[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 232: Phiền Phức

Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:48

Đối với Giselle nếu có điều gì khó chịu hơn những cơn mưa giông của tháng 10 thì đó chính là thằng nhóc Pembris. Tần suất cậu ta xuất hiện trước mặt cô, khi đi ngược qua trên các đoạn hành lang, khi đụng mặt ở thư viện (mà ban đầu cô vẫn cho là ngẫu nhiên vì cậu ta đang năm 5 phải chuẩn bị cho O.W.L), hay trực tiếp nhếch môi cười với cô giữa Đại Sảnh Đường ngày càng nhiều. Sự làm phiền này diễn ra vào hai tuần cuối tháng 9, sang đến tuần đầu tiên của tháng 10 thì đã nâng cấp lên bằng hành động đứng chờ Giselle trước cầu thang lên tháp Gryffindor khi cô từ thư viện trở về.

Cái đoạn cầu thang này chỉ có mỗi Gryffindor cần về phòng sinh hoạt chung mới đi, thế mà một con rắn dám đứng chặn đường ở đây. Chỉ có thể nói may cho cậu ta vì gần tới giờ giới nghiêm, hoặc cũng có thể nói cậu ta nắm rõ lịch trình sinh hoạt của Giselle rồi.

Ban đầu cô không nghĩ gì, đang định né qua chạy vội về kẻo tạo cơ hội cho Bà Béo có cớ than phiền, thì bị thằng nhóc cao hơn 1m7 sảy chân cái một chặn lại ngay.

“Chuyện gì?” Cô bực bội, với cái bản mặt cứ xuất hiện quanh mình hai chục ngày gần đây mà mình lại biết rõ chủ nhân bản mặt đó có ý đồ gì thì lại càng bực hơn.

“Ấy chị đừng giận, em muốn cảm ơn về bài t.h.u.ố.c xông cho Nox trên tàu thôi.” Thằng nhóc cười cười, lại một mùi nước hoa sang trọng khác đập vào mũi, Giselle lùi ra sau, vậy mà cậu ta nhích thêm tới, giơ tay trái với con rắn Nox đen đang quấn quanh bàn tay lên cho cô xem. “Hiệu quả ngay lập tức, Nox bớt căng thẳng hơn mấy lần trước nhiều, nên em muốn đến cảm ơn chị thôi.”

Ừ thì trong trạng thái bình thường con rắn có vẻ hiền lành.

“Không có gì. Nếu vậy thì thôi, tôi phải về phòng sinh hoạt chung rồi.” Cô né qua định bước đi nhưng một lần nữa bị chặn lại.

Bực thật, tụi nam sinh Slytherin cứ có cái kiểu chặn đường người khác thế này à.

“Em nhớ mình chưa giới thiệu với chị. Chào chị Gibson, em tên là Cedric Pembris năm 5,” tay phải giơ ra, “Rất vui được làm quen với chị.”

“Không, tôi không vui,” cô nói thẳng, mặc kệ cánh tay đối phương vẫn giơ ra, “Mặc kệ cậu có ý đồ gì, đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Vậy mà hôm sau, vẫn gần giờ giới nghiêm Giselle từ thư viện trở về thì lại bị chặn đường tiếp. Cậu ta đứng dựa tường cúi đầu chơi với con rắn Nox của mình, nghe tiếng bước chân thì ngước lên mỉm cười.

Đánh giá một cách khách quan thì thằng nhóc mặt mày cũng sáng sủa, tóc tai áo quần kiểu cách của đám Slytherin, nụ cười cũng có một điệu bộ nào đó. Nếu trong trường hợp không liên quan gì đến mình Giselle sẽ cho cậu ta 1 điểm cộng vì dáng vẻ đứng dựa tường chờ đợi này, nhưng khi xét đến mình là người bị làm phiền thì bao nhiêu điểm cũng bị trừ sạch sẽ.

“Chị Giselle...”  

Mới qua nay thôi mà cô đã từ Gibson biến thành Giselle rồi. “Xin lỗi chúng ta không quen thân đến vậy.”

“Bây giờ không thân sau này sẽ thân,” Pembris vẫn giữ nụ cười thoải mái, có lẽ cậu ta chọn đi theo phong cách Dietrichson và hai thằng song sinh hơn là cái kiểu đừng-ai-tới-gần-tao của Von. “Hôm qua thì cảm ơn chị, hôm nay thì em muốn nói chuyện với chị thôi.”

“Tôi với cậu không có gì để nói hết.”

“Ồ em không nghĩ thế đâu,” bắt đầu thu hẹp khoảng cách, “Ít nhất chúng ta có chung sở thích với rắn, phải không. Chị cũng thích Nox mà.” 

Thằng nhóc giơ tay trái lên, con Nox rướn người ra nhưng muốn bò sang bên Giselle. Cô đành đưa tay ra cho con rắn đen sọc đỏ bò qua chơi. 

Cô phù thủy từng cho rằng mình vẫn mang theo nỗi sợ rắn của kiếp trước sang kiếp này, cho đến khi cô gặp Nox. Hoặc đúng hơn vết c.ắ.n lên mu bàn tay của con rắn nhảy múa ở lâu đài Wubār đã làm thay đổi tế bào thần kinh nào đó trong cô. Giselle Gibson hết sợ rắn kể từ đó, trái lại cô còn thấy ưa thích chúng như ưa thích các loài sinh vật huyền bí khác như Fwooper, Jobberknoll, Bowtruckle...

Nox bắt đầu bò quanh bàn tay và lên tận khuỷu tay cô gái, da nó cọ sát vào chiếc áo tay dài của cô, khi thì cọ ngứa trên bàn tay trần. Vừa chơi đùa thi thoảng nó lại le lưỡi xì xì từ cái đầu trắng dẹp, mà cả Giselle lẫn chủ nó đều nghe hiểu rằng tâm tình của nó đang rất vui vẻ.

“Không nhiều người được Nox thích thế đâu,” chủ nó đã đứng sát gần tới nỗi mùi nước hoa rất thanh lại thoang thoảng. 

Giselle nhích ra. “Nox rất dễ thương,” thằng nhóc cười khẽ nghe chiều đắc thắng, “Nhưng nó không hiểu được mình đang bị chủ lợi dụng như thế nào.” Nụ cười tắt ngắm. “Không ngờ Slytherin không từ thủ đoạn đến độ ngay cả một con rắn cũng không tha.”

Nói xong cô bỏ đi.

Pembris không xuất hiện vào đêm thứ ba vì Giselle trở về cùng Matt Nol và cả đội Quidditch Gryffindor khi tụi nó rời sân tập quá muộn do thời tiết xấu làm chậm trễ. Dù dùng bùa hong khô nhưng hậu quả của cơn mưa giông từ chiều vẫn làm bọn chúng vừa lạnh vừa cáu tiết. Những lúc thế này thì khôn ngoan nhất là không nên hỏi bất kỳ điều gì về Quidditch và khả năng thắng trận mở màn của đội nhà.

Khi đêm hôm sau nữa vẫn không bị ai làm phiền, Giselle đã nghĩ chuyện này êm xuôi rồi thì tên nhóc Pembris vẫn đứng dựa tường chắn đường cô vào đêm thứ năm.

“Em không muốn để chị trông đâu...”

“Tôi không trông gì hết.”

“...Nhưng hai hôm rồi em có bài tập nhóm.”

“Tôi cần cậu giải thích về lý do xuất hiện ở đây kìa!” Cô nghiến răng nói tiếp trước khi đối phương kịp nói, “Và tôi không trông! Cậu đừng tự ý nói bậy nói bạ! Cậu không nhận ra tôi không vui thú gì khi gặp cậu sao?”

Thằng nhóc lại tiến tới, lại một mùi nước hoa xa lạ xộc vào mũi. Bốn lần gặp là bốn mùi hương khác nhau. Giselle chọn cách thụt lùi. “Em không nghĩ chị còn nhớ thương Montgomery đến vậy, dù gì anh ta cũng đâu có đối xử tốt với chị lắm đâu?”

“Hình như cậu không liên quan gì đến câu chuyện cậu đang nói mà?”

“Lúc Montgomery còn ở Hogwarts thì làm chị bị cả trường chỉ trích, cuối năm ngoái lên cả báo để dân tình khắp nước Anh này c.h.ử.i rủa chị. Xong anh ta bỏ-rơi chị.” Thằng nhóc như thể đang bàn chuyện thời tiết, nhưng mắt không bỏ qua bất kỳ biểu tình nào trên mặt cô. “Thế sao chị không chấp nhận một mối quan hệ mới nhỉ, một người sẽ đối xử với chị tốt hơn?”

“Không, tôi không có nhu cầu.” Giselle rút đũa phép ra chắn giữa khoảng cách đã quá gần của hai người. “Nếu đó là tất cả những gì cậu muốn nói, thì sau này làm ơn đừng chắn đường về phòng sinh hoạt chung của tôi nữa.”

Sau đêm đó, tin tốt là Pembris thực sự không bày ra màn đón đường trước giờ giới nghiêm nữa, còn tin xấu là cậu ta bắt đầu làm phiền cô trong thư viện.

Chỗ trong thư viện không thể chiếm dụng một mình, và dù cô tìm góc khuất mấy thì vẫn bị đám năm 5 tràn ra khắp chốn lấn chiếm. Thế là thằng nhóc Pembris cứ nhởn nhơ kéo ghế ngồi cạnh. Giselle đã đổi chỗ ngồi một lần vì Zorander, chưa ấm chỗ được một tháng là lại không yên.

“Còn nhiều chỗ trống khác đấy cậu Pembris,” cô gái nói qua kẽ răng để tránh lọt vào đôi tai thính hơn cả mèo Kneazle của bà Todd.

“Em thích ngồi đây,” cậu ta ngang nhiên lật cuốn Biến hình trung cấp ra ôn tập.

“Tôi không thích đang đọc sách mà có ai ngồi cạnh.”

“Em cũng không thích,” cậu ta thật sự đang đọc và rồi lật sang trang mới. “Nhưng chị là người giữ im lặng nhất cái thư viện này rồi.”

“Tôi đã nói rất rõ rồi mà?”

“Chị nói không chắn đường về phòng sinh hoạt chung của chị nữa nên em phải chuyển qua thư viện thôi.” Lại lật sang trang kế.

“Trọng điểm là chúng ta không quen biết!”

Cái kiểu nhếch môi cười đặc trưng của Pembris lại hiện lên. Cậu ta xoay người đối mặt với Giselle, hai ghế trong thư viện vốn cách nhau rất gần, vị trí thế này cô lại ngửi thấy mùi nước hoa nam đắt tiền của cậu ta. 

“Chúng ta trò chuyện nhiều lần rồi ấy chứ, sao lại không quen được. Hoặc nếu chị muốn biết thêm gì về em thì hỏi em đi.”

Đau hết cả đầu, Giselle gấp sách lại, đứng dậy đi ra khỏi thư viện luôn. Chứ nếu ở lâu thêm chút cô không chắc mình có nhịn được không ếm nguyền Pembris hay không.

Tâm tình bực bội vì cái sự nhây của thằng nhóc Slytherin xa lạ khiến cô phù thủy không chỉ đổi màu tóc của mình thành màu vàng chanh mà còn đổi luôn tóc của Matt Nol kế bên thành một xanh một đỏ, khiến giáo sư Kenworthy hài hước đ.á.n.h giá rằng: 

“Cảm xúc mạnh có thể tạo ra phép thuật mạnh, cũng có thể làm phép thuật bất ổn.”

Nol chừng như rất khoái chí với màu tóc mới. Nó ôm vai bá cổ anh Eli trong bữa trưa ở sảnh đường, còn đòi kéo nhau đến phòng chụp hình để chụp một tấm làm kỷ niệm. Thế là thằng nhóc Theo tóc vàng sáp lại (tóc nó giờ còn không chói mắt bằng tóc Giselle) đòi chụp cùng. Cô tiện thể biến tóc nó thành màu đỏ luôn, thỏa mãn nguyện vọng chụp hình “ba anh em đu trên một chiếc chổi” của bộ tam siêu quậy.

Matt thì không thích màu tóc xanh dương cho lắm, nhưng Veronica thì thích. Cô nàng cười ngặt nghẽo với hình tượng mới của bạn trai, kéo cậu sang ngồi ăn cùng bên dãy bàn Ravenclaw luôn. 

“Selly à cậu nên biến lại tóc cũ đi,” Douglas ngồi chếch đối diện tỏ ý kiến. Còn Linda với Amy thì cười khúc khích bảo trông đầu cô giờ như cái tổ len vàng chóe mà Amy làm cho con mèo Simba. Có khi tối nay về phòng sinh hoạt chung Simba nhảy phốc lên đầu cô ngồi.

Viễn cảnh bị mèo leo lên đầu ngồi làm cô phù thủy rốt cuộc cũng gom đủ bình tĩnh để biến tóc lại như cũ trước tiết buổi chiều. Nhưng đến tối hôm đó, quãng đường đi gặp Bà Béo của cô lại gặp phải chướng ngại cao 1m7 mang tên Cedric Pembris.

“Sao mấy nay chị không đi thư viện?”

“Tôi đi hay không phải báo cáo với cậu à?”

Thằng nhóc bật cười, “Chị sẵn sàng tránh em đến độ từ bỏ niềm vui duy nhất của mình là đi thư viện à?”

Giờ đến lượt Giselle phân vân, nên phản bác việc cô tránh nó hay việc cô chỉ có một niềm vui đây ta.

“Nếu cậu biết vậy thì làm ơn để tôi yên đi. Tôi đã nói rõ là không hứng thú gì với cậu mà.”

“Nhưng em hứng thú với chị,” đối phương thản nhiên thừa nhận, “Chị không biết hơn nửa đám con trai Slytherin hứng thú với chị à?”

“Vâng nhờ cậu giờ tôi biết rồi đó.”

“Không, là nhờ Montgomery,” nó bật cười khinh bỉ. Đây là lần đầu tiên Pembris treo lên cái điệu cười khinh khỉnh như Von vậy. “Nên không phải em thì cũng sẽ có đứa khác đến làm phiền chị thôi.”

Trong đầu cô nhảy ra hình ảnh một cái cúp thưởng vàng chóe. Trophy...

“Theo như cậu nói thì tôi nên cảm ơn cậu sao Pembris?”

“Em đang phân tích tình hình thực tế để chị rõ hơn thôi,” cậu ta nhún vai thờ ơ. “Thay vì bị làm phiền miết thì chị nên chọn một ai đó đủ khả năng bảo vệ chị, chẳng phải sao?”

Giselle cười lạnh: “Đây mới là mục đích của cậu phải không? Chứng tỏ cậu đủ khả năng thay thế Montgomery làm lãnh đạo mới của Slytherin?”

“Sao chị tỏ vẻ bất ngờ quá vậy?” Cậu ta cười mỉa, “Chẳng phải chị với Montgomery cũng thế à. Nếu đã trao đổi lợi ích thì nên xét xem ai trao cho mình lợi ích cao nhất chứ.”

“Everte Statum!”

Một tiếng bùm phát ra và thằng nhóc bị đ.á.n.h ngã văng vào tường.

“Tôi không liên quan gì đến lợi ích Slytherin của các cậu. Đây là cảnh báo lần cuối, đừng đến làm phiền tôi nữa.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.