[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 223: Hẻm Knockturn (2)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:47
Ngoài Quán Trọ Ma Nữ còn có vẻ đáng ghé thử thì mấy cửa hiệu nơi đây đều tối tăm xấu xí, mặt kính bám bụi ố vàng trưng ra nào là bàn tay người, đầu lâu xương sọ, nào là độc d.ư.ợ.c sủi bọt xanh lè hay ống nghiệm đựng cả m.á.u tươi.
Ngó thấy căn tiệm chuyên bán đầu búp bê (*) làm linh vật cho phù thủy, cô phân vân có nên vào xem thử không thì từ cửa hàng chếch phía đối diện có tiếng gọi, “Ối Selly!” Linda mặc áo chùng thường ngày chạy băng qua đường, hớn hở nói, “Không ngờ gặp cậu ở đây, qua bên tớ chơi!”
Thế là Giselle được cô bạn cùng phòng kéo vào tiệm The Jinxed Emporium, chuyên mua đi bán lại những đồ vật được cho là bị nguyền rủa. Tại sao cái tiệm này nằm ở Hẻm Knockturn thì cô hiểu, chỉ là không hiểu tại sao gia đình Sandoval lại kinh doanh những thứ này. Linda trong ấn tượng của Giselle là một cô phù thủy thuần chủng vui tươi, chăm chỉ, chưa phá luật bao giờ nên mới được bầu làm thủ lĩnh nữ sinh. Trông Linda chẳng giống gì cô con gái của gia đình kinh doanh vật phẩm nguyền rủa ở con phố hắc ám cả.
Sau Quán Trọ Ma Nữ, The Jinxed Emporium là cửa tiệm tươm tất thứ hai theo cô gái đ.á.n.h giá. Nó có mùi da thuộc cũ và trông giống như các cửa hàng thrift shop Muggle dù gam màu ít tươi tắn hơn. Và tốt nhất là không chạm tay linh tinh vào bất kỳ thứ gì ở đây, dù trông cái vòng cổ oval xanh thời Victoria có đẹp đến cỡ nào hay, một cái mặt dây chuyền đen gợi nhớ đến chiếc nhẫn M đen tuyền của Von đến cỡ nào.
Giselle cũng dè dặt khi bắt tay bác Logan của Linda, một ông pháp sư nếu không có râu tóc quá dài thì chắc chỉ mới ngoài 50. Bác Logan hơi nheo mắt nhìn quần áo Muggle thứ thiệt trên người cô, trong một giây cô đã nghĩ ông ta sẽ lên lớp Linda một trận về cách chọn bạn mà chơi, nhưng trái lại chân mày bác thả lỏng, nhiệt tình chào hỏi.
“Chúng ta đã lo Linda ở trường không có bạn chơi vì bối cảnh gia đình không mấy... vinh quang. Nhưng ở cùng cháu và Amy ảnh hưởng tốt lên con bé lắm.”
“Linda cũng giúp tụi cháu nhiều,” cô mỉm cười đáp, “Nếu không có cậu ấy chắc cháu bị bắt phạt cả mấy chục lần rồi.”
Này là sự thật. Năm vừa rồi không nhớ bao nhiêu lần cô cùng tóc bạch kim ở lại qua đêm trong Phòng Yêu Cầu, nếu không nhờ Amy Linda bao che thì chắc cô bị phạt lau dọn phòng sinh hoạt chung Gryffindor suốt năm luôn quá.
Ông bác bật cười làm chòm râu vĩ đại rung lên, “Thủ lĩnh nữ sinh, thủ lĩnh nữ sinh đầu tiên của nhà Sandoval!”
Linda ngượng ngùng bèn đẩy bác sang một bên, tự mình dẫn bạn thăm quan một vòng. Đa số đồ vật đều nằm trong tủ kính niêm phong bằng phép thuật, đặc tính của nó được viết vào mảnh giấy giới thiệu kèm bên.
“Chậc, tớ không ngờ có nhiều đồ vật bị nguyền rủa đến thế á.” Cô ngó cái ly thủy tinh y xì loại ly Muggle dùng để uống vang đỏ, thế mà mảnh giấy lại ghi là: Đã đầu độc 4 người Muggle nhập viện.
“Thật ra còn nhiều lắm. Nhưng nhà tớ chỉ kinh doanh loại vô tình bị phép thuật ô nhiễm dẫn đến ám nguyền thôi, còn mấy thứ phù thủy chủ động ếm lên bên Whimsy Witchistry nhiều hơn nhiều.”
Whimsy Witchistry cô đã nghe từ miệng Von hơn một lần, có vẻ như là cửa hàng hắc ám được nhà Montgomery tin tưởng. Nó nằm ở đâu trong con Hẻm Knockturn này nhỉ, sao đi từ chiều giờ không thấy.
“Có phân ra hai loại như thế nữa à?”
“Ừa,” Linda chỉ vào cái ly uống rượu vang, “Như cái này là ly thủy tinh bình thường ở chợ Muggle thôi, có bà phù thủy thấy thú vị nên mua về nhà. Nó ở cùng bà ta mười mấy năm nên bị pháp thuật ô nhiễm, lúc c.h.ế.t đi hàng xóm Muggle xung quanh hỗ trợ dọn dẹp vì bà già sống một mình, quanh đi quẩn lại thì nó nằm trong tủ ly của nhà nào đó luôn.”
Phép thuật ô nhiễm, hay nói đúng hơn nguyên tố phép thuật xung quanh phù thủy và các sinh vật phép thuật rất nhiều, chúng bám lên đồ vật thông thường cũng không lạ. Nhờ nguyên tố chúc phúc mà các động vật bình thường như ch.ó mèo cú được phù thủy nuôi thông minh hơn hẳn, thì mấy đồ vật như bàn ghế bị lây nhiễm nguyên tố cũng dần có một ít đặc tính phép thuật trong đó.
Những đặc tính này phù thủy tiếp xúc không sao, chứ phần lớn đều sẽ gây hại cho Muggle. Không, chúng không hề là phép thuật hắc ám, chỉ là đặc tính phép thuật thuần túy cũng sẽ gây hại cho người bình thường mà thôi.
Nên những vật phẩm thế này cần phải quay về thế giới phép thuật.
“Tớ không nghĩ có tay pháp sư nào thích ly rượu biết đầu độc đâu,” cô cười, lại nhìn đến cái tủ kế bên trưng bày một loạt trang sức bị ếm. Chúng giống như nữ trang theo style gothic mà các cô gái Muggle ưa thích những năm gần đây.
“Chúng chỉ có hại với Muggle thôi, như đôi bông tai này làm người đeo đau đầu, chứ phù thủy đeo chẳng xi nhê gì. Muốn chắc ăn thì dùng Finite và Revelio vài lần là xong.” Linda mỉm cười, “Nên trang sức đắt hàng nhất ở tiệm tớ đấy, bác Logan cứ than phiền thiếu nguồn cung cấp miết.”
Giselle gật đầu đồng tình. Nếu đúng như vậy thì công việc kinh doanh của nhà Sandoval cũng không hắc ám gì mấy, giải thích cho tính cách thân thiện của Linda và việc cô bé được phân vào Gryffindor.
Cô đang nghĩ có nên hỏi thẳng Linda rằng mấy vật phẩm này có được Cục Thương mại phê duyệt không hay bán chui, thì chuông cửa reo báo hiệu có khách. Bác Logan ngay lập tức bước tới chào. Thấy vậy cô định ra về nhưng Linda bảo chờ xong lượt khách này tụi nó cùng đi mua đầu búp bê. Cô bạn sợ Giselle lóng ngóng gặp phải đám treo đầu dê bán thịt chó.
Trong lúc ngồi uống trà từ cái tách hi vọng là không biết đầu độc người uống, thì nghe thấy tiếng vị khách cãi cọ với bác Logan.
“Không được! Thế này thì thấp quá! Ông có biết tôi đã phải mạo hiểm đến cỡ nào...” Vị khách đeo mặt nạ nửa mặt, chỉ có thể nghe thấy một giọng nam khàn. Có lẽ đã dùng phép hoặc t.h.u.ố.c chỉnh giọng.
“Tôi trả dựa trên giá trị, không phải dựa trên mức độ mạo hiểm của anh.” Bác Logan gằn giọng, bây giờ trông bác đáng sợ với bộ râu xồm xoàm chứ không phải là một người bác hiền hòa lúc đầu nữa. “Anh đừng nghĩ tôi không biết mấy thứ này từ đâu mà có. Thu nhận chúng nghĩa là tôi cũng phải mạo hiểm cái tiệm này của tôi đấy!”
Tò mò thôi thúc, Giselle tranh thủ liếc nhìn mặt hàng mà người đeo mặt nạ đem tới bán nhưng chỉ thấy ba cái hộp chữ nhật màu đen đặt giữa hai người mà thôi. Ờ mình ngáo ghê, làm gì có ai cầm huênh hoang mấy đồ hắc ám đi nghênh ngang giữa con hẻm cú vọ này chứ.
“Chốt giá thế thôi! Không tăng dù chỉ 1 Galleon. Nếu không thì mời đem về cho.”
“Mẹ kiếp! Không bán! Ông đây đến Whimsy Witchistry!” Gã đeo mặt nạ gom hàng lại rồi đẩy cửa bước ra khỏi quán.
Cơn bực tức của ông chủ tiệm vẫn chưa dứt, lầm bầm chửi: “Đồ chuột nhắt ăn cắp! Xem đám yêu tinh để cho mày sống được mấy bữa...”
“Bác!” Linda vội hô lên, “Tụi cháu ra ngoài chơi nhen!” Ông bác mới sực nhớ ra trong tiệm còn người khác, nhưng nhìn thấy cô gái ngồi uống trà thả hồn mơ màng ở tận đâu rồi.
Đã 5 giờ chiều, quán xá sắp đóng, Hẻm Knockturn trông càng âm trầm hơn. Nhiều tay mặc áo chùng đen lấm lét khắp các ngõ nhỏ rẽ nhánh từ đường chính mà Giselle không muốn đoán xem chúng dẫn tới đâu nữa. Đường chính mà thế này thì trong ngõ nhỏ còn hắc ám cỡ nào.
Linda thấy cô bạn cứ ngó vào các hẻm tối, bấu tay bạn thì thầm: “Đừng nhìn Selly! Đám pháp sư hoạt động về đêm ở đây không dễ ở chung đâu.”
“Đêm tối ở Hẻm Knockturn trông như thế nào?”
“Cửa hiệu có giấy phép kinh doanh như The Jinxed Emporium nhà tớ đóng cửa, mới tới giờ của đám bán hàng rong và không có giấy phép lên ngôi. Đầu trâu mặt ngựa tụ tập về mấy quán rượu lậu, trong đó có cá cược cờ b.ạ.c rồi cả... mấy cô gái làm nghề-đó.”
“Phù thủy cũng có nghề-đó nữa hả?” Cô nghĩ mình hiểu sai ý Linda rồi, “Tớ thấy phù thủy đâu ai nghèo đến độ bán...” Bán thân cơ chứ.
Linda nhún vai: “Nghề-đó kiếm bộn tiền hơn khối nghề khác mà.”
Cô gái gốc gác châu Á không bao giờ hiểu được tư duy của phụ nữ phương Tây về vấn đề này. Không phải nữ Tây nào cũng vậy, dĩ nhiên, nhưng có rất nhiều người chọn con đường buôn phấn bán hương không phải vì cuộc sống nghèo khó đói khổ hay bị ai ép buộc, mà chỉ vì nó đem lại tiền bạc, danh tiếng và cơ hội nhanh hơn những công việc bình thường khác.
Nhưng rồi cô gái lại nghĩ, trong mắt người khác chẳng phải chính mình cũng đang đổi chác tình-tiền, chẳng phải ai cũng gọi mình là “con điếm của Montgomery” đấy sao. Cái gã Lippe khi nãy vừa đề nghị một cuộc đổi chác tương tự đấy thôi.
Mình cũng có khác gì những cô gái đó, lấy tư cách gì phán xét họ.
“Selly! Selly! Cậu đừng mất hồn nữa!” Linda lay lay cánh tay cô, vẻ mặt bất đắc dĩ hết sức. Giselle cũng bất đắc dĩ, mỗi lần suy nghĩ nảy đến cô lại để đầu óc mình rong chơi quá xa bất kể không gian xung quanh.
“Cậu bảo định mua đầu búp bê phải không?”
“À đúng, mà vào xem thử thôi.”
“Vậy đi, đến cửa hàng Shrunken Serenade,” Linda kéo tay cô đi ngược vào sâu trong Hẻm Knockturn chứ không phải băng qua cửa hàng đối diện The Jinxed Emporium nhà cô bé. “Lão chủ đối diện đó nhiệt tình thái quá với nữ sinh.” Linda thì thầm như muỗi kêu.
“Shit!” Dạo này tần suất cô c.h.ử.i thề hơi nhiều. “Vậy cậu...?”
“Đóng cửa là tớ về nhà, cha mẹ tớ vẫn hay nói Hẻm Knockturn thích hợp kinh doanh chứ không thích hợp sinh sống.”
Hừm, thế mới hợp lý.
Shrunken Serenade ở tít sâu quẹo qua mấy cung đường vòng vèo, nếu không có thổ địa dẫn đi chắc phải ba bốn hôm mới tham quan tới đây. Bọn pháp sư lang thang dõi theo chúng khắp nơi nhưng có vẻ nhận biết Linda nên không bị ai chặn đường nữa. Cửa hiệu nhỏ xíu, vừa mở cửa là nghe thấy ngay một đầu búp bê nữ kêu lên: “Khách đến, khách đến.”
Bà chủ tiệm xuất hiện liền sau đó. “Chào mừng quý khách ghé thăm Shrunken Serenade. Cô gái muốn mua đầu búp bê để làm gì?”
“Cháu định dùng để trang trí trong nhà thôi, hoặc treo ngay cửa,” Giselle cũng chẳng có ý định gì, cô chỉ thấy mấy cái đầu trông ngộ ngộ thôi.
“Nếu cậu muốn đem vào Hogwarts thì tớ có thể nói với cậu là nó sẽ bị tịch thu ngay đấy Selly, không có ngoại lệ nào đâu.” Linda cũng hứng thú nhìn ngó nhưng không quên nhiệm vụ thủ lĩnh nữ sinh của mình.
“Không, tớ không đem vào trường đâu.”
“Tôi thấy quy tắc đó của Hogwarts không hợp lý chút nào cả.” Bà chủ tỏ ý kiến nhưng ngó thấy Linda chuẩn bị xả một tràng về bộ quy tắc ứng xử của học sinh Hogwarts thì rút lui ngay. “À không chuyện đó không liên quan. Quý cô đây muốn linh vật trang trí thôi à? Có sở thích nào đặc biệt không? Đầu nam hay đầu nữ, cáu kỉnh hay hài hước, có khiếu âm nhạc hay hiểu biết văn học?”
Đầu búp bê cũng có khiếu âm nhạc rồi hiểu biết văn học nữa hả. Giselle cân nhắc rồi đáp: “Nữ, để canh gác thôi nên chắc cáu kỉnh vậy.”
“À rõ rồi, đến đây, đầu nữ ở khu này. Tôi phải báo trước là đầu nữ cao giá hơn đầu nam đấy.” Bà chủ nhiệt tình dẫn khách đi sâu vào trong, qua các tủ kệ đầu búp bê treo la liệt, nhưng kỳ lạ là chúng đều nhắm mắt im lặng hết cả.
“Bùa im lặng thôi quý cô ạ,” như hiểu thắc mắc của khách, “Chứ cô sẽ không sống nổi quá một tuần nếu xung quanh có đến 100 cái miệng inh ỏi cùng lúc đâu.”
Này thì Giselle hoàn toàn đồng tình.
Kệ quầy đầu nữ đúng là ít thật, chỉ có cỡ hai chục, mỗi cái đều có bảng thẻ ghi tên và đặc điểm. Đầu búp bê làm từ vải vóc tết lại, hoặc mấy trái bóng, hoặc từ da thú da thuộc, may vá thành đầu người teo nhỏ, trang trí tùy theo thẩm mỹ. Nó không khác dạng búp bê của mấy người Muggle thích phong cách gothic kinh dị, nhưng được ếm bùa biết nói và chuyển động, thêm vài cái bùa để trông giống như một cái đầu-teo-nhỏ-hàng-thật.
Cuối cùng cô ra khỏi Shrunken Serenade với một đầu búp bê nữ tên là Vexy, làn da xám đen như quỷ, tóc đen thắt hai bím, đeo hai khuyên mũi và miệng bằng đồng. Vexy nói tiếng Anh lơ lớ, cô hi vọng với giá 37 Galleon và 11 Sickle nó có đủ từ vựng để đáp trả bức tranh bà già Liu những ngày cô ở trường.
Hẻm Knockturn đã tối thui khi hai cô nữ sinh bước ra, khung cảnh u ám với những bóng người lang thang lấp ló làm chúng đi vội hơn. Nhưng không chỉ hai người vội vàng, mà phía ngược lại vị khách đeo mặt nạ khi nãy gần như đang chạy tới, chừng như có hai ba bóng người đuổi theo phía sau. Giselle thắc mắc là tại sao không chạy cùng hướng để đi ra phía đường lớn Hẻm Xéo ngoài kia mà chạy ngược vào sâu trong Hẻm Knockturn làm gì, sao mà thoát được. Thì gã mặt nạ đã chạy tới va vào bả vai và tay phải của cô, vẫn lướt qua chạy tiếp.
...Nhưng khung cảnh trước mắt thay đổi trong phút chốc.
Một không gian hệt như hầm tài sản chú Chong ở Runeswiz nhưng rộng hơn gấp 10 lần, tường không phải bằng kim loại mà bằng đá. Để la liệt nào là Galleon, vàng miếng bạc miếng, tranh ảnh thì treo khắp tường, rồi những kệ bàn chạm khắc tinh xảo như của quý tộc hoàng gia thời xưa. Trên kệ bàn lại có hàng trăm tạo tác vật phẩm bằng các chất liệu quý hiếm mà cô gái vô sản không thể gọi tên. Cả không gian chói mắt đến đáng sợ, và trước tầm nhìn có ba con yêu tinh mặc đồng phục Gringotts đang sắp xếp kiểm kê, cùng hai người pháp sư đẩy xe cút kít chứa đầy vật phẩm theo sau.
Khung cảnh chỉ lướt qua mắt trong một giây, Giselle chỉ nhìn được đến đó và mọi thứ trở lại bình thường. Cô đang cùng Linda ra khỏi Hẻm Knockturn còn người đeo mặt nạ tiếp tục chạy sâu vào bên trong dưới sự truy đuổi của ba người mặc áo chùng đen.
-----
(*) Shrunken head
Dịch đúng phải là đầu teo nhỏ / đầu thu nhỏ / đầu co rút nhưng mình không thích từ này lắm nên dùng là đầu búp bê.
