[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Tập 6 - Chương 214: Bệnh Viện Thánh Mungo
Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:45
Căn phòng trắng có thêm sự xuất hiện của một nữ phù thủy mặc áo chùng màu xanh chanh khi Giselle tỉnh dậy lần thứ hai. Tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng làm nữ phù thủy đang lọ mọ với chai lọ dụng cụ quay lại nhìn:
“Em tỉnh rồi à, có thấy đỡ hơn chút nào không?”
Nữ phù thủy trẻ chỉ hai mươi mấy, trước n.g.ự.c thêu biểu tượng một cây đũa phép và một khúc xương bắt chéo. Cô biết biểu tượng này.
“Em đang ở đâu ạ?”
“Bệnh viện Thánh Mungo, nào nào đừng cử động. Em thấy đỡ hơn chút nào không?”
“Không ạ, vẫn đau khắp người.” Cô đáp, nheo mắt vì ánh sáng quá chói. Tại sao bệnh viện không lắp mấy loại đèn ếm bùa chống hại mắt nhỉ. “Chị là thầy thuốc ạ?”
“À đúng vậy, chị là Charlotte Evans thầy thuốc phụ trách của em.” Vừa nói vừa ghi chép gì đó vào bệnh án. “Cơn đau sẽ không kết thúc trước 12 tiếng nữa, chị đề nghị em nên dùng một ít thuốc giảm đau.”
“Em bị gì vậy ạ?” Căn phòng trống trơn chán ngắt, chẳng có tranh ảnh hay vật trang trí gì cả. Phòng bệnh mà đơn điệu hơn cả phòng giam ở Cục Thần sáng nữa, cô chê bai trong bụng.
“Em không nhớ em bị sao à?” Evans thôi không viết vào bệnh án nữa, ngẩng đầu nhìn cô. Giselle không đoán được suy nghĩ sau cặp mắt kính của đối phương, nhưng cũng không muốn đoán.
“Em chỉ nhớ mình nhảy xuống sông Thames... rồi tỉnh dậy đã thấy nằm ở đây,” cô đáp thử dò xét.
“Em có biết thứ gì đã tấn công mình dưới sông không?”
Ồ hóa ra họ cho rằng cô bị tấn công dưới nước à.
“Em không rõ lắm, mọi thứ tối đen, tai ù, lúc đó em không còn suy nghĩ gì cả... Vậy thứ gì đã tấn công em vậy ạ?”
Giselle đã nghĩ Evans không trả lời câu hỏi này, nhưng không, đáp án được cung cấp vô cùng tự nhiên.
“Thủy quái dưới sông Thames nhiều lắm, nhất là người cá và Grindylow, chúng thích tấn công well... những người có tinh thần yếu ớt.” Nữ thầy thuốc cố gắng dùng từ nhẹ nhàng như sợ kích thích sợi dây thần kinh yếu ớt của người bệnh.
Còn Giselle thì nghĩ họ cho rằng cô bị tấn công bởi người cá à, thật ra cũng hợp lý, người cá không chủ động tấn công phù thủy hay nhân loại, nhưng người tự dìm mình xuống nước là ngoại lệ. Trong những trường hợp nạn nhân đã có ý định tự tử thì chẳng thể trách đám thủy quái ăn thịt mình được.
“Vậy ai đã cứu em? Giờ là ngày mấy rồi?” Giselle cố gắng động đậy tay chân, vẫn đau quá.
“Một nhà hảo tâm hào phóng!” Evans nở nụ cười đầu tiên: “Người đó đưa em đến đây với tình trạng bê bết, nếu chậm hai ba phút nữa thôi là phổi em đã rách toác, các dây thần kinh ngừng hoạt động rồi. May mắn làm sao. Người đó còn hào phóng thanh toán hết viện phí phòng VIP này cho em đó.”
Cô rất thắc mắc đây mà là phòng VIP của bệnh viện Thánh Mungo á. Tiền viện phí để trả cho mấy cái đèn sáng trưng hay gì.
“À hiện tại là chiều ngày 2/7, đây chị đang định sắp xếp vài thứ đồ trang trí cho em đây.”
Evans loay hoay lấy ra đồ đạc trang trí rồi lắp đặt chúng xung quanh phòng. Một cuốn lịch treo tường với 12 tháng là hình 12 vị thầy thuốc nổi tiếng, một chiếc đồng hồ treo tường đối diện giường bệnh mà cứ một tiếng lại có bầy chim vàng anh bay ra hót véo von. Lại thêm một chiếc đồng hồ để bàn đặt cạnh giường bệnh mà chị bảo là có thể tùy ý hẹn giờ uống thuốc, khám bệnh hay thăm nom. Và một chậu bonsai ru ngủ nho nhỏ để giúp bệnh nhân vỗ giấc, rồi lắp đèn ngủ trên trần, khi bật đèn dù giữa ban ngày, cả phòng bệnh cũng sẽ chìm vào màn đêm với những ngôi sao lấp lánh.
Evans bảo đặc quyền phòng VIP là bệnh nhân hoặc người nhà có thể tùy ý trang hoàng cho căn phòng, bởi thế mà ban đầu nhận phòng mới trắng trơn để chờ người bệnh trang trí. Còn Giselle, vì cô chưa tỉnh và không có thân nhân nên Evans mới tự ý lựa chọn giúp cô. Chị còn ngượng ngùng bảo nếu Giselle không thích có thể tùy thời đổi lại.
Chẳng thể nào hiểu nổi, viện phí VIP là để trả cho mấy thứ râu ria này à.
Tốn tiền vô ích gì đâu không.
Thấy mặt Giselle nhăn nhó, Evans tiêm cho cô một liều thuốc giảm đau nhẹ, sau khi kiên quyết đút cô ăn một phần thức ăn thiết kế riêng tùy theo bệnh trạng (vâng cũng là một dịch vụ VIP) thì bật đèn đêm để cô nghỉ ngơi.
Nhẹ nhõm vì không ai biết mình thật sự đã trải qua những gì, Giselle ngoan ngoãn ngủ dưỡng sức.
-----
“Gibson có bạn em đến thăm em nè,” Evans lay lay cô dậy.
“Vâng?” Lăn người qua cuộn chăn ngủ tiếp, cây bonsai ru ngủ có tác dụng mạnh quá.
“Selly tỉnh! Selly tỉnh dậy nói chuyện với tụi tớ nào!”
“Nol cậu ồn ào quá!”
“Cậu để cậu ấy ngủ đi, tụi mình chờ cũng được.”
“Phải dậy nói rõ đầu cua tai nheo ra làm sao...”
“Đừng làm ồn nữa Nol.”
Ồn sẵn rồi còn đừng gì, Giselle mở mắt xem là ai đến. Matt Nol và... Douglas đang đứng quanh giường bệnh. Evans đã tắt đèn ngủ, lại là ánh sáng trắng nhức mắt.
“Chào buổi sáng mấy cậu, hay buổi tối rồi?” Cô liếc nhìn cái đồng hồ trên tường, 10:47, đang sáng hay tối nhỉ, ngày mấy rồi.
“Sáng, ngày 3/7,” Nol quạu quọ, “Cậu tỉnh táo chưa? Có thể nói-”
“Thôi Nol! Làm gì gắt gỏng với Selly vậy,” Matt nhăn mày, quan sát kỹ mặt cô bạn. “Cậu thấy trong người thế nào rồi Selly?”
“Hừm đỡ đau hơn nhiều rồi,” cựa người định ngồi dậy nhưng chưa nổi thì Evans chạy tới đỡ giúp. “Cảm ơn chị Evans. Em ngủ suốt từ chiều qua tới giờ hở?”
“Ừa, ngủ li bì luôn. Cây bonsai có tác dụng mạnh vậy là do em thiếu ngủ quá.”
“Mấy cậu ngồi xuống đi, sao biết tớ ở đây vậy?”
“Douglas gửi cú báo cho tụi tớ.”
Cô nhìn sang nhóc mặt tròn. “Hè tớ đến bệnh viện phụ dì, mấy nay đang giúp sắp xếp hồ sơ bệnh nhân, cái thấy tên cậu vừa nhập viện...”
Gương mặt Douglas vẫn bầu bĩnh, lấm tàn nhang đã hết, cao hơn Ive một chút thôi, dáng hơi tròn tròn. Mấy năm gần đây cậu nhóc gan lì chững chạc hơn, lại thêm tham gia câu lạc bộ đấu tay đôi được Matt huấn luyện, đã không còn vẻ sợ sệt khóc nhè lúc nhỏ nữa.
“Cảm ơn mấy cậu.”
“Bullshit Selly!” Nol bỗng quát lên.
“Nol!”
“Sao vậy Nol?”
Tóc đỏ cau có giận dữ: “Cậu không bao giờ xem tụi tớ là bạn cả! Chuyện gì cũng giấu một mình. Đến giờ thì... tự tử. Tại sao cậu không nói gì với tụi tớ...”
“Selly còn yếu lắm, cậu đừng to tiếng vậy.” Matt đứng lên kéo lấy Nol, “Douglas cậu đưa Nol ra ngoài đi.”
Thế là mặt tròn kéo tóc nâu đang trừng nộ ra khỏi phòng, để lại cô và tóc đen. Giselle thở dài nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ treo tường, như thể thực sự đang chờ xem mấy con chim vàng anh bay ra hót.
“Selly à, cậu đừng trách Nol nặng lời...” Matt lúng túng ngồi trên ghế không biết lựa lời thế nào.
“Gì mà trách hay không trách. Mấy cậu là bạn thân nhất của tớ mà.”
“Nếu cậu thật sự xem tụi tớ là bạn thân... tại sao cậu không nói gì với tụi tớ cả? Chẳng phải tụi tớ có chuyện gì cũng kể cho cậu nghe đấy sao Selly. Đến lượt cậu thì cậu chỉ muốn giữ cho riêng mình?”
“Lần này chỉ là một, một phút yếu lòng thôi. Tớ đang ở Phố Bát Giác bình thường mà. Bất chợt tớ nhớ tới ba má... rồi đi ra tới bờ sông lúc nào chẳng hay.”
“Thật sao?” Matt không tin: “Chứ không phải cậu đã dự định từ trước sao? Gần đây cậu cứ nhìn tụi tớ như thể... nhìn nhau lần cuối vậy. Tớ còn tưởng là do tớ nhạy cảm quá.”
Haizzz cậu bé nhạy cảm thật.
“Không, thật sự là bất chợt thôi, có lẽ do tớ, tớ bỗng nhiên ở một mình nên vậy. Những mùa hè trước đều có ba má bên cạnh.”
Giselle biết Matt không tin, nhưng truy xét đến cùng cũng chẳng được gì. Cô lên kế hoạch cho cái c.h.ế.t đã lâu hay chỉ vì một phút bất chợt hoảng hốt, mọi thứ cũng đã vùi sâu dưới đáy sông Thames cả rồi.
Từ nay cô chỉ có thể sống tiếp, cô đã không còn cái quyền quyết định mạng sống của mình nữa rồi.
Ba con chim vàng anh từ cái đồng hồ đối diện phóng ra, líu lo vài nốt nhạc cao trào rồi lại bay vào, trông nhạt nhẽo hết sức.
“Vậy được, khi cậu xuất viện thì đến ở nhà tớ tới hết hè đi. Có cả Nol sang chơi nữa. Rồi tụi mình đi tìm thợ rèn yêu tinh. Cậu còn chưa ổn, chưa ở Phố Bát Giác một mình được.”
Giselle chép miệng: “Được rồi, nghe cậu vậy.”
Tới 11:22 thì cô Nhị Tâm và chú Philip Ruiz ùa vào phòng bệnh. Nhìn nước mắt người phụ nữ lăn dài trên mặt, cô bỗng nhận ra hóa ra vẫn còn một người xa lạ quan tâm mình đến vậy. Dù thực tế sự quan tâm của cô Nhị Tâm phần lớn đều là vì gương mặt này giống người chị quá cố nhưng dù lý do gì đi chăng nữa, họ vẫn sẽ buồn thương nếu cô ra đi.
Mấy ngày ở bệnh viện Thánh Mungo Giselle đều ngủ vùi, ngủ nhiều đến độ bước xuống giường là xây xẩm mặt mày. Thuốc ở đây có hiệu nghiệm thực sự, nói 12 tiếng là 12 tiếng sau cô đã hết mọi trạng thái đau đớn, chỉ còn cần nghỉ ngơi dưỡng sức thôi.
Giselle g.i.ế.c thời gian bằng cách đi tham quan bệnh viện phù thủy khi cùng Douglas làm việc vặt giúp dì và đồng nghiệp của dì cậu. Chủ con cóc Rocky thật sự yêu thích công việc y tá thầy thuốc này, lăng xăng tới lui giúp đỡ bệnh nhân không biết mệt. Nên Giselle thấy nếu nhóc không đủ N.E.W.T làm thầy thuốc thì cũng có thể làm y sĩ, nhưng có vẻ như người dì không ủng hộ suy nghĩ đó lắm.
Dì Cunningham đinh ninh rằng nghề y sĩ không xứng tầm với dòng họ Cunningham. Rằng phù thủy không tốt nghiệp trường danh tiếng hoặc giáo dục tại gia mới theo đuổi nghề nghiệp này mà thôi. “Chứng chỉ hành nghề y sĩ chỉ cần không quá ngu ngốc là lấy được rồi,” người dì bĩu môi.
Nhưng nói thế thôi chứ dì không hề khinh thường đồng nghiệp y sĩ của mình, thường hay nói rằng nhờ có họ bệnh nhân mới được chăm sóc thoải mái, bệnh tình mới chóng khỏe, chứ nếu mà để thầy thuốc chăm nom thì lại bận bịu quá.
Nên đôi khi Giselle cũng không hiểu nổi lối suy nghĩ của dì ấy.
“Mặt cậu bị làm sao vậy Douglas?” Ngẩng đầu lên khỏi cuốn Các bệnh tật thường gặp ở phù thủy mà cô tìm được ở quầy sách báo thì thấy Douglas với một vết bầm tím ngay má đang ôm chậu hoa Mayflower bước vào phòng.
“À có một tay Muggle bạo lực không cho ai tới gần, làm thầy thuốc không chích thuốc mê được, nên tớ phụ kiềm lại.”
Cậu nhóc đặt chậu hoa trắng xuống xong lại ngó nghiêng, rồi xoay một góc 30 độ mới hài lòng.
“Cậu không cần đem mấy cây này lên phòng tớ đâu, đằng nào tớ cũng sắp xuất viện rồi mà.” Hình như vì trả tiền phòng VIP cao quá nên ngày nào bệnh viện cũng đem một thứ gì đó mới vào trang trí trong phòng này, trong khi Giselle đâu có nhu cầu.
“Chị Evans nói nó đã được thanh toán trong viện phí rồi, họ phải thực hiện đúng cam kết chứ.” Sau khi đã hài lòng với cái góc đặt chậu hoa Mayflower, Douglas rót lấy ly nước đầy tu ừng ực.
Merlin ơi cái tên đáng ghét kia có dư tiền đến thế sao.
“Nhưng cậu chưa được xuất viện đâu, cậu chưa khỏe mà. Chị Evans bảo phải theo dõi thêm bốn ngày nữa.”
“Mấy thầy thuốc ở đây cứ làm quá lên, nhìn ai cũng thấy có bệnh hết,” Giselle bĩu môi. Mấy lần đi xuống sảnh tiếp tân ở tầng trệt, khắp tường treo đầy các bức tranh thầy thuốc nổi tiếng, họ nhìn thấy ai cũng chẩn đoán hết bệnh này tới bệnh kia. Người bị con Mackled Malaclaw cắn sưng tay thì chẩn đoán thành chứng viêm phù nề mãn tính, bị ếm bùa đầu bí ngô thì bảo lời nguyền hắc ám chỉ có thể hóa giải bằng cách ăn bí ngô mãn kiếp.
Đến cả Giselle đi ngang qua “hành lang lang băm” đó cũng bị chẩn đoán là tổn thương não vì luyện các bùa bí thuật tâm trí không chính thống. Còn cách chữa trị á? Mau chóng kết hôn để bù đắp tổn thất tinh thần???
“Còn cậu thì điển hình bệnh nhân có bệnh mà sợ thầy thuốc,” mặt tròn tu thêm ly nước thứ hai. “Matt Nol dặn tớ canh chừng cậu rồi, cậu không xuất viện sớm được đâu.”
Giselle bĩu môi kháng nghị.
