường đã nổi tiếng ra sao, gần như tất cả sinh viên đều biết cô là tiểu thư nhà giàu có chống lưng khủng, mấy người lan truyền mấy lời nhảm nhí đều nhận được thư mời của luật sư cả rồi.

Đám sinh viên còn có cả châm ngôn sống mới: “Không sợ gì, chỉ sợ kẻ nhiều tiền.”

Dám nhìn, nhưng không ai dám nói gì sau lưng họ.

Lục Ngạn nâng mặt cô lên, đang định hôn thì bị bàn tay mềm mại của cô chặn lại.

Môi anh dán vào da thịt mịn màng của cô, có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt.

Lục Ngạn nhếch lông mày, cô gái nhỏ liền rụt tay về, bẽn lẽn nói:

“Đông người, em ngại…”

“Đừng ở ký túc xá nữa.” Lục Ngạn nói: “Phiền.”

“Không phiền mà.”

“Tôi phiền muộn vì em đấy.”

Tuyết Nhi không ngờ anh sẽ nói vậy, ngước mặt lên nhìn, phát hiện ánh mắt anh dịu dàng mà ấm áp:

“Em trải nghiệm như vậy đủ rồi.”

Bởi vì ngày thường bận công việc, Lục Ngạn ít có thời gian nói chuyện cùng cô, mà Tuyết Nhi cũng quay cuồng với những bộn bề riêng nên gần đây ít khi hẹn hò, gặp mặt.

Lục Ngạn khó chịu trong lòng, nói thẳng ra, anh nhớ Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi mím môi, định phản đối chuyện trở lại Lục gia nhưng nhìn thấy khuôn mặt tủi thân của Lục Ngạn thì những lời sắp ra khỏi miệng đều bị cô nuốt ngược vào trong.

“Tôi muốn mỗi ngày thức dậy có thể tranh thủ thời gian cùng em ăn sáng, sau đó đưa em đến trường, chiều muộn lại đến đón em về nhà. Buổi tối còn có thể cùng em ngủ chung trên một giường.”

Người đàn ông cúi đầu, mặt đối mặt với Tuyết Nhi.

Trong mắt cô gái nhỏ long lanh hình bóng của anh, hơi thở trở nên gấp gáp.

Tuyết Nhi bị mỹ nam kế đánh gục trong giây lát, cô chỉ lo ham vui mà không quan tâm đến cảm xúc của chú Ngạn, nhất thời áy náy:

“Em biết rồi, em sẽ chuyển ra ạ.”

Thôi vậy, tiếp tục ở ký túc xá biết đâu lại xuất hiện một bạn cùng phòng mới như Tô Diệu Anh thì c.h.ế.t dở.

Thấy cô đồng ý với mình, Lục Ngạn bật cười. Lúc bình thường nhìn nghiêm túc lạnh lùng, nhưng khi mỹ nam cười rộ lên quả thật rực rỡ khiến người ta rung động.

Tuyết Nhi bưng mặt của anh, chép miệng nói:

“Trời sinh chú có một khuôn mặt quá yêu nghiệt mà, sau này chú cười nhiều chút, chú cười rất đẹp.”

“Vậy à?” Lục Ngạn nhân lúc cô không chú ý tiến tới, hôn lên môi cô cái chụt. “Sau này chỉ cần em hôn tôi một cái, tôi sẽ cười cho em xem, chịu không?”

“Chú này!” Tuyết Nhi ngượng ngùng liếc xung quanh, sợ người khác nhìn bọn họ.

Lục Ngạn từng nghe Chu Trạch An bảo rằng khuôn mặt đẹp là lợi thế để tán gái, khi đó anh cảm thấy ấu trĩ, ngoại hình thì quan trọng cái gì? Một người đàn ông có năng lực cũng quá đủ, nhưng bây giờ mới thấm thía ý nghĩa của câu nói ấy.

Tuyết Nhi dọn vào ký túc xá chưa bao lâu đã cuốn gói trở về Lục gia.

Người mừng nhất chắc phải kể đến Đinh Mục. Những ngày cô bé sống trong ký túc nữ, hắn luôn phải ở bên ngoài canh chừng, rình rập chẳng khác gì tên biến thái, việc quan trọng ở Lục gia đều do Hoàng Khải một tay tiếp quản. Hắn còn nghĩ bản thân sắp bị khai trừ đến nơi rồi.

Chỉ trong một ngày, cả Tuyết Nhi và Chương Nhiên đều nói tạm biệt ký túc.

Tuyết Nhi là vì bị sắc dụ, trúng mỹ nam kế của Lục Ngạn.

Chương Nhiên thì bị cha mình lôi về, ông ấy sợ cô nàng gây thêm rắc rối.

Tuyết Nhi quay lại Lục gia vào giữa trưa, Lục Ngạn đã nhắn tin nói với cô hôm nay anh về trễ, cô cũng vui vẻ nói sẽ chờ anh.

Hôm nay Đinh Mục cùng những người khác gỡ hết mấy bức tranh phong cảnh ở phòng ngủ của Lục Ngạn, Tuyết Nhi lon ton đi tới bên cạnh hỏi:

“Chú Mục, đây là tranh của mấy họa sĩ nổi danh mà, năm trước cháu từng đi xem, có thấy qua vài bức ở triển lãm rồi. Sao lại gỡ chúng xuống?”

“À, lão đại muốn trang trí lại bức tường này.”

“Treo tranh khác sao ạ?”

“Không.”

Đinh Mục nhìn cô rồi cười khà khà:

“Cháu đoán xem lão đại muốn thay tranh trong phòng ngủ thành ảnh của ai nào?”

“Ảnh…” Tuyết Nhi chỉ vào mặt mình: “Của cháu ạ?”

“Ôi cha, thông minh quá.”

Hai gò má Tuyết Nhi nóng bừng, trời ạ, chú Ngạn làm cô ngại c.h.ế.t mất! Nhưng mà nghĩ đến việc có một người quan tâm yêu thương mình đến vậy, cô cũng thấy vui, trong lòng mềm như bông.

Ngay sau đó cô liền thắc mắc:

“Mà chú Ngạn lấy hình cháu ở đâu ra ạ?”

“Chưa có, đang đợi cháu có thời gian để thuê studio đến làm mấy bộ ảnh kỷ niệm đó.”

Trong lúc Tuyết Nhi không hề hay biết gì, Lục Ngạn đã liên hệ cho studio nổi tiếng giúp cô.

Tuyết Nhi là con gái, tất nhiên rất thích chụp ảnh, nghe vậy liền lên tinh thần.

Cô được chủ động chọn concept chụp ảnh nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến Lục Ngạn, anh liền nói:

“Thời gian trôi qua rất nhanh, tôi muốn giúp em lưu giữ những khoảnh khắc đẹp nhất ở độ tuổi tươi trẻ này, mỗi tháng chụp một concept để làm kỷ niệm đi.”

Anh cũng muốn có vài quyển album ảnh của Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi ngồi trên đùi người đàn ông đung đưa chân, ngọt ngào nói:

“Chú thật là tâm lý, yêu chú nhất!”

Concept đầu tiên cô chụp là concept thần tiên, Lục Ngạn bỏ ra số tiền lớn để chế tác cánh thiên sứ và may phục trang, làm phụ kiện cho cô.

Nhìn thấy cô mặc váy trắng bồng bềnh đứng dưới ánh đèn nở nụ cười rạng rỡ, trái tim Lục Ngạn một lần nữa mất kiểm soát.

Khoảnh khắc cô nhào vào lòng anh ngọt ngào gọi “chú Ngạn”, anh thật sự muốn cho tặng bé con tất cả những gì tốt đẹp trên thế giới này.

Cứ như vậy, phòng ngủ của Lục Ngạn biến thành phòng trưng bày ảnh của Tuyết Nhi.

Trong thời gian hai người vui vẻ hẹn hò và sống chung, Tô Diệu Anh đã bị bế lên tòa vì tội bịa đặt, bội nhọ danh dự người khác. Cô ta không cam lòng nhưng vẫn phải bồi thường cho Tuyết Nhi một số tiền khá lớn, tất nhiên, lớn đối với cô ta và Tô Hoan mà thôi.

Lục Ngạn còn chẳng thèm lấy mấy đồng lẻ ấy, trực tiếp trả cho luật sư.

Về nhà, cô ta khóc lóc nói với Tô Hoan, liền bị hắn trách:

“Em không biết giữ mồm giữ miệng, còn than phiền cái gì?”

“Anh… hức, sao anh cứ bênh cô ta chứ? Có phải anh mê đắm con ả đó rồi không?”

Tô Hoan quá mệt mỏi với cái tư duy ngu ngốc này của em gái, không thèm chấp nó nữa. Hắn cho rằng sau vụ việc này, chỉ cần hai anh em yên phận thì mọi chuyện sẽ dần lắng xuống, nào ngờ trong tháng đó, hắn nhận được thông báo sa thải.

Khoảnh khắc giám đốc nhân sự gọi hắn lên gặp mặt, hắn đã ngờ ngợ mình sắp mất việc.

Tô Hoan gần như sụp đổ mà cầu xin:

“Giám đốc, anh nhìn những năm qua tôi cố gắng và chăm chỉ cống hiến cho công ty như vậy, khó khăn lắm mới được công việc ổn định, anh có thể nói đỡ giúp tôi được không? Tôi biết em gái tôi đã đắc tội sai người nhưng mà...”

“Tô Hoan, cậu biết nguyên nhân thì phải biết tôi không thể quyết định được chuyện này. Hãy biết ơn và nhớ cho kỹ, Lục tổng chưa phong sát cậu đã là phước đức của cậu rồi.”

Trước kia những người dám đắc tội với Lục Ngạn sẽ không có kết cục đơn giản như vậy. Từ ngày anh ở cùng Tuyết Nhi, tâm trạng anh luôn luôn rất tốt, tâm thế thay đổi nhiều Cũng nhờ vậy mà hai anh em họ Tô mới còn một con đường sống.

Tô Hoan rời khỏi công ty trong trạng thái vô hồn.

Hắn biết đi đâu tìm được một công ty có chế độ đãi ngộ tốt hơn Lục thị bây giờ? Mấy năm phấn đấu, chỉ vì em gái gây sự với người khác mà đổ sông đổ biển, hắn điên mất!

Tô Hoan vào quán bar uống rượu không ngừng nghỉ.

Giữa khuya, gia đình nhận được điện thoại từ cảnh sát mới đến đón hắn về. Ban đầu cha mẹ còn trách hắn sao lại bê tha tới mức ngủ ngoài đường, sau đó thì biết hắn bị đuổi việc.

Cả nhà họ Tô luôn tự hào nhất chuyện Tô Hoan làm việc ở Lục thị, mà hôm nay, mọi thứ tan nát rồi.

Ở Lục gia, mỗi ngày Tuyết Nhi đều ăn sáng cùng Lục Ngạn rồi được anh đưa đón đến trường, cuộc sống vô tư vô lo.

Chương Nhiên gần đây “bị” tài xế riêng hộ tống đến trường, nhìn thấy Tuyết Nhi liền giả vờ khóc lóc:

“Hu hu, tớ bị kiểm soát suốt ngày, đi chơi cũng không vui vẻ nổi.”

“Thương thương, đừng buồn mà, chỉ cần biểu hiện tốt là cha cậu sẽ trả tự do cho cậu ngay thôi.”

“Biết vậy nên giờ tớ ngoan lắm.”

Tuyết Nhi gật gù, mới khuyên nhủ Chương Nhiên được vài hôm thì lại nghe tin có một sinh viên nam định sàm sỡ cô nàng và bị đá gãy xương sườn.

Sau đó Chương Nhiên nhắn tin cho cô, nói:

“Mặc dù lần này cũng không phải lỗi của tớ nhưng tớ bị cấm túc rồi.”

Tuyết Nhi: “...”

Xưa giờ Tuyết Nhi chỉ chơi chung với mấy tiểu thư đài các nên trường hợp như Chương Nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy, dũng mãnh thật đấy.

Thời gian trôi qua rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của tay lái siêu đỉnh Lục Ngạn, Tuyết Nhi đã thi đỗ bằng lái xe.

Ngày lấy được bằng, Lục Ngạn đồng ý cho cô tự mình cầm lái.

Cô gái nhỏ dùng tay hất mái tóc dài, đi xuống gara đỗ xe ở tầng hầm, cần cổ trắng nõn rướn cao như một con thiên nga, vừa xinh đẹp vừa cao ngạo.

Lục Ngạn mặc tây trang chầm chậm theo sau, ánh mắt cưng chiều.

“Em muốn lái Cadillac!”

Giọng cô vang lên ở phía trước, rồi mấy giây sau, một tiếng hét chói tai đầy kích động truyền tới:

“Áaaaaaaa!”

Tuyết Nhi tung tăng xuống gara như thường ngày, ban đầu chỉ nghĩ hôm nay phải lái xe gì đến trường cho thật ngầu. Nhưng đập vào mắt cô là một chiếc Lamborghini màu hồng sáng chói lấp lánh.

Tim cô đập loạn, lúc đứng ở trước mặt Lục Ngạn còn nói lắp:

“Chú, chú, xe… chiếc xe màu hồng kia…”

Người đàn ông rút từ trong túi quần ra một cái chìa khóa, nói:

“Quà mừng em lấy được bằng lái.”

Hai mắt Tuyết Nhi rớm lệ, dù Lục Ngạn từng nói sẽ tặng xe cho cô nhưng khi thật sự nhận được món quà mà cô hằng mong ước, cảm giác ấm áp lan ra khắp toàn thân.

Cô dùng hai tay cầm lấy chìa khóa xe, môi run run như sắp khóc.

“Chính miệng em nói sẽ giúp tôi tiêu tiền, em quên rồi sao?”

Người đàn ông xoa xoa gò má của cô:

“Ngoan, đi xem xe đi, khóc cái gì?”

“Em không khóc vì được tặng xe đắt tiền, mà vì chú đối xử với em thật sự rất rất tốt…”

Một chiếc xe mà thôi, chú Đông vẫn dư sức mua tặng cô.

Nhưng cách mà chú Ngạn tạo bất ngờ cho cô, cách chú chăm sóc lo lắng cho cô từ bữa ăn đến giấc ngủ khiến cô cảm động.

Không biết từ khi nào, chỉ cần cô buồn chán, cô gặp rắc rối thì trong đầu chỉ nghĩ đến chú Ngạn.

Người đàn ông này chưa từng khiến cô buồn dù chỉ một chút.

Tuyết Nhi dần dần cảm thấy sự tồn tại của Lục Ngạn đã vượt qua cả vị trí chú Đông, xâm chiếm toàn bộ trái tim và tâm trí cô.

Cảm giác đặc biệt, rất khác so với cách chú Đông nuôi dạy cô…

Tuyết Nhi nâng mặt lên, đột nhiên nhón chân, hôn mạnh lên môi Lục Ngạn rồi nói:

“Em yêu chú!”

Cánh tay Lục Ngạn vững vàng giữ eo cô, người đàn ông không nói gì mà cúi đầu hôn trả.

Anh cuồng nhiệt cuốn lấy lưỡi của Tuyết Nhi, tham lam l.i.ế.m mút vị ngọt từ cô.

Mãi đến khi cảm thấy hơi thở của cô trở nên hỗn loạn, anh mới dừng lại.

Tuyết Nhi tựa đầu vào n.g.ự.c anh, hai gò má ửng hồng xinh đẹp, cô hé miệng hít từng ngụm không khí.

Anh vuốt ve lưng Tuyết Nhi, chờ cô bình tĩnh lại một chút mới dẫn cô đi xem xe.

Chiếc xe màu hồng nhưng không sến, chỉ thấy lấp lánh, bên ngoài sơn khảm… kim cương? Nhìn kỹ mới thấy còn có pha lê, tay Tuyết Nhi sờ vào đầu xe, ánh mắt không thể tin nổi liếc về phía Lục Ngạn.

“Chú…?”

Lục Ngạn biết cô thắc mắc cái gì, anh nói:

“500 viên kim cương ở đèn led và hơn 400 nghìn viên đá quý quanh thân xe.”

“Không phải đâu, khoa trương như vậy…” Tuyết Nhi cứng miệng, sốc đến mức không còn cảm giác gì nữa rồi.

Cô chỉ muốn có một chiếc xe riêng cho mình là đủ, đằng này chú Ngạn tặng cho cô chiếc xe khủng như vậy, cô dám chạy mới lạ!

Tuyết Nhi cứ đứng tại chỗ, tay đặt trên đầu xe không động đậy, mãi một lúc lâu cô mới lẩm bẩm:

“Đụng một cái, kim cương có rơi ra không?”

“Em không tin tưởng tay lái của bản thân sao?”

“Trước đó em rất tự tin, nhìn thấy chiếc Lamborghini Murcielago này xong thì không tin nữa rồi… Chú, nói thật cho em biết đi, chú cướp ngân hàng sao?”

Cô chưa từng hỏi sâu về công việc “ngầm” của chú Ngạn, bây giờ bỗng nhiên thấy sợ hãi quá.

Ánh mắt bất an của Tuyết Nhi làm Lục Ngạn buồn cười, anh cầm lấy chìa khóa xe trên tay cô, mở cửa xe rồi đứng tựa vào xe, bình tĩnh nói:

“Tôi là xã hội đen, tội phạm, em sợ không?”

“Chú đừng có đùa mà…”

“Buôn vũ khí xuyên quốc gia.”

Mấy chữ này thoát ra khỏi miệng anh giống như chuyện rất bình thường.

Tuyết Nhi cảm thấy chân mình hơi run, cô đã nhận ra thân phận chú Ngạn không bình thường từ lúc gặp mặt, nhìn biệt thự khổng lồ và dàn vệ sĩ khủng mà chú ấy có đi, đương nhiên phải giàu cỡ chú Đông rồi. Thế nhưng, buôn vũ khí là khái niệm gì?

“Hồ Đông không nói cho em biết sao? Hắn ta cũng làm công việc này.”

Sắc mặt Tuyết Nhi trở nên hoảng loạn, cô nhìn Lục Ngạn như muốn xác nhận lại lời vừa rồi là thật hay giả. Anh vẫn giữ biểu cảm thoải mái mà nói:

“Em biết lý do tôi có nhiều kẻ thù rồi đó.”

Anh không nghĩ Hồ Đông lại im ỉm suốt bao nhiêu năm.

Tuyết Nhi hé miệng, cuối cùng chẳng nói được lời nào.

Từ việc nhận được xe đính toàn đồ trân quý đến chuyện hai người đàn ông yêu thương cưng chiều cô đều làm công việc nguy hiểm và trái pháp luật, không có việc nào bình thường cả.

“Em không xem xe à?” Lục Ngạn đi tới bên cạnh, đưa tay chạm vào tóc cô, động tác nhẹ nhàng, không áp lực gì: “Chuyện tôi làm xã hội đen khiến em khó chấp nhận vậy sao?”

“Em… Em cần thời gian để tiếp nhận…”

Tuyết Nhi đứng tại chỗ xoắn xuýt mãi, Lục Ngạn ở bên cạnh không nói gì, chỉ đùa nghịch những sợi tóc dài của cô.

Chừng mười phút trôi qua, Tuyết Nhi mới thở dài một tiếng.

Được rồi, sau này chắc có chuyện gì xảy ra cũng không khiến cô kinh ngạc nữa đâu.

“Em còn ngơ ra nữa sẽ trễ giờ học đó.”

“Em biết rồi…”

Tuyết Nhi nhấc chân, chậm rề rề đi về phía món quà của Lục Ngạn, nhìn thấy bên trong lót lông trắng vô cùng sang trọng thì lui liên tục mấy bước rồi nói:

“Em lái chiếc bình thường nhất đi.”

Giờ mà đi chiếc Lamborghini đến trường thì 100% trở thành tâm điểm của sự chú ý, ngày mai ai cũng biết mặt cô, thậm chí còn lên báo cho xem.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.