[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 212: Tạm Biệt (2)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:45
Warning: Mô tả hành vi tự làm hại của nhân vật. Đừng đọc khi tâm trạng không vui!!!
-----
Giselle không mặn mà gì với căn nhà Liu, cô chẳng hứng thú tham quan ngắm nghía gì cả. Cô chỉ nhìn bốn người phụ nữ có ảnh treo trên tường, hai người Hoa rặc không cười trong mấy bức ảnh đen trắng kiểu cũ. Mẹ của Sophia Liu có gương mặt lai Tây hiền hậu, mỉm cười dịu dàng trong bức ảnh chụp dưới cây ngô đồng ngoài vườn. Còn Sophia Liu thuở đôi mươi mới thật sự là một mỹ nhân buồn, người trong ảnh mỉm cười như có thể xuyên qua không thời gian mà đứng trước mặt cô vậy.
Thế thôi. Tiếp đó cô dành ra ba ngày soạn lại tất cả đồ dùng của mình, chuẩn bị những thứ cô đã dự sẵn cho Matt Nol Ive Ryu-chan cô Nhị Tâm, ếm vài bùa phép lên chúng để chúng có thể xuất hiện trên tay người nhận đúng thời điểm nhất.
Cái ấm trà hoa sen Giselle đặt lại bên cạnh đồ dùng sách vở của mình, chắc nó sẽ bị đốt bỏ cùng tro cốt của cô. Còn con ma Amon tiêu biến hay có thể tìm được chủ mới thì phải xem số phận của nó, cô chẳng còn tâm trí lo cho một con ma nữa rồi.
Sau đó, Giselle lấy ra cái rương gỗ cô mua ở làng Hogsmeade, từ từ bỏ vào đó những món quà tặng của Von. Vòng tay đầu tiên cậu tặng hồi năm 3 đã vỡ nên thứ được đặt vào rương đầu tiên là cái đồ gác đũa cậu tặng cô hồi Giáng Sinh năm 3. Tiếp đó là chiếc vòng tay nhẫn mà cậu đã ếm bùa bình an, tặng cô trước khi cô lên đường sang UAE. Giselle lặng người sờ nắn từng cm chiếc vòng đã làm bạn trên tay trái cô gần một năm.
Rồi đến đôi bông tai đinh tán còn y nguyên trong hộp chẳng bao giờ lấy ra đeo. Sau đó cô tháo chiếc vòng nhẫn sapphire màu twilight blue đang đeo, hơi mỉm cười khi Von không ếm bùa chỉ người đeo vào mới tháo ra được lên nó nữa. Tiếp đến, Giselle đưa tay ra sau gáy, tự tháo khớp sợi dây chuyền. Bàn tay cô lưu luyến mân mê chiếc nhẫn đen khắc chữ M, chiếc nhẫn mà mỗi lần Von nhất định phải ngậm lấy sau khi đã phủ hết những nụ hôn khắp bầu n.g.ự.c cô. Mới gia nhập cùng chiếc nhẫn là mặt locket hình con sư tử ôm ngọc đỏ. Locket bật mở, bức ảnh trong đó là cô và cậu đang ngồi cùng nhau dưới ô cửa kính màu của thư viện. Cô cúi đầu chăm chú đọc sách, còn cậu thì cúi đầu chăm chú nhìn cô. Mặt bên kia của locket khắc lấy con số:
7:7 7.7.1999
Bi ai ngập tràn lồng ngực. Người ta vẫn nói: Dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện c.h.ế.t cùng ngày cùng tháng cùng năm với nhau. Còn cô và cậu, chúng đã sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng tiếc thay kết thúc không bao giờ có hậu. Sinh mệnh cậu có thể kéo dài nhiều chục năm nữa, nhưng sinh mệnh cô đã đi đến tận cùng rồi.
Khi Giselle đặt sợi dây chuyền của mình vào rương, nước mắt lăn dài trên má tự bao giờ. Cô không nhớ mình đã khóc bao nhiêu lần ở kiếp này, nhưng lần cuối này đây là dành để tiếc thương cho thứ tình cảm vừa chớm nở với cậu.
Tình yêu đẹp nhưng tình yêu chẳng thể cứu rỗi linh hồn cô. Bao đau thương đã chịu, những nỗi niềm cuộn trào trong lòng đâu thể xoa dịu bằng thứ tình cảm xa xỉ ấy. Nếu có kiếp sau, cô cũng chẳng muốn có bất kỳ liên hệ nào với Von Montgomery nữa. Hi vọng chúng sẽ mãi là người xa lạ, cậu sống cuộc đời cậu, cô ôm niềm riêng cô. Không liên quan đến nhau, không đau khổ vì nhau.
Nhưng Giselle nghĩ mình sẽ không có kiếp sau đâu. Với một linh hồn hai lần tự sát và phải chịu trách nhiệm cho những mạng người sắp c.h.ế.t dưới tay Morgenstern, cô nghĩ mình sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục. Đến khi đó, nếu được cô sẽ xin Diêm Vương xóa đi hết trí nhớ của mình, để mọi thứ chìm vào quên lãng, không còn ký ức nào có thể làm cô đớn đau thêm nữa.
Giselle cầm đến đũa phép của mình. Cây đũa gỗ thủy tùng như biết ý định của chủ nhân, nó lại truyền hơi nóng đến tay cô. Nhưng lần này, sự an ủi của cây đũa chẳng thể sưởi ấm lấy cõi lòng cô nữa...
“Yên tâm, mày sẽ ở cạnh tao đến phút cuối cùng.” Nhưng cái cán đũa đôi thì không. Cô tháo nó ra, bỏ vào chiếc rương đã gần đầy. Rồi lại vội vàng cầm nó lên, áp cán đũa lên má lên môi, như hôn lấy những lần ngón tay Von chơi đùa với đũa phép của cô.
Cái c.h.ế.t không đớn đau bằng sự sống tiếp diễn. Giselle không sợ cái chết, nhắm mắt rồi thôi, nhưng nếu sống tiếp, cô sẽ phải đối mặt với sai lầm của mình thế nào đây, khi cái c.h.ế.t của giáo sư Conner của ba má và của những con người lương thiện khác đều do cô mà ra. Và làm sao để đối mặt khi cô đứng giữa hai lằn ranh trắng đen, không muốn nhìn thấy Matt Nol bị tổn thương nhưng cũng không thể nhìn Von đau đớn.
Chọn cái c.h.ế.t là sự lựa chọn dễ dàng. (*)
Giselle hèn nhát, cô chưa từng dũng cảm một lần nào trong đời, cô sống chui lủi dưới móng vuốt uy phong của con sư tử đỏ Gryffindor.
Cuối cùng, cô đặt vào trong rương món quà duy nhất mà cô tặng cậu. Một chiếc đồng hồ bỏ túi mà người ta sẽ tặng các nam pháp sư khi họ tròn 17 tuổi thành niên. Cô mua đồng hồ ở tiệm Phép Màu Của Trang Sức với tất cả số Galleon mà mình có, sau đó dùng Đá Mặt Trăng khắc thành 12 ngôi sao nhỏ thay thế cho 12 con số. Cô chán ngán vẽ bản đồ sao môn Thiên Văn Học biết bao, nhưng đã dành những đêm thức trắng để nắn nót khắc từng ngôi sao một. Sau đó lấy lông vũ xanh lá của con Fwooper tỉ mỉ tỉa thành hình một con rắn nhỏ, thay vào kim phút và kim giờ. Nửa đầu con rắn thành kim giờ to, đoạn đuôi nhỏ xíu lắc lắc thành kim phút. Còn kim giây, Giselle dùng bùa phóng to để khắc lên đó hai chữ Runes V và S lồng vào nhau y hệt hai chữ Runes ở cán đũa mà Von tặng.
Món quà duy nhất và cuối cùng này cô đã bắt đầu chuẩn bị từ sau Giáng Sinh, khi nỗi đau đớn bởi lời nguyền tra tấn vẫn còn âm ỉ. Ban đầu tay còn run rẩy không cầm nổi d.a.o khắc, cô cứ ôm chiếc đồng hồ bỏ túi ngồi suốt đêm trên sofa ở phòng sinh hoạt chung, cố động viên mình rằng trong những năm buồn bã hay sung sướng sau này, thôi thì còn chiếc đồng hồ này làm bạn bên cậu.
Nhưng cô cho rằng khả năng Von đốt nó cùng cái rương này cao hơn là khả năng cậu sẽ giữ lại để mỗi lần nhìn thấy nó, cậu lại phải nhớ đến người đã chọn cách từ bỏ cậu.
Khi nước mắt đã ngừng, cô cầm đũa phép niêm phong lại rương, rồi ngồi thẫn thờ dưới gốc cây ngô đồng đợi con Tèo đi chơi về. Cô muốn ếm bùa phép bảo vệ lên hai căn nhà Liu và Chong, muốn dùng phép thuật của mình tạo tác cho chiếc đồng hồ bỏ túi, thế thì cô có thể làm nó càng tinh xảo hơn. Nhưng lại sợ khi mình c.h.ế.t rồi, phép thuật hết tác dụng, lại chẳng thà không dùng thì hơn. Như Sophia Liu có lẽ cũng ếm biết bao bùa bảo vệ lên căn nhà này, rồi thì chúng cũng tan biến theo chủ cũ, chỉ còn lại cây ngô đồng buồn bã theo tháng năm.
Giselle đã định chờ ngắm ngô đồng thay lá nhưng mùa thu sao mà xa xôi quá, cô quyết định ra đi giữa mùa hè, trước sinh nhật mình để ít ra Von của những năm sau này có thể bình thản đón tuổi mới.
Thôi vậy, hẹn mi kiếp sau nhé ngô đồng. Một kiếp người bình dị đơn giản, một cô gái nhỏ có thể bình yên trưởng thành, kết hôn sinh con, sống một đời vô tư lự.
Con Tèo vỗ cánh bay về đậu trên cây ngô đồng, khó hiểu nhìn cô chủ sao hôm nay lại ngồi bệt xuống đất.
“Tèo xuống đây nào,” Giselle vươn tay ra cho con cú bay xuống đậu trên tay. Cô vuốt ve bộ lông mượt mà của nó, yêu thích không rời.
Tèo đã làm bạn cùng cô phù thủy nhí từ những ngày đầu chập chững bước đi trong thế giới phù thủy, ngoài cây đũa gỗ thủy tùng ra nó là người bạn phép thuật trung thành nhất của Giselle. Nó đã cùng cô lớn lên, Tèo đậu ngay đầu giường cô trong phòng ngủ Gryffindor ấm cúng, cũng đậu trong chiếc lồng đặt trên bàn học phòng ngủ ở ngôi nhà số 13 đường số 4. Nó làm việc tích cực trong mấy ngày lễ Giáng Sinh để cô chủ có thể thức dậy nhìn thấy ngay một đống quà đặt dưới cây thông. Nhưng cũng là con Tèo lười biếng ham chơi, bỏ nhà đi mấy đêm liền trong những ngày hè buồn chán cô chỉ có sách vở làm bạn.
Đưa tay vuốt đầu Tèo lần cuối, thì thầm với nó: “Ngày mai mày giao cái rương này cho Von, nhé? Ngày mai, xong rồi hãy bay đi, đừng trở về nữa... Mày muốn bay đi đâu chơi thì đi, đừng tìm tao nữa nhé.”
Tèo như nghe hiểu lời chủ, nó đập cánh phần phật, đôi mắt tròn như hai hòn bi ve nhìn cô đầy lo lắng khó hiểu.
“Thôi mày bay đi chơi đi,” Giselle thả con cú đi, nhưng nó không ham chơi như mọi khi, bay lên đậu lại trên cây ngô đồng, buồn bã dõi theo chủ nhân.
Cô không để ý đến Tèo nữa. Cô hết còn tâm sức để ý đến bất kỳ sự vật sự việc nào nữa rồi. Cảm giác mệt mỏi đến cùng cực, cô lê bước đứng dậy, từ từ đi ra khỏi nhà Liu, ra khỏi Phố Bát Giác, trở lại với Phố Tàu Muggle. Số phận thích chơi đùa sắp đặt như vậy, cô đã va phải Von cũng ở nơi góc phố này, rồi từ đó mới giao thoa với thế giới phép thuật nhiệm màu. Song câu chuyện Alice ở xứ sở thần tiên rồi phải đến lúc kết, người con gái quay lại với con phố Muggle lần cuối trên chặng đường đến gặp tử thần.
Giselle Gibson cứ đi, đi mãi như vậy, ra khỏi Phố Tàu, nương theo phố Gerrard hướng về phía nam đổ ra sông Thames...
Ánh đèn thành phố thật đẹp. Ngày còn nhỏ cô ngồi cùng gia đình trong chiếc Ford cũ, chạy vòng vòng quanh London nhìn ngắm phố xá ngập tràn ánh đèn. Xe chạy tới đâu ông Gibson sẽ giảng giải lịch sử cho hai đứa con tới đó. Kìa đó là London Eye, còn đằng kia là Westminster Bridge, quẹo sang góc này là Cung điện Westminster.
Những ngày hạnh phúc êm đềm đó mới là cuộc sống đáng sống, cuộc đời mà Giselle Gibson đáng được tận hưởng. Còn giờ đây, tất cả đã tan thành mây khói. Cô không còn gia đình, không còn nguồn cội, như lục bình trôi giữa dòng, không biết bám víu vào đâu để cứu rỗi lấy tháng ngày đằng đẵng.
Giselle đã đi đến sát bờ sông Thames. Con sông uốn quanh những góc phố London nhộn nhịp, con sông yên bình trôi giữa dòng đời tấp nập. Sông chảy yên ả quá, cô muốn trở thành một phần của dòng chạy nhẹ nhàng ấy, lững thững trôi qua những hàng quán những con người hối hả, trở thành một phần chứng nhân của cuộc đời sinh lão bệnh tử, trở thành dòng nước vĩnh hằng không lo lắng buồn đau. Trở thành giọt nước chảy giữa mây ngàn thời gian, vỗ về lấy kiếp người vò võ.
She let go.
Without a thought or a word, she let go.
She let go of the fear.
She let go of the judgments.
She let go of the confluence of opinions swarming around her head.
She let go of the committee of indecision within her.
She let go of all the 'right' reasons.
Wholly and completely, without hesitation or worry, she just let go.
No one was around when it happened.
There was no applause or congratulations.
No one thanked her or praised her.
No one noticed a thing.
Like a leaf falling from a tree, she just let go.
There was no effort.
There was no struggle.
It wasn’t good and it wasn’t bad.
It was what it was, and it is just that.
In the space of letting go, she let go of all things.
And then she was free.
(She let go – Rev. Safire Rose)
Cô ấy buông bỏ.
Không một suy nghĩ, không một lời nào, cô ấy đã buông bỏ.
Cô buông bỏ nỗi sợ.
Cô buông bỏ những lời phán xét.
Cô buông bỏ dòng xoáy ý kiến vần vũ trong đầu.
Cô buông bỏ bao lời do dự trong tim.
Cô buông bỏ mọi lý lẽ “đúng sai”.
Hoàn toàn, trọn vẹn, không ngập ngừng hay lo âu, cô đã chọn buông bỏ.
Chẳng ai ở đó khi chuyện xảy ra.
Chẳng có tiếng vỗ tay hay lời chúc mừng.
Chẳng ai cảm ơn hay ngợi khen cô.
Chẳng ai để ý gì.
Như chiếc lá rời cành, cô chỉ buông tay.
Chẳng cần nỗ lực.
Chẳng có giằng co.
Chẳng tốt, chẳng xấu.
Nó là thế và chỉ thế thôi.
Trong khoảng không của sự buông tay, cô buông bỏ mọi thứ.
Và rồi, cô tự do.
--------
(*) Cụ Dumbledore có hai lần nói câu này:
“We’re in a time when we must choose between what is right and what is easy. And remember, Harry, whatever happens, you’re never alone.”
- Cụ nói trong tập Chiếc Cốc Lửa.
"Do what is right, not what is easy.”
- Dumbledore nhờ Newt Scamander nhắn cho Bộ trưởng Bộ Pháp thuật trong phần phim Fantastic Beasts: The Secrets of Dumbledore.
Còn ở đây Selly chọn cách dễ dàng.
