Hóa Ra Ta Bị Phu Quân Tính Kế - Chương 55
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:20
So sánh với ngày thường, Lưu Đàn trước mắt dường như quá mức lạnh nhạt, trong đôi mắt phượng hẹp dài là một mảnh đen kịt, như không hề có cảm xúc gì.
Minh Hoàn lặng lẽ lui về sau hai bước.
Nàng muốn xoay người trở về phòng, về phòng ngủ tiếp.
Nhưng Lưu Đàn lại đột nhiên túm lấy vai nàng.
Sức lực hắn lớn vô cùng, Minh Hoàn căn bản không có cơ hội phản kháng.
Nàng không dám phát ra tiếng.
Dáng vẻ này của Lưu Đàn rõ ràng không giống như lúc bình thời, có vẻ như là đang mộng du.
Minh Hoàn từng nghe nói, con người lúc mộng du sẽ làm ra một vài việc khác hẳn với lúc bình thường, tỉnh lại còn không nhớ được gì.
Lúc đối mặt với người mộng du, nghìn vạn lần không thể thử đánh thức người ta.
Nàng hơi hối hận vì đã đi ra gặp Lưu Đàn.
Lưu Đàn túm nàng chặt thế này, nàng muốn thoát ra cũng không dễ.
Minh Hoàn không dám nhúc nhích.
Nàng muốn chờ cho Lưu Đàn chủ động buông mình ra.
Nhưng Lưu Đàn lại nắm bả vai nàng, nhìn nàng rất lâu.
Minh Hoàn cũng không dám cả thở mạnh, lông mi nàng khẽ rung rung, trong lòng căng thẳng khó nói ra được.
Lưu Đàn hắn, trong mộng… trong mộng có thích g.i.ế.c người không đây?
Nhưng hắn lại cúi đầu, phủ môi lên trán Minh Hoàn.
Môi hắn hơi lạnh, dường như không hề có độ ấm.
Cả người Minh Hoàn cứng đờ, toàn bộ chóp mũi nàng đều là hương bạch đàn nhàn nhạt trên người Lưu Đàn.
Hắn dùng chóp mũi khẽ cọ lên chóp mũi Minh Hoàn, mặt mày sâu xa, cũng không có một chút tình cảm nào.
Minh Hoàn đẩy Lưu Đàn một cái, không đẩy được.
Lưu Đàn đột nhiên ôm ngang nàng lên rồi quẳng lên giường.
Minh Hoàn chưa kịp chạy trốn thì đã bị hắn đè ở bên dưới.
Cơ thể nàng mềm mại, Lưu Đàn thì lại nặng c.h.ế.t được, cũng sắp đè gãy xương sườn của nàng rồi.
Minh Hoàn có chút khó thở.
Cuối cùng Lưu Đàn cũng lên tiếng.
Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ mềm mại như không xương của Minh Hoàn rồi đặt tay nàng lên chỗ trái tim mình:
— Hoàn Hoàn, chỗ này ta rất đau.
— Điện hạ, ngài tỉnh rồi ạ? — Minh Hoàn khẽ thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng hơi bình tĩnh hơn một chút, — Có phải ngài tỉnh táo rồi không?
Nàng sớm mất mẹ, tuổi lại không lớn, vẫn chưa tới lúc lấy chồng.
Trong nhà căn bản không có ai nói cho nàng biết về chuyện giữa nam và nữ.
Mặc dù nàng biết nam nữ khác nhau, biết không nên thân mật với đàn ông, nhưng cụ thể hơn thì nàng lại không biết là gì.
Bây giờ nàng còn chưa lấy chồng, làm những việc này quá sớm, nàng thực sự không muốn.
Minh Hoàn nhìn Lưu Đàn:
— Điện hạ, nếu ngài tỉnh rồi thì đứng dậy khỏi người ta… Xương sườn của ta sắp gãy rồi…
Lưu Đàn vẫn chưa trả lời.
Lông mày hắn hơi nhíu lại, trên khuôn mặt khôi ngô vẫn không có biểu cảm gì.
Minh Hoàn hơi thất vọng, xem ra là nàng nghĩ nhiều rồi.
Nàng lia mắt một vòng, nhìn xem có thể tìm được thứ gì đó, có thể đánh ngất Lưu Đàn mà không làm người bị thương quá nặng hay không.
Đáng tiếc trên giường chỉ có cái gối đầu.
Dưới ánh trăng mờ, Minh Hoàn chán nản nhíu mày, hàm răng khẽ cắn môi.
Dáng vẻ này thực ra rất là quyến rũ.
Lưu Đàn nâng tay ấn lên môi nàng, không cho nàng cắn nữa.Eo và hai chân của Minh Hoàn đều bị đè chặt, nàng cảm thấy cả người tê rần, còn tiếp tục thế này nữa, e rằng nàng thực sự sẽ bị đè c.h.ế.t mất.Lúc này, Lưu Đàn rốt cuộc lật người xuống khỏi người nàng.Trên người Minh Hoàn nhẹ nhõm, nàng lập tức muốn đứng dậy nhưng một tay Lưu Đàn đã ôm chặt lấy eo nàng.
Hắn sáp lại gần, thấp giọng nói: “Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn.”Minh Hoàn: “Dạ?”Đang mộng du mà Lưu Đàn vẫn có thể nhận ra nàng?Hắn sáp lại gần ngửi ngửi mặt Minh Hoàn, trên người nàng có mùi thơm mà hắn quen thuộc nhất, cảm xúc da thịt mịn màng khiến người ta lưu luyến.
Minh Hoàn mặc rất ít quần áo, cũng không che đậy kín mít như ban ngày. Lưu Đàn vùi đầu vào cổ nàng, hôn một lát rồi đột nhiên cắn nàng.Cũng không phải là cắn yêu, mà là cắn nàng thật, cắn ra má-u, răng hắn cọ qua xương nàng, như đang tận lực làm nàng đau.
Cảm giác đau đớn lũ lượt theo xương quai xanh lan tràn ra toàn thân. Thắt lưng Minh Hoàn mềm nhũn.
Mắt nàng hơi ướt. Nàng kêu lên một tiếng, ngón tay hung hăng túm lấy áo Lưu Đàn.Hắn lại hôn sạch một ít vết máu, chỉ để lại dấu răng rất rõ ràng.
Lưu Đàn ôm nàng ngủ thiếp đi.Mãi đến khi Lưu Đàn ngủ rồi, Minh Hoàn vẫn như trước không ngủ được. Nàng vẫn quen ngủ một mình hơn, Lưu Đàn ôm nàng thật chặt, đè lên làm cả người nàng khó chịu.Nàng thử thoát ra khỏi vòng tay Lưu Đàn, thế nhưng, mỗi khi nàng dời cánh tay hắn đi, thì hắn sẽ ôm nàng càng chặt hơn, làm nàng không thoát ra được.Đêm thực sự đã khuya, Minh Hoàn cũng không nhịn được cảm giác buồn ngủ. Nàng rất tự giác tìm một vị trí ngủ trong lòng Lưu Đàn.
Ngày hôm sau, lúc Lưu Đàn tỉnh lại thì nhìn thấy Minh Hoàn đang cuộn tròn trong lòng hắn.Tay hắn vu-ố-t v-e sống lưng Minh Hoàn, bởi vì bị hắn ôm, q-u-ầ-n áo nàng x-ộc xệch, áo trượt xuống, lộ ra một bên bờ vai.Hôm qua Minh Hoàn gặp ác mộng tỉnh lại. Sau khi lại ngủ thiếp đi trong vòng tay Lưu Đàn, cuối cùng không gặp ác mộng nữa.
Nàng ngủ rất ngon, nửa đêm còn lại gần như là không mộng mị.Bởi vậy, cho dù trời sắp sáng, Minh Hoàn vẫn ngủ rất say, rất ngon.Lưu Đàn hôn lên trán Minh Hoàn. Môi nàng hơi mấp máy, cũng không chê Lưu Đàn vừa cứng lại cộm người như một bức tường nữa, nàng lại rúc vào trong lòng Lưu Đàn, tiếp tục ngủ.
Tay Lưu Đàn lần mò xuống dưới, hắn cởi vạt áo Minh Hoàn, cũng nới lỏng áo của mình.Mãi đến nửa giờ sau, Minh Hoàn ngủ đủ rồi, rốt cuộc cảm thấy bị Lưu Đàn đè lên người khó chịu, nàng chậm chạp mở mắt ra.
Là một mảnh lồng n.g.ự.c màu lúa mạch với cơ bắp rõ ràng, rất gợi cảm, rất có hương vị đàn ông.Minh Hoàn dụi mắt. Hết thảy mọi chuyện đêm qua ùa vào tâm trí nàng.Hôm qua nàng vậy mà ngủ cùng Lưu Đàn.
Nhìn quần áo hai người xộc xệch, có phải là nàng thất thân rồi không?Mặc dù Minh Hoàn cũng không biết rõ, thất thân rốt cuộc là một phương pháp thế nào, nhưng ngủ cùng nhau có khả năng rất lớn là cái đó rồi. Dáng vẻ này của nàng và Lưu Đàn thực ra rất giống thật.
Minh Hoàn đẩy đẩy cánh tay Lưu Đàn.Lưu Đàn đã tỉnh từ lâu.
Hắn ôm lấy Minh Hoàn: “Hôm qua ta ngủ một mình, sao lúc tỉnh lại thì lại biến thành hai người chúng ta nhỉ?”
Minh Hoàn nói: “Đêm qua ngài mộng du. Ta đi ra xem ngài, đầu óc lẫn lộn, ta mới ngủ trên giường của ngài.”
“Nàng nói dối.” Lưu Đàn khẽ phết sống mũi Minh Hoàn, “Ta lớn tới chừng này, trước giờ chưa từng mộng du. Hoàn Hoàn, nàng thích ta thì cứ việc nói thẳng.”
Minh Hoàn: “…”
Người nói mê ngủ ngáy đều giống nhau sẽ không thừa nhận mình nói mê ngủ ngáy.
Người mộng du cũng sẽ không thừa nhận mình mộng du. Người giả vờ mộng du càng sẽ không thừa nhận.Minh Hoàn không muốn Lưu Đàn cho rằng là nàng nửa đêm lén trèo lên giường hắn.
Thực tế thì, dù có cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám trèo lên giường Lưu Đàn đâu, ngộ nhỡ Lưu Đàn nổi giận, vặn cổ nàng xuống thì phải làm thế nào?
Lưu Đàn ôm nàng, chân hắn dài đè lên chân Minh Hoàn, không cho nàng ngọ ngoạy: “Trong trắng của ta bị nàng cướp mất rồi. Hoàn Hoàn, nàng nói xem nàng nên chịu trách nhiệm thế nào đây?”Áo quần Minh Hoàn cũng xộc xệch, lộ ra cái yếm màu hồng cánh sen bên trong, áo quần Lưu Đàn cũng tán loạn, lộ ra cơ bụng.
Trong lòng Minh Hoàn không nói ra được là…
Nàng cắn môi, muốn khóc. Rõ ràng chính hắn mộng du, nhưng hắn thế nào cũng không tin, nàng cũng không biết nên làm thế nào để rửa oan cho mình.
Giọng Lưu Đàn trầm thấp, môi hắn khẽ lướt qua d** tai Minh Hoàn:
“Ta vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy Hoàn Hoàn. Trong lòng ta rất vui, đây có phải là bất ngờ mà nàng dành cho ta không? Hửm?”
Minh Hoàn buồn bực kinh khủng: “Thật sự là ngài mộng du.”
“Được rồi, được rồi. Nếu Hoàn Hoàn đã xấu hổ thì coi như ta mộng du. Ta bế nàng từ giường của nàng tới đây.”
Lưu Đàn nói giọng cưng chiều, “Hoàn Hoàn ngoan, đừng giận ta.”
Minh Hoàn đẩy hắn một cái:
“Ta muốn xuống giường.”
“Nằm đây với ta thêm lát nữa.”
Lưu Đàn nói, “Hôm qua như vậy… Hoàn Hoàn, nàng hẳn là đã mang thai đứa bé của ta rồi. Sau khi chúng ta trở về, thì phải thành thân thật sớm trước khi đứa bé lộ ra.”