[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 213: Tạm Biệt (3)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:45
Ba má đang vẫy tay với Giselle, họ đứng ngay trước cổng tò vò màu trắng với một tấm màn đen rách nát. Má Matilda mỉm cười hiền hậu, còn ba Hanz trông như thể chờ cô đã lâu. “Ba má, chờ con với!” Cô co giò chạy tới, nghĩ tối nay phải mè nheo đòi má nướng pudding bánh mì bơ mới được. Lâu lắm rồi cô chưa được ăn lại món đó.
Nhưng cố chạy cách mấy cũng không tiến lại được gần, hình bóng ba má càng ngày càng xa, nụ cười mờ dần và cái vẫy tay ngoắc cô lại dường như đã thành cái vẫy tay chào tạm biệt... Cánh cửa thiên đàng đóng sập lại và con quỷ Satan đã bắt được tay cô:
“Chà chà, tự tử... Yếu đuối làm sao.”
“Khục... khục... ogh”
Giselle cong người lại ho liên tục vì sặc nước, tai ù, mắt vẫn nhắm chặt và cả người co rúm vì lạnh. “Khục... ogh...”
“Một kẻ hèn nhát trốn chạy...” Dường như có ai đó nâng cằm cô lên, những ngón tay xương xẩu bấu chặt lấy hai má.
Đây là đâu vậy... Ai đang nói với cô vậy...
“Chủ, có chuyện gì vậy ạ? Tại sao... cô ta...” Hình như là giọng một người thanh niên.
“Ồ cậu biết quý cô này sao?”
Giselle vẫn chưa thở được, cô đang ở đâu thế này...
“Thưa Chủ, cô ấy...”
“Ồ thưa Chủ, đó là con nhỏ Máu Bùn của Montgomery đấy ạ.”
“Đúng rồi con Máu Bùn xuất hiện cùng Montgomery trên tờ Phù Thủy Thường Nhật.”
“Ấy dà tao đã tính hỏi mày Montgomery ạ, mày thật sự thích một con Máu Bùn ư?”
“Confringo!”
Một tiếng nổ đùng vang lên rồi có thứ gì đó bị va vào tường. Những tiếng cười cợt dần tắt.
“Chà cậu Montgomery, cậu sẽ phải giải thích hành vi tự tiện đó của mình.” Giọng nói ban đầu lại vang lên.
“Thưa Chủ, cô ấy không phải Máu Bùn, cô ấy có mẹ là phù thủy.”
Giselle đã thở lại được, nhận thấy mình đang nằm trên một nền đá cứng ngắt. Tai đã bớt ù đi, cô thử mở mắt ra.
“Quý cô đây không phải thứ hạ đẳng vấy bẩn dòng m.á.u ấy...” Mắt chỉ có thể nhìn nghiêng, không gian tối đen, một tà áo chùng dài quét đất đang lướt trước tầm nhìn của cô. “Nhưng quý vị có biết tại sao cô ta xuất hiện ở đây không?” Cô đã nhìn thấy cái kiểu áo chùng kéo lê trên đất này một lần rồi.
“Con mồi của ta vừa có một hành vi vô cùng hèn nhát. Tự sát...”
“Tự dìm c.h.ế.t mình à?”
“Thật ngu xuẩn!”
“Hành vi yếu đuối!”
“Chỉ Muggle mới tự sát!”
Những tiếng nói cười khinh bỉ chế nhạo lại vang lên. Hầu hết đều là giọng trẻ. Bóng đen trước mắt lướt đi, cô đã có thể nhìn xa hơn. Đằng kia, phía bên kia của căn phòng có hơn chục người đang đứng, tất cả đều mặc đồ đen, tay cầm đũa phép chĩa đến hướng này.
“Thưa Chủ, ngài nói cô ấy vừa tự sát?”
Lạnh quá, nước thấm vào quần áo vào da thịt, nước nhễu giọt từ tóc xuống nền đá lạnh. Cô co rúm người, chỉ có mắt còn động đậy nổi, chỉ có mắt nhìn lên thấy một người con trai đứng giữa đám người mặc đồ đen đó, một màu tóc mà cô đã nhìn hàng trăm lần.
“Sao cậu Montgomery? Cậu đang nghi ngờ lời chủ nhân của cậu ư?” Một giọng nữ rất quen chất vất.
Ánh mắt chúng rốt cuộc chạm nhau. Cô đang cuộn người co ro trong góc, còn cậu... cậu vừa phát hiện ra mình đã bị phản bội.
Lời hứa hẹn trọn đời. Lời hẹn ước không rời không bỏ... đã bị một người phá hủy đi rồi...
“Xin Chủ thứ lỗi,” ánh mắt đó đã không còn nhìn vào cô nữa.
“Thật đúng dịp phải không nào. Ai muốn thử lời nguyền tra tấn đó lên con nhỏ ngu xuẩn chỉ biết hèn nhát trốn chạy này không?”
Những tiếng hào hứng đáp lại, có người cầm sẵn đũa xung phong.
“Thưa Chủ, tôi nghĩ ngài nên trao vinh dự này cho Montgomery trước tiên,” giọng nam đã nói câu “con Máu Bùn của Montgomery” lên tiếng. Giselle nhìn lại, gã ta đeo mặt nạ sắt, cô chưa từng nghe thấy giọng này ở Hogwarts bao giờ.
Thử cựa người nhưng toàn thân đau đớn, vẫn lạnh cóng, c.h.ế.t tiệt, tưởng đâu nhảy sông sẽ là một cái c.h.ế.t êm ái. Nếu biết đau thế này cô đã không lựa chọn nó rồi.
Chết tiệt, trong hoàn cảnh này mày còn nghĩ lan man được à Selly?!
“Ý kiến hay đó. Sao cậu Montgomery?” Giọng lạnh lùng của Morgenstern dời xa, tiếng áo chùng của ông ta không sột soạt gần Giselle nữa. Cô nghĩ ông ta đã ngồi xuống nơi đầu căn phòng này rồi.
“Nếu mày không nỡ thì có thể nhường cho tao. Tiếng kêu rên từ cái miệng con điếm chắc hẳn rất tuyệt.”
“Trả lời Chủ đi Montgomery! Mày nghĩ lâu quá rồi đó!”
Đũa phép của cô đâu rồi.
“Thưa Chủ hãy để tôi thử! Crucio!”
Accio đũa phép. “Stupefy!” Tiếc thay bùa choáng của Giselle đến chậm hơn, không đủ để đánh bật Crucio, một phần lời nguyền vẫn đánh trúng cô.
“ARGGGGG!”
Cô gái cuộn tròn đau đớn bất lực.
Tiếng la của cô gái càng làm những người có mặt trong phòng phấn khích hơn, chúng gầm gừ tận hưởng sự khoái lạc khi nhìn thấy con mồi yếu ớt rên rỉ.
“Nào, để xem các vị học được tới đâu rồi. Thử xem ai tra tấn cô ta nhiều nhất.”
“KHOAN!” Giselle cố gắng bật người dậy, “Khoan đã...”
“Im lặng! Mi không có quyền lên tiếng ở đây! Silen-”
“Silencio!”
Hai bùa im lặng cùng bộc phát, nhưng bùa của cô đánh trúng trước, cái miệng đối phương vẫn đang há to nhưng không có âm thanh nào phát ra. Kẻ này cũng mang mặt nạ.
“Ấy chà chà...”
“Mày giẫm phải shit rồi Drummond!”
“Mày yếu quá Drummond!”
Những tên khác cười cợt chế giễu, chẳng có ý định giải bùa giúp tên mặt nạ Drummond gì cả. Von vẫn đứng lạnh lùng nhìn tất thảy, trên mặt cậu không có biểu tình gì, còn đôi mắt tối tăm không rõ nghĩa. Giselle cũng không muốn nhìn cậu.
“Khoan, cho tôi nói...” Cô rốt cuộc cũng chống người đứng lên được.
Đây là căn phòng đá đen thùi, chỉ có hai ngọn đuốc xanh lá lập lòe, mười mấy người thanh niên đứng đối diện, áo chùng toàn đen, kẻ mang mặt nạ kẻ không, cô có lẽ nhận biết một hai người trong đó. Còn Morgenstern đang ngồi ở đầu căn phòng, đứng bên cạnh ông ta là Bà Mèo Caitlyn Jocelyn. Người phụ nữ duy nhất nhìn cô mỉm cười nhàn nhạt, chẳng có chút tàn ác bạo lực nào trên gương mặt quyến rũ đó.
“Sao vị khách của chúng ta có gì cần nói?” Morgenstern cầm ly rượu đỏ như m.á.u hờ hững quan sát tất thảy.
“Tôi yêu cầu đấu tay đôi!”
“Chậc chậc đấu tay đôi cơ đấy!”
“Cũng ra dáng chứ nhỉ.”
“Cô em mạnh bạo đó.”
“Thưa Chủ, tôi xung phong! Hãy để tôi tiếp đón vị khách này.”
“Được rồi, đâu thể để khách quý nói chúng ta không biết tiếp đãi được.”
Được chủ nhân cho phép, một người bước ra khỏi đám Sứ giả Thần c.h.ế.t thế hệ thứ hai. Gã ta không mang mặt nạ, đường nét gương mặt xa lạ nhưng vẻ tàn bạo trong ánh mắt nồng đậm.
Người này đã từng g.i.ế.c người.
“Nào cô em...”
“Expulso!” Không để đối phương nói hết câu Giselle đã tấn công trước. Gryffindor không bao giờ làm thế, cô biết, nhưng cô cần sống sót đêm nay trước đã.
Đối phương dễ dàng nhảy tránh, “Crucio!” đáp trả. Người này đã dùng biết bao lần Crucio rồi, vẻ tàn ác không thể che giấu.
“Protego Maxima!”
“Crucio!”
Lúc bùa khiên vỡ cũng là lúc cô niệm “Diffindo!” sướt qua Crucio của gã ta, c.h.é.m đến ngang n.g.ự.c gã. Nhưng Crucio cũng có một phần đánh trúng khi cô không né hết đường phép.
“ARHHHH!”
Run rẩy gập người quỳ xuống. Da thịt như bị d.a.o lóc ra, như những mũi kim đ.â.m vào đầu ngón tay.
Đối diện cũng chẳng thoải mái gì hơn, Diffindo c.h.é.m thẳng những vết sâu hoắm xuyên qua áo chùng, đánh lên bộ n.g.ự.c trần và m.á.u đỏ ròng ròng chảy ra, thấm đẫm áo. Trong vài giây cô nghĩ m.á.u của những tên này hóa ra cũng có màu đỏ.
“Thật là một màn trình diễn đáng thất vọng.” Morgenstern ngồi bắt chéo vừa uống rượu vừa xem nhạc kịch. “Ai tiếp nào?”
“Tôi thưa Chủ!” Là cái gã đã gọi cô là “con Máu Bùn của Montgomery” bước ra. Ánh mắt trắng trợn quét từ đầu đến chân. Giselle ớn lạnh, cô hiểu ánh mắt này có nghĩa là gì. “Thưa Chủ, nếu tôi thắng, xin ngài ban cho một ân huệ.”
“Ồ nói thử xem nào?”
“Thưa Chủ, xin ngài cho phép tôi chăm sóc cho cô ta.”
“Chà thế là tham lam quá đấy Lippe.”
“Nhưng cô ả ngon quá, chậc.”
“Montgomery nếu mày không nỡ thì nên nhường cho chúng tao.”
“Vậy phải xem biểu hiện của cậu rồi cậu Lippe.” Đôi mắt sọc đỏ của Morgenstern thờ ơ, Bà Mèo đứng cạnh cũng chỉ tập trung rót thêm rượu cho ông ta, như thể đám người trước mặt thực sự chỉ là một đám học trò đang thử luyện tập bùa chú với nhau.
“Tạ ơn Ch-”
“Mimblewimble!” Giselle đổi chiến thuật, đánh bùa trói lưỡi lên Lippe. Đánh trúng, nhưng đối phương đáp trả cũng nhanh không kém, niệm có lời không được thì niệm không lời. Từ đầu đũa của gã một con rắn lửa màu xanh lá phóng vụt tới.
Giselle chạy né đường lửa rồi lựa thế niệm: “Thueban Al-ma.” Đây là bùa cô đã học được ở thư viện Wubār, một con mãng xà nước cũng to ngang ngửa con rắn lửa bay vù ra, bắt đầu tàn sát kẻ thù lửa.
Một nước một lửa nuốt chửng lấy nhau, giữa những tiếng hô hào cô niệm nhanh: “Expelliarmus!” Đũa phép của Lippe bay vòng cung từ bên kia căn phòng bay đến tay trái cô gái.
Xem gã ta có biết niệm không lời không đũa phép không.
Và câu trả lời là không.
“Các vị làm ta thất vọng quá.”
Giselle dựa lưng vào tường chống đỡ thân thể. Cô cũng chẳng khỏe khoắn gì hơn, hai lần trúng một phần lời nguyền tra tấn, từng bó cơ trong cô đều đang kêu gào rút lui. Cô không biết mình còn đánh thêm được mấy lượt nữa, trong khi nơi đây còn đến, để coi... 12 người.
“Ta huấn luyện các vị coi như công cốc à, không ai đánh lại một ả phù thủy chưa thành niên sao?”
“Để tôi, thưa Chủ.”
“Mày nỡ đánh con điếm của mày sao Montgomery?”
“Mày đánh choáng nó nổi không đó?”
“Ở trên giường chắc mày cũng để nó cưỡi nhỉ?”
“Con đĩ ngon thế kia để nó cưỡi cũng được.”
“Tụi mày mạnh miệng thế ngon ra đánh với nó đi,” Von nhếch mép.
“Rồi đến lượt cậu Montgomery biểu diễn.”
“Expluso!”
“Expluso!”
Tụi nó ngay lập tức quăng bùa vào đối phương, chẳng nói thêm câu nào dư thừa. Vì thân thuộc đến vậy, chúng biết rõ phong cách chiến đấu của nhau. Hoặc chí ít Giselle nghĩ rằng cô biết được thói quen chiến đấu của Von.
Hóa ra cô vẫn ngây thơ quá.
Người đang phóng bùa vào cô đây không phải là người con trai cô từng biết, không phải là một Von Montgomery lúc nào cũng nhường cô ba phần, dù cho đang đấu tay đôi cũng không dùng bùa sát thương lớn với cô. Còn giờ đây, đối diện phóng những bùa chú c.h.ế.t người không hề chùn tay, hai lần Diffindo cắt lên tay và lưng đau rát.
Giselle đang ở trên bờ vực sụp đổ, cô yếu ớt không thể đánh ra toàn lực, sao mà chống đỡ nổi cơn cuồng nộ của cậu. Khi một lời nguyền đỏ b.ắ.n phá khiên bảo vệ, cô nghe thấy cậu lạnh lùng hét lên: “Crucio!”
“ARGGGGGG!”
“ARHHHH!”
Và rồi cô bất tỉnh.
----
Màn đêm lần này là những bóng hình chạy vụt qua, hình ảnh không thành hình, chỉ là những mảng đen xám trộn lẫn. Nhưng cảm giác của thân thể thì truyền đến rõ ràng. Đau, Giselle rất đau, mảng da thịt nào cũng như bị xe lu cán qua, như ai đó vừa bẻ gãy tay gãy chân cô, xong thô bạo nắn lại, rồi lại bẻ gãy tiếp.
Đau quá.
Đến ánh sáng cũng đau rát thế này sao...
Mắt chỉ mới hé mở đã bị ánh sáng đau đớn chiếu vào, tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng. Cô cố gắng đưa tay che mắt nhưng tay nặng như chì không thể di chuyển một hai. Cô lại bật rên thêm một tiếng nữa.
“Là do cậu lựa chọn, giờ lại rên đau sao?”
Mắt cuối cùng cũng quen với thứ ánh sáng khó chịu, cô chỉ nhìn thấy trần nhà trắng trơn với các ô gạch ốp vuông vức.
“Đây là đâu vậy?”
“Địa ngục.”
“Vậy cậu cũng c.h.ế.t rồi sao?” Nhìn quanh, vẫn là những bức tường trắng. Mọi thứ đều quá trắng, quá sáng. Còn chủ nhân của giọng nói thì đang đứng sát bên giường, lạnh lùng nhìn cô.
Thật bi ai. Những lần trước khi cô tỉnh lại có cậu kề bên, lúc nào cũng là cậu đang ôm lấy cô thoa thuốc, sưởi ấm, lau người. Còn lần này, cậu hờ hững đứng nhìn xuống một cô đầy đau đớn xanh xao.
“Không, tớ xuống đây để lôi cậu lên lại. Cậu nghĩ xuống địa ngục là có thể thoát khỏi tớ sao?”
Giselle từ bỏ nỗ lực điều tiết mắt với ánh sáng. Mặc kệ mình đang ở đâu. Cô đang ở đâu đi nữa, rõ là chủ nhân nơi này vẫn chưa muốn lấy mạng cô.
“Cần gì phải thế,” từng hơi thở nặng nhọc thoát ra, “Tớ c.h.ế.t rồi... Cậu có thể không bị trói buộc nữa.”
Cái liên kết c.h.ế.t tiệt của bộ tứ 7 cố-ngẫu. Khi còn sống không gỡ ra được. Nhưng một người c.h.ế.t đi rồi, người kia có lẽ sẽ không bị ràng buộc nữa.
“Là thế phải không. Cậu tự sát để thoát khỏi tớ? Cậu phá vỡ hẹn ước, muốn bỏ rơi tớ. Trả hết lại tất cả, không muốn mang theo một thứ gì có liên quan đến tớ?”
Giselle không nhìn nhưng cô biết ngọn lửa trong mắt Von đã tàn, ngọn lửa từng bừng cháy mỗi khi nhìn đến cô giờ đây đã tắt hẳn.
“Von, cần gì phải thế...”
“Phải, cần gì phải thế.” Áp lực đè nén tiến sát lại gần, lại một bàn tay bóp lấy mặt cô. Giselle căm ghét hành động này vô cùng. Cô dồn sức giãy ra. “Mẹ kiếp!” Lần này bàn tay bóp càng mạnh hơn, ép lấy mặt cô nhìn thẳng vào mặt cậu.
“Tớ cần gì phải chờ cậu chấp nhận tớ. F*ck! Đáng ra tớ nên nghe lời ông ta, muốn thứ gì phải bắt giữ lấy!”
“Bỏ ra!” Cô giãy, tạo sao ai cũng muốn dùng tư thế bề trên này bắt lấy mặt cô vậy. “Buông tớ ra!”
“Giselle Gibson, cậu nghe cho rõ đây!” Bàn tay vẫn bấu lấy hai má đã hóp sâu của cô gái, gương mặt nhợt nhạt của cậu áp sát gần, hơi thở phả lên mặt cô. Nhưng lần này hơi thở đã không còn ấm nóng dịu dàng mơn trớn như cũ nữa, chỉ có giọng nói như rắn rít vờn quanh:
“Cậu đừng quên thằng anh Muggle của mình vẫn còn sống...”
Mắt cô trợn trừng không thể tin vào tai mình. “Cậu vừa nói gì đấy? Cậu uy h.i.ế.p tớ à?”
“Chủ đã rất vui lòng cho tớ giám sát cậu. Ông ấy cũng không muốn con mồi của mình tự dìm c.h.ế.t một lần nữa đâu.”
“Đó là anh tớ! Anh tớ cậu có biết-”
“Muggle bẩn thỉu không phải là anh cậu! Hai kẻ Muggle đã c.h.ế.t kia cũng phải cha mẹ cậu!”
“Biến đi Montgomery! Tớ không muốn nhìn thấy cậu nữa!” Tức giận tuôn trào trong lồng ngực, phổi bị đè ép như thể rách ra, Giselle không thể thở bình thường nữa. Nếu mà cô nhấc lên nổi bất kỳ bộ phận cơ thể nào ngoài miệng và mắt, cô nhất định sẽ đánh c.h.ế.t cậu ta. “Cút đi!”
“Lần sau gặp lại... Cậu hãy chuẩn bị tinh thần đi.”
--------
HẾT NĂM 5
