[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 221: Tiếp Dẫn Mua Sắm Ở Hẻm Xéo (2)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:47
Trong khi đợi Lila một mình vào Tiệm đũa Dimitriadis, ba người tạm nghỉ ở quán Điểm tâm cùng bà Chang đối diện. Bà Chang hôm nay đứng quán chi nhánh Hẻm Xéo, nhác thấy Giselle bước vào là nhiệt tình hỏi thăm. Lâu dần thành quen, cô đã không quá ngượng ngùng trước sự niềm nở của những người gốc Hoa này, đáp lời đôi câu. Cửa hàng ăn nên làm ra, bà Chang thuê đến ba người phụ việc, còn tiệm chính Phố Bát Giác thì bốn người, ở làng Hogsmeade cũng có hai người.
Phụ huynh Thompson gọi bốn phần kem 99 vị, lại thêm hai chiếc bánh ngọt trang trí bằng mấy con mèo làm từ socola rượt đuổi nhau trên mặt bánh. Oliver trẻ tuổi có vẻ hảo ngọt, lại thích mèo, cầm dĩa bánh đưa lên sát mặt như cố tìm ra một bộ máy chạy bằng pin nào đó trong nhân bánh để giải thích cho sự chuyển động phi-khoa-học này. Marcus trầm tính hơn, c.ắ.n một miếng kem đầu tiên thì nhăn nhó, cái c.ắ.n thứ hai chân mày mới giãn ra.
Giselle thích thú phải biết, cứ ngó xem hai vị khách Muggle này có biểu cảm thế nào khi ăn quà bánh đặc sản của phù thủy.
“Có ai từng nhập viện vì ăn phải cái vị không nên ăn chưa?” Người đàn ông da đen lại nhăn mặt sau cái c.ắ.n thứ ba, rồi như sực nhớ ra, “Khoan, phù thủy vẫn có bệnh viện chứ hả? Để chữa bệnh... phù thủy?”
“Có chứ, bệnh viện lớn lắm.” Cô nén cười, “Còn kem này, không tới nỗi nhập viện đâu, í ẹ thì nhổ ra thôi.”
Hai người trưởng thành nghe thế cũng bật cười.
“Nơi này, tất cả những thứ này... thần kỳ quá.” Oliver mơ màng nhìn xung quanh, “Anh đâu ngờ có ngày mình có thể chứng kiến những điều thần tiên này.”
“Cũng không thần tiên lắm đâu,” Marcus thực tế hơn người bạn đời của mình, “Có nhiều thứ khá nguy hiểm. Lila đi học cũng không an toàn lắm.”
“Nhưng Lila thuộc về nơi này, Lila khác biệt và chúng ta phải ủng hộ con,” Oliver đáp, bắt đầu múc con mèo socola bỏ vào miệng.
Hẻm Xéo vào thời điểm mua sắm đông đúc nhất trong ngày, lượng người đi qua đi lại mỗi lúc một đông, bắt đầu có vài người ngoái lại nhìn cô thì thầm gì đó. Giselle mới sực nhớ, thò tay vào túi lấy ra cái kính mà Ryu-chan tặng đeo lên. Hi vọng có thể cản bớt ánh mắt nhiều chuyện hóng hớt.
Oliver thấy cô gái bỗng đeo thêm kính mát gọng tròn thì nghiêm túc lắc đầu: “Kính kiểu dáng này không hợp với shape mặt của em. Em nên chọn gọng mắt mèo ấy, loại gọng nhỏ thôi, to quá sẽ làm già đi.”
Cô tròn mắt ngưỡng mộ: “Anh Oliver hiểu biết về thời trang thật.”
“Ra khỏi tiệm của Bà Boyadjiev anh thấy mình chẳng biết gì về thời trang cả.” Ba người phá lên cười.
Cô bé Lila mua xong đũa phép hí hửng băng qua đường, hai b.í.m tóc lắc lư nghịch ngợm hòa cùng nét vui tươi thơ ngây trên mặt, phụ huynh Thompson đều thật tâm mỉm cười. Họ âu yếm xoa đầu con gái, cùng cô bé săm soi cây đũa phép mới tậu rồi chờ Lila nếm thử mấy món bánh ngọt của tiệm.
Trong lúc đó bạn bè ở Hogwarts đi ngang qua đều vẫy tay với cô, có người đi cùng phụ huynh nhưng đa số đều tự đi một mình. Thi xong O.W.L tụi nó gần như trưởng thành, năm sau sẽ thành niên nên không thích cha mẹ kè kè theo bên mình nữa.
Hai công dân Muggle nhìn thấy thú vị, luôn miệng hỏi thăm cuộc sống học tập ở trường nội trú Hogwarts như thế nào. Oliver thì hỏi về hoạt động ngoại khóa thể chất còn Marcus có vẻ tập trung vấn đề học thuật hơn. Rồi lại lấy đống sách vừa mua ra xem thử, lo lắng cho cô gái năm 1 phải học tới 8 môn. Lila hiển nhiên không phải loại hình cuồng học, trông cô bé dè dặt nhìn chồng sách ba mình vừa mua mà thấy thương.
Tạm nghỉ xong hành trình mua sắm lại tiếp tục. Họ quyết định vào tiệm Quái Điểu để chọn cho Lila một con thú đồng hành. Trong khi nhà Thompson tranh luận xem nên mua ch.ó mèo hay cú, Giselle đứng bên ngoài cưng nựng mấy con ch.ó đuôi xẹt chỉ được một nửa sự dễ thương của Milo, thì lại nghe xôn xao đằng tiệm chổi Nhanh Như Chớp. Ồn ào đến độ tiệm Quái Điểu tận đầu này vẫn nghe thấy.
Tò mò rảo bước tới, chen qua đám đông học sinh đang chia thành hai phe, thì nghe thấy giọng nhóc Theo vang lên:
“Nè Brown mày bắt nạt đám nhỏ vậy mà coi được sao?”
“Tao? Bắt nạt? Thằng Máu Bùn còn không xứng xách dép cho tao.” Một thằng nhóc nhà Slytherin năm 2 năm 3 gì đấy nhếch mép. Cả đám xung quanh la ó khi nghe từ đó, vài Gryffindor đứng cạnh Theo đã định rút đũa phép ra.
“Mày chỉ biết nói thế thôi sao Brown? Học không lại thì kêu người ta mọt sách, bay chổi không bằng thì bảo người ta tứ chi phát triển, đ.á.n.h không lại thì về mách ba má hả? Cái gì cũng là thế giới thiếu nợ mày hết à?”
Uầy đỉnh cao móc mỉa đó. Anh Eli với Nol chắc tự hào vì có thằng đệ như Theo lắm.
Quả nhiên mặt thằng nhóc Brown bắt đầu đổi màu: “Một đám Máu Bùn lấy tư cách gì cười nhạo tao? Tụi mày lo kiếm cái xó xỉnh nào đó trốn đi trước khi...”
“Brown!” Một giọng nữ chặn họng, “Lễ nghi của em đây hả? Đứng giữa đường quát tháo như bọn rệp bình dân?” Lại có đứa Slytherin bước đến, một cô gái mà Giselle nghĩ là mình đã nhìn thấy trong khóa dưới cô một năm.
Cô gái mới xuất hiện có vẻ khá có uy, la một tiếng đám rắn con không dám hó hé gì nữa, nhưng mắt vẫn trừng nộ kẻ thù. Cô nàng mặt bành chuyển sang cay nghiệt:
“Còn tụi mày nữa? Đứng đây cãi nhau làm gì?”
“Tụi em đâu cãi gì đâu, là thằng Brown kiếm chuyện trước,” mấy đứa la lên.
“Slytherin tụi tao không rảnh đâu kiếm chuyện với đám thấp kém như chúng mày...”
Tưởng đâu lớn rồi biết cách cư xử ai dè cũng như con nít ranh.
“Thấp kém hay không thấp kém không phải chỉ mày nói là được đâu Wilson,” thêm một cô gái Hufflepuff có vẻ đồng niên với cô nàng ra mặt.
Khu hỗn loạn này càng lúc càng đông, nhưng đa số phụ huynh sợ chuyện đều kéo con em mình tránh xa.
“Ít nhất tao tự biết không phản bội dòng m.á.u như mẹ mày,” Wilson mặt bành cong cớn. “Mày nói coi thằng cha Muggle bẩn thỉu của mày có... Ui da!”
Ui da vì Theo đã sấn tới xán đuôi cây chổi của mình vào mặt cô ả. Chổi đ.á.n.h không đau nhưng mặt mũi quét rác hết rồi, Wilson trừng mắt rút đũa phép ra. Cô gái Hufflepuff nhanh lẹ kéo nhóc Theo ra sau lưng, đứng chắn trước mặt đám nhỏ.
“Mày cũng tính ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ sao Wilson?”
“Tránh ra! Hôm nay tao phải thay đám Gryffindor đầu óc trái nho dạy dỗ thằng nhóc hỗn láo này mới được!”
“Bà chị tự dạy dỗ lại nhân cách của mình thì hơn,” Theo trả treo nhưng rồi phía đối diện, kẻ thù ban đầu là Brown cũng cầm lấy cây chổi của thằng đứng kế bên một phát quăng tới đáp trả.
Cây chổi bay cuối cùng cũng không thoát kiếp trở thành chổi lông gà của các bà các mẹ, nó bay phụt một phát sắp va ngay giữa mặt Theo...
Nhưng may thay, cái cán chổi cách sống mũi cậu nhóc vài inch thì bỗng dừng lại, đứng im giữa không trung không di chuyển nữa.
“Ah chị Selly!” Nhóc tóc vàng xoăn nhác thấy Giselle là hí hửng chạy tới ngay, miệng toe toét: “Nay chị cũng đi Hẻm Xéo nữa hả? Tý em đi với chị nha.”
Cô xoa tóc nó, cố dằn lại xúc động muốn véo má thằng nhóc. “Không lo mua sớm về sớm đi ở đây cãi nhau làm gì.”
“Em có muốn cãi đâu, là tụi nó ăn h.i.ế.p nhóc Noah trước mà.” Cậu nhóc tỏ vẻ đáng thương méc chị: “Chị Selly tụi nó gọi tụi em bằng từ M (*).”
“Nhưng em cũng đâu thể đ.á.n.h chổi vào mặt đàn chị được,” không thể kiềm lại nữa cô véo má thằng nhóc. Nó nhăn mày làu bàu cái gì mà không được véo má nam sinh.
Trong khi đó cái chổi đứng im đã nhẹ nhàng bay về lại trong tay chủ nhân, cô gái Hufflepuff lùa đám nhóc vây quanh tản đi, còn cô ả Slytherin như ăn phải ruồi cất đũa phép lại. Tụi nhà rắn lầm bầm cái gì mà “con điếm của Montgomery” làm nhóc Theo tính xán chổi vô mặt chúng nó tiếp, nhưng cô giữ thằng nhóc lại để cho tụi Slytherin rời đi.
“Máu Bùn đĩ điếm của Montgomery thôi mà nghĩ mình cao sang thật ư,” cô ả Wilson quay đi vẫn không quên xỉa xói.
“Chị Selly đừng cản em, để em cho chị ta ăn mấy nhát chổi chà!”
“Kệ tụi nó, tranh miệng lưỡi với mấy con rắn làm gì.”
“Chị cứ kệ làm tụi nó được nước lấn lướt.” Nhóc tóc vàng vẫy tay với bạn bè rồi theo kè kè bên cạnh cô, chúng quay lại tiệm Quái Điểu.
“Ai dám lấn lướt đâu. Tụi nó thấy chị là tản ra liền đấy thôi.”
Cậu nhóc lầm bầm gì đó về Montgomery nhưng cô chẳng để ý. Nếu mấy lời công kích qua lại có thể giải quyết vấn đề thì thế giới chỉ có anh hùng bàn phím chứ làm gì có chiến tranh c.h.ế.t người thật.
Lila đã mua một con cú lùn Ferruginous bé xíu tròn vo, nó bay líu ríu trong lồng chẳng thể nào yên làm cô bé cứ 10 phút lại lo con cú tên Krum thiếu nước uống thiếu đồ ăn hay gì, nhặng xị hết cả lên.
Cô tư vấn là con cú này hơi tăng động, về nhà phải cho nó bay ra ngoài chơi thường xuyên chứ không nó kêu gào khỏi ngủ luôn. Nghe thế cô chủ nhỏ cam đoan sẽ không bao giờ nhốt Krum lại, cho nó tự do bay nhảy.
“Tại sao nhà trường lại chỉ cho đem theo một thú cưng thôi chứ? Con mèo Ragdoll khi nãy dễ thương thế kia mà,” Oliver có vẻ không hài lòng với thành viên mới của gia đình.
Mèo. Giờ mỗi lần nghe hay nhìn tới mèo cô đều bất giác nghĩ rằng nó đang làm nhiệm vụ thám thính cho Bà Mèo.
“Năm sau Lila có thể làm giấy xin phép nuôi thêm mèo,” nhóc Theo theo đuôi chị Selly nhanh chóng làm quen với gia đình Thompson.
“Hai con vật thì nhiều quá, việc học của Lila đã nặng rồi,” Marcus cứng rắn. Chọn mua cú dễ thư từ liên lạc là ý của anh.
“Ối anh đừng lo, tụi em có dịch vụ chăm sóc thú cưng hộ nè,” cậu nhóc tranh thủ quảng cáo, “Đảm bảo không ảnh hưởng việc học.”
Hai người lớn nghe thế thì ngạc nhiên: “Có dạng dịch vụ này nữa hả? Trong trường Hogwarts hiện đại thế sao.”
“Tất nhiên! Hogwarts là trường phù thủy tốt nhất thế giới mà!” Theo ưỡn bờm sư tử, “Tụi em còn có MCPA vận động phổ biến magicar nữa.”
Hứng thú của hai công dân Muggle với nhóc Theo cao hơn với Giselle nhiều, khi vừa nghe đến họ Nightingale đã nhận ra là gia đình sở hữu hãng xe nổi như cồn. Cô chẳng biết gì về xe cộ nên không rõ lắm, hóa ra nhà Nightingale cũng được xếp vào hàng trâm anh thế phiệt. Lại thấy quý tộc Muggle chất lượng hơn quý tộc phù thủy nhiều, nhóc Theo dễ thương bao nhiêu thì tụi Slytherin khó ưa bấy nhiêu. +1 điểm cho giáo d.ụ.c gia đình Muggle.
Có lẽ nhờ Theo, Hogwarts và thế giới phù thủy trong mắt phụ huynh Thompson được cộng thêm mấy điểm. Tiếc thay số điểm ấy nhanh chóng tụt xuống vì khi đoàn người bước tới cửa Độc d.ư.ợ.c Dietrichson thì đụng phải cô gái Slytherin lúc nãy, và thêm một người phụ nữ hất mặt lên trời có vẻ là mẹ cô nàng. Theo sau họ là con gia tinh bận cái nùi giẻ dơ hầy khệ nệ bưng đồ.
Trong khi đó, đoàn năm người mặc quần áo Muggle từ đầu tới chân.
Cô ả Slytherin bĩu môi: “Mẹ xem kìa, là con nhỏ Gibson con vừa kể cho mẹ xong.”
Cô con gái không chỉ di truyền khung xương mặt từ mẹ mình mà cả tính khí đành hanh vênh váo. Bà Wilson khinh thường nhìn phụ huynh Thompson lẫn hai đứa nhóc, rồi đưa mắt sang cô đầy mỉa mai: “Quý cô nổi tiếng đây hở. Thật danh bất hư truyền.”
Với Giselle mà nói, người biết dùng thành ngữ “danh bất hư truyền” đúng bối cảnh thế này nên nhận được sự tôn trọng nhất định.
“Xin nhường đường, chúng tôi chỉ muốn vào cửa hàng Độc d.ư.ợ.c Dietrichson thôi.”
Nghe vậy con gia tinh đi phía sau vọt lên trước sưng sỉa, nó đứng cao gần bằng Lila làm cô bé sợ hãi lùi lại nép sát cha mình. “Máu Bùn bẩn thỉu sao mi dám nói chuyện với bà chủ như vậy? Mi có biết mi đang nói chuyện với ai không?”
Thế là Giselle kết luận rằng gia tinh cũng chẳng có phép thuật phát hiện phù thủy là thuần huyết hay gốc Muggle gì cả, chúng chỉ nghe theo lời gia chủ thôi.
“Là phù thủy cao quý cỡ nào thì cũng không nên để gia tinh nói lời xỉa xói thay mình như vậy,” cô nhẹ nhàng đáp.
“Đấy mẹ thấy không,” cô con gái trề môi, “Hồ ly tinh biết dựa thế lắm.”
“Không phải là hồ ly tinh, chỉ là gà rừng muốn biến thành phượng hoàng thôi.” Bà mẹ Wilson có khả năng nhấn nhá nhả chữ và dùng từ tuyệt diệu.
Giselle thật lòng tán dương trình độ này, nếu là dịp khác cô nhất định phải làm thơ c.h.ử.i nhau một phen. Nhưng hôm nay không muốn để lại ấn tượng xấu với hai vị khách tham quan, đang nghĩ có nên thầm ếm bùa cuộn lưỡi phứt cái cho xong hay không, thì bỗng phía sau truyền đến tiếng nói:
“Ối chà, ông chú Wilson quý hóa chắc sẽ thích việc vợ con mình khoe khoang thế này lắm đây.”
Cả ba nữ phù thủy đương trường đều giật mình. Mẹ con Wilson giật mình nhìn người đi tới, vẻ mặt hếch lên trời đã không còn, lắp bắp lo lắng. “Cậu Lippe, sao cậu...”
Còn Giselle giật mình vì cô chưa quên giọng nói này, là tên Sứ giả Thần c.h.ế.t đeo mặt nạ đã gọi cô là “con Máu Bùn của Montgomery”, kẻ đã xin Morgenstern tra tấn và “chăm sóc” cô.
Giữa lúc cô gái đang nghĩ làm sao lấy đũa phép trong túi áo chùng để gã không chú ý, thì giọng nói đó lại vang lên: “Đi dạo xem dân tình phù thủy Anh thế nào thôi.”
Chỉ một câu đùa đơn giản nhưng làm cơ hàm bành bạnh của mẹ con Wilson phải c.ắ.n chặt lại, gượng gạo nở nụ cười lấy lòng: “Vậy cậu Lippe cứ tùy ý thưởng lãm, chúng tôi xin phép về trước.” Rồi nhanh chóng lủi sang một bên mất hút vào đám đông.
Giselle cười nhẹ nói với nhóc Theo: “Em giúp chị đưa gia đình Thompson mua sắm tiếp nhé.” Rồi quay sang hai vị khách còn chưa hồi phục tinh thần khi chứng kiến định kiến ngay ngày đầu ở thế giới phù thủy. “Nhóc Theo sẽ đi cùng hai anh với bé Lila nhé, chỉ còn mua nguyên liệu độc d.ư.ợ.c và bộ ống thủy tinh thôi. Rồi Theo đưa cả nhà về lại quán Cái Vạc Lủng.”
Marcus trấn tĩnh hơn, qua vai cô gái nhìn thoáng qua người mới đến. “Được rồi, cảm ơn em Gibson.”
“Hẹn gặp lại em ở Hogwarts nhé,” cô cúi đầu mỉm cười với Lila rồi cứ thế bước sâu vào trong Hẻm Xéo.
----
(*) The M-word. Tương tự như ‘The f-word’.
Kêu người ta Mudblood cũng như đang c.h.ử.i f*ck vậy, Theo không muốn nhắc đến từ đó nên bảo là ‘the M-word’.
