Hóa Ra Ta Bị Phu Quân Tính Kế - Chương 54
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:20
Trong phủ tạm thời không tìm được thỏ con mới sinh. Thỏ con bên ngoài thì lại sợ mang theo bệnh, để cô nương ôm lỡ nhiễm phải cái gì cũng không tốt.
Nhưng mà, có một ổ chó xồm mới sinh hơn một tháng, sạch sẽ, hình dáng cũng làm người ta yêu thích. Đám đầy tớ lại tắm sạch rồi lau khô, ôm tới, hỏi Minh Hoàn có muốn nhìn mấy con ch.ó con này không.
Minh Hoàn cũng thấy lạ, nàng bế một con tới. Bởi vì còn quá nhỏ, mấy chú chó con này đều không phát ra được tiếng kêu chói tai, đều chỉ kêu ư ử, rất dễ bảo, rất gần người.
Minh Hoàn bế một con màu xanh xám. Bộ lông đã dài ra, tai dài mềm mềm. Nàng đặt chó con lên đầu gối, bẻ chút bánh ngọt, chó con hừ hừ ăn hết. Sau khi ăn sạch còn khẽ lm lm tay Minh Hoàn.
Có chó con chơi cùng, thị nữ ở đây cũng có thể nói mấy lời hay, kể một ít chuyện dễ nghe để Minh Hoàn vui. Minh Hoàn vốn dĩ vẫn đang nghĩ tới một màn đáng sợ lúc Tiết Thư Lễ chết, nhưng rồi cũng từ từ quên đi.
Chờ tới sẩm tối, người hầu chuẩn bị một bàn cơm nước tinh xảo. Minh Hoàn đi tới nhưng lại phát hiện chỉ có một chỗ ngồi cùng với một bộ bát đũa.
Nàng có chút khó hiểu:
— Mục Vương không tới sao?
Thị nữ đáp:
— Bên chỗ Mục Vương truyền tin tới, nói là một giờ nữa sẽ về, bảo chúng tôi chăm sóc cô thật tốt.
Minh Hoàn nhìn thức ăn trên bàn. Mười món ăn mặn, tám món chay, còn có bốn món canh cùng mấy đĩa điểm tâm, chính là mười Minh Hoàn đi nữa, cũng không ăn hết.
Minh Hoàn nói:
— Nhiều quá, thu lại mấy món các ngươi ăn đi. Ta ăn không vào.
Thị nữ kéo ghé cho Minh Hoàn, để nàng ngồi xuống:
— Đầu bếp trong phủ không biết khẩu vị của cô nương nên làm nhiều hơn một ít. Cô nương đừng từ chối. Nếu để Mục Vương biết chúng tôi không tiếp đãi cô cẩn thận, nhất định sẽ hỏi tội chúng tôi. Cô nương nếm thử mỗi món một tí. Cô thích món nào, sáng mai sẽ chuẩn bị cho cô món đó.
Những thứ này thực ra đều là món Minh Hoàn thích. Toàn bộ đều thích, Minh Hoàn có thể nhìn ra được, Lưu Đàn đã hỏi thăm rất nhiều, có điều, cũng quá mức phô trương.
Một mình nàng thực ra không ăn hết được nhiều như vậy. Mỗi món ăn một miếng là nàng cũng đã no rồi.
Thị nữ gắp cho Minh Hoàn mỗi món một ít, mùi vị cũng không tệ.
Chờ dùng xong cơm tối, Minh Hoàn đi tắm thay quần áo.
Căn phòng nàng nghỉ lại được quét tước rất sạch sẽ, hơn nữa lại tươi mát tao nhã.
Bình ngọc, bức họa trong phòng nhìn như tầm thường, trên thực tế đều là hàng thật.
Bởi vì quý giá nên nhà bình thường dùng hàng giả nhiều, nhìn thêm nữa, mới phát giác được tầm thường thấy rõ.
Lưu Đàn vừa đi ra từ thư phòng của Khang Vương thì người bên ngoài đột nhiên tới báo:
— Bẩm Mục Vương điện hạ, nhà họ Tiết tặng ngài một món lễ vật, mong rằng ngài có thể rộng lượng, không truy cứu lỗi lầm của bọn họ nữa.
Nói xong, một gã sai vặt bưng ra một hộp gỗ rất nặng.
Gã sai vặt mở ra cho Lưu Đàn, để hắn xem qua.
Lưu Đàn thờ ơ liếc một cái:
— Ta biết rồi.
Đựng bên trong chính là đầu của Chu thị.
Tiết Hồng chắc hẳn cũng biết Lưu Đàn tàn nhẫn. Làm một người đàn ông, chuyện ông ta biết được nhất định là nhiều hơn mấy người đàn bà ở nhà sau.
Chuyện này, Lưu Đàn có lẽ sẽ nể tình bà cụ Tiết là bà ngoại Minh Hoàn mà tha cho bà ta, nhưng sẽ không tha cho Chu thị.
Với nhà họ Tiết, hi sinh thêm một người để đổi lấy việc xoa dịu lửa giận của Lưu Đàn là điều có lợi nhất hiện giờ.
Thuộc hạ của Lưu Đàn cầm áo choàng tới khoác lên cho hắn.
Thời gian đã không còn sớm nữa, ngẩng đầu lên là trông thấy một vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời đen thẫm.
Lúc này, hẳn là Minh Hoàn đã ngủ rồi.
Lưu Đàn rảo bước đi ra ngoài.
Lúc hắn về đến nơi ở, thị nữ đã hầu hạ Minh Hoàn hôm nay vẫn còn đang canh giữ ở bên ngoài.
Lưu Đàn đi tới:
— Minh tiểu thư ngủ rồi hả?
Thị nữ nói về tình hình của Minh Hoàn ngày hôm nay.
Nàng đã nói gì, ăn gì, đều kể lại tỉ mỉ một lượt.
Nàng ta còn ôm chú chó nhỏ mà Minh Hoàn đã chơi cùng tới để cho Lưu Đàn xem qua.
Đã muộn thế này, chó con thực ra cũng đang ngủ.
Ngón tay Lưu Đàn lướt qua sống lưng nó, hắn nói:
— Ta đi vào thăm nàng một lát.
Thị nữ không dám nhiều lời, lẳng lặng đứng sang một bên.
Lưu Đàn đi vào.
Hắn dùng một tay đẩy màn ra.
Minh Hoàn ngủ rất say.
Nàng đang mặc bộ đồ ngủ màu trắng, áo ngủ là kiểu quấn quanh ngực, lộ ra cần cổ thon dài cùng với xương quai xanh mảnh mai.
Lưu Đàn đặt ngón tay lên gáy Minh Hoàn.
Hắn có thể cảm nhận rõ dòng m.á.u đang chảy bên dưới làn da mỏng, chỉ cần khẽ dùng sức một cái là cô gái yếu ớt này sẽ tan biến dưới tay hắn.
Nhưng hắn không nỡ.
Sao hắn nỡ tổn thương Minh Hoàn được chứ?
Dường như cảm thấy không thoải mái, Minh Hoàn trở mình, đưa lưng về phía Lưu Đàn.
Lưu Đàn bèn đi sang bên kia giường, mặc kệ thế nào, hắn cũng muốn Minh Hoàn quay mặt về phía mình.
Minh Hoàn vùi mặt vào trong chăn, chỉ để lộ ra sống mũi duyên dáng cùng với đôi mắt với vòng cung rất đẹp.
Lưu Đàn lại thả màn giường xuống, đi sang căn phòng sát vách.
Phòng của hắn và phòng Minh Hoàn chỉ cách nhau một bức tường rất mỏng.
Ván tường bằng gỗ, gần như không có cách âm.
Hắn ở gian ngoài, Minh Hoàn ở phòng trong, đối diện xảy ra chuyện gì, hầu như đều có thể nghe được.
Minh Hoàn gặp ác mộng.
Mấy ngày trước nàng bắt gặp Lưu Đàn xúi giục người khác g.i.ế.c người, nhưng những người bị g.i.ế.c đó dù sao cũng không có chút xíu quan hệ với Minh Hoàn.
Bọn họ c.h.ế.t cũng không phải bởi vì Minh Hoàn.
Thế nhưng nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Tiết Thư Lễ ở khoảng cách gần như vậy mà Tiết Thư Lễ lại bị chính tay Lưu Đàn g.i.ế.c chết.
Nàng nhìn thấy nhiều m.á.u cùng với khuôn mặt c.h.ế.t không nhắm mắt của Tiết Thư Lễ nên gặp ác mộng.
Trong mơ, hai tay Tiết Thư Lễ bị c.h.é.m đứt lại mọc lại.
Tay hắn trắng bệch gầy đét, hung hăng bóp cổ Minh Hoàn.
Minh Hoàn có cảm giác không thở nổi, ngước mắt lên thì chính là đôi mắt đang rỉ m.á.u của Tiết Thư Lễ.
Thẳng đến khi nàng tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, áo quần bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, nàng dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán.
Bốn phía là một mảnh tối tăm, ban đầu nàng cảm thấy may mắn vì đây là giấc mơ, nhưng bởi vì xung quanh quá tối, mà với nàng, chỗ này cũng là một nơi xa lạ, nàng khó tránh khỏi sợ hãi.
Minh Hoàn túm lấy gối đầu, gọi khẽ:
— Sào Ngọc, Sào Ngọc ơi…
Mọi ngày, Sào Ngọc phải ngủ ở gian ngoài, nhưng hiện giờ Lưu Đàn đang ngủ ở ngoài đó, Sào Ngọc bị đuổi tới chỗ ở của đầy tớ, cho nên nàng ấy căn bản không nghe được Minh Hoàn đang gọi mình.
Minh Hoàn không được đáp lại, trong lòng càng sợ hơn.
Lúc này, nàng nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, hình như có thứ gì bị đụng phải mà rơi xuống đất.
Nàng vừa hoảng sợ, vừa nghĩ có phải là Sào Ngọc sắp qua đây hay không.
Mãi đến khi nàng nghe được tiếng đàn ông hừ khẽ, là tiếng Lưu Đàn.
Minh Hoàn hất chăn ra, xuống giường.
Nàng tò mò tại sao Lưu Đàn lại ở gian bên ngoài.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rắc vào trong phòng.
Có dạ minh châu lờ mờ chiếu sáng, Minh Hoàn có thể nhìn thấy đường đi trước mặt.
Nàng mang giày vào, đẩy cửa gỗ, ló đầu ra nhìn.
Dưới ánh trăng trong suốt, Minh Hoàn nhìn thấy một bóng người cao to rắn rỏi, mặc áo ngủ màu đen bên cửa sổ.
Là Lưu Đàn.
Trên mặt đất có bình hoa đã vỡ nát, chắc là vừa nãy Lưu Đàn đụng vào bàn nên bình hoa rơi xuống, bị đập bể.
Minh Hoàn nói khẽ:
— Điện hạ.
Trong lòng nàng sợ, không muốn trở về ngủ tiếp.
Nàng muốn nói với Lưu Đàn mấy câu, nói cái gì cũng được.
Nàng không muốn nằm lại trên giường, nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt đáng sợ đó của Tiết Thư Lễ.
Lưu Đàn không quay đầu, Minh Hoàn chậm rãi đi tới.
Nàng đứng sóng đôi với Lưu Đàn, nghiêng mặt qua nhìn hắn:
— Điện hạ.
Lưu Đàn cũng nhìn về phía Minh Hoàn.
Lúc này, Minh Hoàn rốt cuộc nhận ra điểm khác thường.
Lưu Đàn hắn… Hắn nhìn như có gì đó không bình thường.