Hóa Ra Ta Bị Phu Quân Tính Kế - Chương 89

Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:22

Minh Hoàn chớp mắt, nước mắt rơi xuống: “Chàng cho rằng ta không dám cắn chàng thật đúng không? Ta… Ta dám cắn chàng đó…”Thực ra nàng cũng cực kỳ hung dữ đấy.

Thế nhưng nàng sợ Lưu Đàn.

Ngộ nhỡ nàng chọc giận Lưu Đàn, Lưu Đàn muốn g.i.ế.c nàng thì biết làm thế nào?Lưu Đàn đặt ngón tay phải lên môi nàng rồi ấn nhẹ xuống bờ môi mềm mại đó: “Hoàn Hoàn ngốc.

 Nếu nàng giận thì ta thà rằng nàng đánh ta, mắng ta, cũng không muốn thấy nàng lén lau nước mắt đâu.”Minh Hoàn há miệng cắn xuống đầu ngón tay hắn.

 Nàng cắn một cái thật mạnh, cắn rách ngón tay hắn.

Lưu Đàn cũng không có cảm giác đau.

 Một vết thương nhỏ xíu thế này với hắn mà nói, cũng đâu tính là cái gì.

Minh Hoàn cắn hắn chảy m.á.u xong thì cũng cảm thấy hình như nàng có hơi quá đáng.

 Mười ngón tay liền với tim, nhất định là Lưu Đàn đau lắm.

Thế nhưng…Nàng thực sự giận lắm lắm.

 Nàng vẫn còn muốn khóc giống như trước.

Trên môi Minh Hoàn có dính ít m.á.u của Lưu Đàn, một sắc màu rất diễm lệ ngay trên cánh môi mềm mại đỏ tươi của nàng.

Bất kể lúc nào, Minh Hoàn cũng rất đẹp.

 Nàng là cô gái xinh đẹp nhất trong lòng Lưu Đàn.

 Trên đời này Nhược Thủy ba nghìn gáo, chỉ có một mình Minh Hoàn khiến cho Lưu Đàn cảm thấy có húng thú.

Lưu Đàn tách môi nàng ra, ép nàng há miệng.

 Hắn nhìn hàm răng trắng muốt của nàng: “Sao nàng không nói gì nữa? Có phải là bị va vào răng rồi không? Có đau không?”Minh Hoàn khe khẽ lắc đầu.

Lưu Đàn nhẹ nhàng vuốt ngón tay lên bờ môi non mềm của nàng, lau đi vết m.á.u kia.

 Hắn kề trán lên trán Minh Hoàn: “Ta không thích công chúa Xứng Tâm, không thích tí nào hết.

 Ta yêu Hoàn Hoàn nhất.”

Minh Hoàn nói: “Chàng nói chàng nhớ nàng ta.”

Lưu Đàn nói: “Ta chỉ muốn xem phản ứng của nàng thôi mà.

 Muốn xem xem nàng có ghen hay không.”

Minh Hoàn lại nói: “Chàng còn bảo ta tiếp đãi nàng chu đáo nữa.”

Lưu Đàn giơ ngón tay bị thương tới trước mắt Minh Hoàn: “Đó cũng là ta bị quỷ ám, muốn xem nàng có biết ghen hay không, muốn biết nàng có để ý tới ta không.”

Minh Hoàn còn định nhắc tới chuyện cái khăn tay, thế nhưng Lưu Đàn đã giơ ngón tay ra trước mắt Minh Hoàn: “Tay ta đau quá, còn đang chảy m.á.u nữa này.

 Hoàn Hoàn ơi, thật sự đau vô cùng.”Minh Hoàn mà cắn người thật thì cũng rất lợi hại.

 Nàng cũng không nghĩ thêm về những chuyện khác mà lấy ra một cái khăn tay từ trong tay áo: “Ta băng lại ngón tay cho chàng.”Lưu Đàn cười khẽ một tiếng.

Hắn cũng không biết nên nói gì nữa.

Kiếp trước, cô bé này quật cường như vậy, hắn dỗ thế nào cũng không dỗ được, cuối cùng chỉ có thể ép buộc nàng giống như lúc trước, bắt nàng làm đủ điều mà nàng không muốn làm.

Thế nhưng bây giờ hắn không cần phải dỗ dành gì, chỉ giải thích hai ba câu là cô nàng ngốc nghếch này đã quên thù ngay, lại còn muốn băng bó vết thương cho hắn nữa chứ.

Vết thương nhỏ tí xíu này, Lưu Đàn đâu thèm bận tâm.

 Miễn là do Minh Hoàn cắn thì thậm chí hắn còn cảm thấy để lại vết sẹo mới tốt.

Nhưng mà, Lưu Đàn híp mắt lại rồi nói: “Ta không cần băng bó.”Hắn đặt ngón tay bên môi Minh Hoàn: “Này.”Minh Hoàn cảm thấy tính tình Lưu Đàn thực sự quá mức trẻ con.

 Chỉ có con nít mới cho ngón tay vào trong miệng để cầm m.á.u khi bị thương thôi.

Minh Hoàn mới không muốn đâu.

Nàng nói: “Có giọt máu, để ta lấy khăn lau đi cho chàng.”

“Thực sự đau quá.

 Ta sợ lắm.”

Lưu Đàn nói, “Là do Hoàn Hoàn cắn ra nên giờ Hoàn Hoàn phải an ủi ta.”Khuôn mặt hắn tuấn tú, đầu lông mày hơi nhăn lại.

 Tướng mạo Lưu Đàn thực sự rất đẹp, rất có hương vị đàn ông.

 Thân hình hắn cao to, dáng người cũng đẹp cực kỳ, nhưng lại không hề thô kệch mà mang theo mấy phần tôn quý của công tử thế gia trẻ tuổi.

Khi hắn nhìn Minh Hoàn chăm chú thì ánh mắt rất dịu dàng, gần như có thể khiến cho người ta tan chảy.

 Đó là một ánh mắt rất thâm tình, dường như cả đời này, hắn chỉ dùng ánh mắt này để ngắm nhìn một người thôi.

Minh Hoàn hết cách, đành phải ngậm ngón tay hắn một lát.

Chờ cho m.á.u không còn chảy nữa, Minh Hoàn mới ngồi dậy rồi dùng khăn băng lại ngón tay cho hắn.

 Nàng còn đặc biệt cẩn thận thắt một cái nơ bướm.

Lưu Đàn xoa mặt Minh Hoàn.

 Hoàn Hoàn của hắn sao lại tốt đến thế, nàng cũng ngoan quá rồi.

Minh Hoàn nói: “Đừng sờ mặt ta, tay chàng ráp quá.”Da dẻ nàng mịn màng, không hề có một chút xíu tỳ vết nào mà tay Lưu Đàn thì…Quanh năm múa đao cầm thương, cưỡi ngựa b.ắ.n tên, đầu ngón tay hắn đều có vết chai mỏng.

 Hơn nữa, màu da Lưu Đàn cũng không trắng lắm.

 Hắn quanh năm ở bên ngoài, làn da có màu lúa mạch.

 Da Minh Hoàn óng ánh trong suốt như băng tuyết vậy, tay Lưu Đàn đặt lên mặt nàng tạo thành đối lập rất rõ nét.

Mặt nàng thì nhỏ mà tay Lưu Đàn lại rất to, có thể che kín cả khuôn mặt nàng.

 Thế nên, kẻ tự cho mình là quý công tử tuấn tú phong lưu cũng không hề thô ráp là Lưu Đàn, ở trước mặt mỹ nhân tinh xảo như ngọc lưu ly mới rốt cuộc phát hiện bản thân thực ra hơi thô.

Lưu Đàn: “…”Nội tâm Lưu Đàn bị tổn thương.

Có phải Minh Hoàn không thích kiểu người như hắn không? Phải chăng Minh Hoàn thích cái loại ẻo lả g.i.ế.c gà cũng phải cố sức?Lưu Đàn cực kỳ không phục: “Ta cứ muốn sờ đấy.”Hắn còn hết sức bỉ ổi nhéo nàng hai cái.

Mặt Minh Hoàn bị hắn giày vò, trong nháy mắt bị bóp đỏ cả lên, nàng nói: “Đau quá.

 Đau cực kỳ, điện hạ chàng…”Lưu Đàn không chỉ nói dối hết lần này tới lần khác mà còn không biết thương hương tiếc ngọc.

Hai mắt Minh Hoàn đột nhiên lóe lên một cái.

 Nàng nhớ tới việc trước kia Lưu Đàn từng lừa gạt nàng.

Hắn lừa nàng thành thân với hắn, còn lừa nàng nói nàng mang thai nữa.

Chuyện của công chúa Xứng Tâm, phải chăng hắn cũng đang lừa nàng?Có phải Lưu Đàn muốn trái ôm phải ấp.

 Vừa có được nàng mà bên kia còn muốn có công chúa Xứng Tâm nữa?Minh Hoàn không nhịn được mà suy nghĩ vẩn vơ.

Nàng nói khẽ: “Vừa rồi điện hạ không có lừa ta đấy chứ?”“Lừa nàng cái gì?”“Điện hạ chắc chắn là chàng chưa từng thích công chúa Xứng Tâm, rằng chàng với nàng ta căn bản không có gì hết?”Lưu Đàn nhìn vẻ mặt nàng nghiêm túc thì không nhịn được mà bật cười: “Dĩ nhiên là chắc chắn rồi.”

Minh Hoàn hỏi: “Vậy thì vì sao điện hạ giữ lại khăn tay đính ước mà công chúa Xứng Tâm đưa cho chàng?”Lưu Đàn ngẩn người: “Khăn tay nào?”Hắn thật sự là người trong sạch.

 Đồ của Minh Hoàn thì hắn sẽ nhận, còn những người con gái khác thầm mến hắn, hắn sẽ không chạm vào một người nào.

Minh Hoàn nói: “Trước khi điện hạ đi, ta thu xếp quần áo cho điện hạ thì phát hiện ra một cái khăn tay, bên trên thêu một chữ ‘Tâm’.

 Thị nữ nói rằng đó là khăn mà công chúa Xứng Tâm tặng cho chàng.”Lưu Đàn giải thích: “Ta thật sự chưa từng nhận đồ của nàng ta.

 Ta cũng chưa từng chạm vào nàng ta —— không đúng, chỉ chạm qua có một lần thôi.

 Lúc đó nàng ta đi xuống bậc thềm định cố tình ngã lên người ta, muốn sàm sỡ ta.

 Đương nhiên ta sẽ không để cho nàng ta chiếm lợi nên lập tức đẩy nàng ta ra, làm nàng ta ngã g-ãy chân.

 Ngoại trừ lần đó ra, ta không còn có tiếp xúc gì khác với nàng ta.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.