Hóa Ra Ta Bị Phu Quân Tính Kế - Chương 90
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:23
Hoàn Hoàn à, là thị nữ nào đã nói cho nàng biết những việc này?”Minh Hoàn cũng nhận ra điểm không thích hợp: “Là Trân Nhu.
Nàng ta và Sở tam công tử lén lút qua lại, bị ta tặng cho Tam công tử rồi.”Thoáng chốc, Lưu Đàn hiểu ra ngay.
Thảo nào công chúa Xứng Tâm sẽ tới sớm hơn kiếp trước một khoảng thời gian.
Thảo nào ả ta có thể chia rẽ hắn và Minh Hoàn, hại Minh Hoàn bị chọc tức đến mức rời khỏi Vương phủ.
Hóa ra, phía sau lại có Sở Tinh Trạch chỉ điểm.
May mà hắn kịp thời tới dỗ Minh Hoàn, nếu không, giả sử Sở Tinh Trạch phái người đến lén bắt cóc Minh Hoàn đi mà không để lại một chút chứng cứ nào, đến lúc đó Lưu Đàn nhất định phải đánh tới Hiến Châu.
Lưu Đàn nâng tay gõ lên trán Minh Hoàn: “Lời của thị nữ mà nàng cũng tin được.
Ả ta được người khác giật dây, cố ý gây chia rẽ.
Hoàn Hoàn, nếu nàng không tin thì về phủ kiểm tra danh sách người đi theo ta tới kinh thành năm ngoái là biết chắc chắn không có ả ta.
Nếu ả đã không theo ta tới kinh thành thì làm sao biết được những chuyện này?”Lúc này Minh Hoàn mới phản ứng lại.
Giờ nàng mới nhận ra bản thân thật là đần quá.
Có rất nhiều chuyện, chỉ cần nàng tìm hiểu kỹ lưỡng là có thể biết được kết quả, nhưng nàng không hề xử lý nghiêm túc mà chỉ đoán mò trong lòng.
Lưu Đàn nhéo cằm Minh Hoàn: “Sao lại không nói gì nữa?”Minh Hoàn nhẹ giọng nói: “Điện hạ, có phải ta ngốc quá không?”Lưu Đàn cười ôm nàng vào lòng.
Hắn cũng không biết nên nói thế nào.
Minh Hoàn đúng là quá ngốc, ngốc đến mức làm hắn đau lòng.
Hiểu lầm lần này thực ra cũng không phải là lỗi của Minh Hoàn.
Là hắn muốn thăm dò tình cảm của nàng nên mới có thể dẫn đến việc nàng buồn bực không vui nhiều ngày thế này.
Nhưng nàng tìm ra ngọn nguồn sự việc lại cảm thấy là chính nàng ngay từ đầu đã không phân rõ đúng sai.
Thực ra Lưu Đàn không nghĩ thông được.
Hắn xấu xa thế này, sao lại chìm đắm trên người một cô gái tốt như Minh Hoàn không thoát ra được.
Lưu Đàn gật đầu, nói: “Là rất ngốc đó, Hoàn Hoàn.”Nửa bên mặt Minh Hoàn vẫn đỏ ửng như cũ, dấu vết bị Lưu Đàn nhéo vừa nãy cũng chưa tan hết.
Lưu Đàn nói: “Nhưng mà, có ta ở đây, bất kể là hiểu lầm gì, ta cũng sẽ làm sáng tỏ.
Bất kể phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ không trách nàng.
Ta sẽ luôn thích nàng.
Cho nên, Hoàn Hoàn à, nàng có ngốc nghếch chút cũng không sao.
Chỉ cần ta còn sống thì ta sẽ bảo vệ nàng.”Lưu Đàn thích Minh Hoàn, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích rồi, vừa gặp đã thương.
Có lẽ, bởi vì từ nhỏ Lưu Đàn đã là kẻ có lòng dạ đen tối thủ đoạn tàn nhẫn, cho nên hắn đặc biệt hướng tới những thứ tốt đẹp.
Khi một Minh Hoàn trong sạch đơn thuần lọt vào tầm mắt hắn thì hắn tựa như mãnh thú ngắm trúng con mồi, dán chặt mắt vào nàng, không thả ra nữa.
Tướng do tâm sinh.
Minh Hoàn khiến hắn rung động không chỉ bởi dung mạo khuynh thành của nàng mà còn bởi vẻ ngây thơ đơn thuần toát ra trong đôi mắt trong sáng của nàng.
Minh Hoàn nói: “Điện hạ, hình như ta chẳng có cái gì được cả, chỉ biết kéo chàng về phía sau thôi.
Thân phận của ta không cao bằng công chúa Xứng Tâm, còn không đủ tài trí nữa.
Sau này chàng sẽ không chán ta thật sao?”Thực sự sẽ không nhìn chán gương mặt này của nàng, sau đó gặp được niềm vui mới rồi cho g.i.ế.c nàng sao?
Lưu Đàn thở dài: “Hoàn Hoàn ngốc.”Thứ hắn muốn không phải là một người con gái có địa vị cao, không phải người đủ thông minh, mà là người con gái hắn yêu thương.
Duyên phận huyền diệu khó giải thích, Lưu Đàn chỉ thích một mình nàng thôi.
Hơn nữa, Lưu Đàn cảm thấy mặc dù có đôi khi Minh Hoàn hơi cố chấp, hơi mơ hồ chút, nhưng nàng cũng không mù quáng trong tất cả mọi chuyện.
Đáy lòng nàng tự có tiêu chuẩn để đối đãi với hết thảy.
Về phần địa vị gì đó.
Hắn đường đường là Mục Vương, chẳng lẽ còn cần địa vị của một người con gái giúp đỡ hắn sao? Có lẽ xuất thân của Minh Hoàn cũng không cao, nàng không phải là công chúa, không phải quận chúa, đây là thứ trời cho.
Thế nhưng, sau khi nàng gả cho Lưu Đàn thì Lưu Đàn sẽ cho nàng rất nhiều thứ.
Lưu Đàn sẽ trao cho nàng địa vị mà người người đều phải ngước lên nhìn.
Ai bảo hắn yêu thích Minh Hoàn như vậy chứ, yêu thích đến mức hắn hận không thể m.ó.c t.i.m ra cho nàng.
Lưu Đàn nói bên tai Minh Hoàn: “Chúng ta động phòng ở đây đi, được không? Ta sẽ dùng hành động nói cho nàng biết, ta sẽ không chán.”
Minh Hoàn: “…”Nhưng đây là khuê phòng của nàng!Là nơi nàng đã ngủ từ nhỏ đến lớn.
Minh Hoàn nói: “Không được!”Nàng khẽ nhắm mắt lại: “Ta muốn ngủ.”Lưu Đàn cười khẽ.
Hắn hạ xuống cần cổ nàng một dấu hôn.
Minh Hoàn cảm thấy đau, nàng đẩy Lưu Đàn ra: “Đừng cắn ta, đau quá.”Lưu Đàn xoa xoa cho nàng: “Được rồi, được rồi.
Không bắt nạt nàng nữa.
Nàng muốn ngủ thì ngủ đi.”
Minh Hoàn nói: “Không cho phép chàng lén lút vẽ gì đó trên mặt ta.”
Lưu Đàn cười nói: “Nàng yên tâm, sẽ không vẽ gì trên mặt nàng đâu.
Ta ngủ cùng nàng.”
Hôm qua Minh Hoàn ngủ không được ngon giấc.
Nàng rất tự giác tìm một vị trí thoải mái trong lòng Lưu Đàn, tay nàng khoác lên vai hắn, nhắm mắt lại ngủ.
Lưu Đàn hôn trán Minh Hoàn rồi cũng nhắm mắt lại.
Lúc Minh Hoàn tỉnh lại thì đã là buổi chiều.
Nàng chưa ăn gì cả nên có hơi đói.
Lưu Đàn thì vẫn còn đang nhắm mắt ngủ.
Minh Hoàn móc ra miếng ngọc tím từ trong ngực.
Nàng định đeo lại lên người Lưu Đàn.
Đêm qua, Minh Hoàn tức giận thực sự.
Miếng ngọc tím này là nàng muốn tặng cho người mà nàng ngưỡng mộ.
Nếu như Lưu Đàn thích người khác, vậy thì hắn không thể làm người trong lòng nàng được, thế nên nàng mới lén lấy miếng ngọc đi.
Nhưng bây giờ Lưu Đàn nói cho nàng biết, hắn cũng không có suy nghĩ gì khác với công chúa Xứng Tâm nên hiển nhiên Minh Hoàn cũng yên lòng.
Nàng muốn trả lại miếng ngọc cho Lưu Đàn.
Lúc tay Minh Hoàn kề sát lên n.g.ự.c Lưu Đàn thì đột nhiên bị hắn nắm chặt.
Trong mắt Lưu Đàn tràn đầy ý cười: “Hoàn Hoàn, nàng định làm gì ta hả?”
Minh Hoàn muốn rút tay về:“Không muốn làm gì hết.
Điện hạ, chàng thả tay ra!”Dĩ nhiên là Lưu Đàn không muốn buông tay.
Hắn muốn bắt nạt Minh Hoàn, sao có thể bằng lòng buông tay cho được.
Hắn mở tay Minh Hoàn ra, nhìn thấy một miếng ngọc tím óng ánh rực rỡ.
Lưu Đàn nhướng mày cười nói: “Trộm đồ của ta, lương tâm bất an cho nên muốn trả lại à?”Minh Hoàn đỏ mặt: “Cái này vốn dĩ là của ta!”“Đồ đã tặng cho ta thì chính là của ta.
Sau này không được tùy tiện trộm đi,” Lưu Đàn nhét miếng ngọc vào trong n.g.ự.c áo, “Nếu có lần sau, ta nhất định sẽ phạt nàng thật nặng.
Phạt nàng hôn ta một trăm lần.”Minh Hoàn: “…”Minh Hoàn xoa bụng: “Ta có hơi đói bụng rồi.
Điện hạ, chúng ta cùng đi ăn gì đó đi.”
“Được.”Lưu Đàn c=ở-i thắt lưng của Minh Hoàn.
Minh Hoàn không hiểu: “Điện hạ, chúng ta phải rời giường rồi.”
Lưu Đàn kéo chăn qua đỉnh đầu: “Ta mời nàng ăn thứ cực kỳ ngon.”Màn giường lung lay, quần áo bị ném ào ào ra bên ngoài.
Nơi này là phòng của Minh Hoàn nên hiển nhiên cũng có hương thơm sâu kín mà quyến rũ trên người nàng.
Bất kể là trên da thịt nàng hay là trên gối, trên chăn, đều là mùi hương riêng biệt của Minh Hoàn.
Thoáng chốc Lưu Đàn mê mẩn.
Bởi vì Minh Hoàn ngủ một mình trên chiếc giường này nên kích cỡ giường không lớn lắm.
Hơi thở của hai người quyện vào nhau, Minh Hoàn khẽ khép mắt lại.
Một nụ hôn rất dịu dàng rơi xuống.
Minh Hoàn căng thẳng cực kỳ.
Dù đã nhắm mắt nhưng nàng lại mở mắt ra.
Một đôi mắt trong veo ngấn nước nhìn chằm chằm Lưu Đàn, giọng nói cũng rất nhẹ, có hơi dè dặt, dường như đang thử thăm dò.
Minh Hoàn nói khẽ: “Điện hạ… Lát nữa chàng nhẹ chút được không?”Nàng thực sự rất rất sợ.
Lưu Đàn cười khẽ một tiếng: “Được.”…Mãi cho đến sẩm tối rốt cuộc mới yên tĩnh lại.
Trong không khí là hơi thở mờ ám, trên mặt đất là áo quần tán loạn chồng lên nhau.
Trên chiếc giường hẹp, trên mặt chăn gấm màu lam nhạt thêu hoa lan thoáng hiện lên ánh tơ lụa dịu dàng, một đôi tay nhỏ nhắn khẽ nắm lấy chăn.
Tay Minh Hoàn vốn trắng ngần như băng tuyết, lúc này lại nổi lên màu đỏ.
Tên vô lại Lưu Đàn này luôn thích giày vò nàng.
Hai tay nàng hắn cũng không bỏ qua, bị cắn chỗ xanh chỗ đỏ.