[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 233: Tình Dược

Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:48

Ngày thăm làng Hogsmeade đầu tiên của tháng 10 tựa như một ngày lễ đặc biệt với nhóc Theo. Trong suốt tuần đó nó đã dành thời gian đi hỏi hết anh chị cùng Nhà quán xá nào nên ghé hay hoạt động gì nên làm ở Hogsmeade, trong khi cả tháng 9 trước đó thì châu đầu cùng anh Eli và Nol bàn xem nên tiếp tế kho tàng đồ chơi phá phách của chúng với những món hàng gì. Kẹo ngủ dành cho đám quỷ lùn giám thị luôn nằm đầu danh sách phải mua, và bọn chúng như đã tranh mua hết 60% lượng hàng cung cấp của tiệm giỡn Mythical Mirth luôn rồi. 

Vì sự nhiệt tình lôi kéo của Theo, Giselle đành phải dẹp kế hoạch đi thư viện qua một bên để có “ngày xả hơi đúng nghĩa” theo như lời Nol nói. Cô không thích thú gì việc lang thang vô định ở mấy quán bia bơ rồi tiệm bánh kẹo, đi window shopping có lẽ vui ở một hai năm trước nhưng giờ cô thấy mình chẳng còn thời gian rỗi nữa rồi.

Trời chuyển âm u khi tụi nó đi bộ 20 phút mới đến quảng trường làng, trong khi đám nam sinh tỏa ra ở các tiệm chổi, tiệm giỡn hay đám nhóc năm 3 chạy ngay tới tiệm Phù Phép Ngọt Ngào, thì đám nữ sinh năm 6 kéo nhau đến Zenko Hideaway ngắm nghía mấy đồ trang sức tinh xảo. Giselle không đi theo, vì cô biết mình mà xuất hiện Ryu-chan nhất định sẽ đóng cửa, trong khi cả hai tháng chỉ có một ngày này học sinh Hogwarts được ra làng Hogsmeade chơi thôi. Cô nghĩ có lẽ nên thuyết phục Ryu-chan dời cửa hàng đến Hẻm Xéo, chứ kinh doanh kiểu này có ngày sạt nghiệp mất. 

Thế là cô lại vòng qua tiệm Bắc Kê Tây chơi cùng anh A Vinh con của bà Lâm chủ tiệm. Anh ra trường xong là phụ trách chi nhánh Hogsmeade này luôn, hồi hè thi thoảng cô cũng có nói chuyện với anh đôi ba câu khi gặp nhau ở Phố Bát Giác. Chú Chong nói quả thật không sai, cư dân ở con phố tám cạnh đó gần như đều biết nhau. 

Dạo chơi một vòng thì bắt gặp ba gia tinh trường ra đây mua sắm lương thực, thế mà gặp cả bà gia tinh Waffle. Con gia tinh dường như vẫn có cái ấn tượng là Giselle rất thân thiết với Zorander, người mà Waffle quan tâm đặc biệt, nên cứ hỏi tại sao cô gái không cùng Zorander xuống nhà bếp nữa. Cô chỉ có thể bịa là mình phải ăn kiêng để giữ dáng khiến đám gia tinh lắc đầu không hài lòng, vì theo chúng đ.á.n.h giá cô nữ sinh Gryffindor chỉ dầy hơn que củi có chút xíu.

Gia tinh trường mua sắm xong ra về cũng là lúc Giselle đi đến Ba Cây Chổi tụ hội cùng đám bạn. Nhưng vừa vào chưa kịp gọi đồ uống đã nghe tiếng cãi cọ om sòm ở góc mấy cái bàn sáng sủa gần cửa sổ.

“Slytherin tụi mày đến bàn cũng phải giành cho bằng được hả?” Là giọng Fitz, cậu chàng la ó đám rắn chiếm dụng hết mấy cái bàn đắc địa có thể ngó ra ngoài đường lớn.

“Tụi tao đến trước,” thằng Fernandes không-sẹo gác cả hai chân lên ghế.

“Là vì tụi mày xô tao.” Hóa ra thằng Steffensen húc vào vai Fitz từ đằng sau làm cậu nhóc ngã chúi dúi mới để nó ngồi vào bàn trước.

“Nhưng kết quả là tụi tao ngồi trước,” Dietrichson cười nhạt, “Mày đứng đây nhảy loi choi như khỉ đầu đỏ chi Johns.”

“Mịa mày nói ai khỉ hả thằng mặt-nhựa.” Ở trường chắc chắn Fitz sẽ không c.h.ử.i thề thế này để làm gương cho đám nhỏ, nhưng giờ giọt nước tràn ly, mặt cậu nhóc cũng đỏ lên vì giận như Douglas mỗi khi sụt sùi.

“Thôi bỏ đi Fitz,” Douglas kéo bạn đi, “Còn nhiều bàn mà.”

“Đó mày nghe theo thằng Cunningham khóc nhè đi,” Fernandes có-sẹo còn nói với theo. 

May Matt Nol chưa tới chứ nếu không Douglas hòa giải gì nổi. Cô gọi ly cacao sữa rồi cùng tụi nó đi lên lầu 2, Ba Cây Chổi đúng là chưa kín chỗ nhưng tầng trệt thì hết rồi. Vừa đi lên thì thấy băng của Cedric Pembris đi xuống, con rắn Nox vẫn quấn quanh tay chủ, nó như ngửi thấy mùi của cô gái nên rướn đầu sang thè lưỡi xì xì. Động tác này làm chủ nó lại nhếch môi cười với cô, trong một thoáng Giselle đã nghĩ Pembris sẽ kiếm chuyện dây dưa với mình nhưng rồi cậu ta đi luôn.

Eli Nol và Theo nhập bọn cùng những túi đầy nhóc bánh trái và đồ chơi. Tụi nó mua nhiều đến nỗi như vừa càn quét hết nửa cái tiệm giỡn. Lúc nhóc Theo bắt đầu nghịch chiếc yoyo la hét mới tậu, đám nữ sinh quay lại với vài cái chặn giấy hình động vật có thể di chuyển khắp trang sách. 

Người phục vụ quán khệ nệ bưng lên một cái khay thật to đựng đồ uống của cả đám chúng nó, phải cẩn thận lắm mới lách qua được mấy cái túi đồ chơi dưới sàn quanh bàn ghế chỗ tụi nó ngồi.

Ai cũng uống bia bơ ngoại trừ Giselle, khi cái ly cacao sữa của cô là ly cuối cùng được người phục vụ đưa tới, con yoyo la hét của Theo ré lên tiếng kêu kinh khủng khi bị chủ lỡ làm rơi xuống đất, khiến người phục vụ giật nảy mình đổ hết nửa ly cacao lên người cô.

“Râu ria Merlin ơi! Tôi xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi,” anh ta hốt hoảng, “Cô có sao không? Tôi thành thật xin lỗi.” Rồi lật đật rút đũa phép ra hút khô nước thấm ướt áo cho Giselle.

“Được rồi, không sao đâu anh.”

“Tôi sẽ lấy cho cô ly khác, xin chờ chút.”

Sau khi làm phiền cả bọn với tiếng la hét nhức đầu của cái yoyo, Theo nhập tụ chơi bài nổ cùng tụi nam sinh. Ly cacao sữa thứ hai của Giselle được đưa tới an toàn cùng một dĩa bánh tart trứng mà người phục vụ nửa mời nửa năn nỉ cô nhận vì sự bất cẩn của anh ta. Thấy anh chàng lóng ngóng có vẻ vì là người mới nên cô không nỡ từ chối.

Dù sao thì bánh tart trứng và cacao sữa lạnh đúng là một cặp bài trùng mà.

Tụi nó cười ngất với cái chặn giấy hình con ch.ó trông giống hệt Milo đang ị bậy trên trang cuốn sách Bùa chú cấp 6 của Linda, trong khi nửa cái bánh tart đã trôi xuống bụng Giselle. Ngon hơn cả bánh gia tinh trường làm. Ngon thật... Mùi trứng thơm béo ngậy, lớp bánh bên ngoài giòn tan được nướng với độ khét vừa đủ... 

Tất cả hòa trộn lại thành một mùi vị ngất ngây say sưa... say sưa... thơm ngon...

Cả đám Gryffindor đang ngồi tám khí thế bỗng chốc hét lên khi Giselle tay trái vẫn cầm nửa miếng bánh ăn dở, mắt trợn trừng, tay phải rút đũa phép ra chĩa vào cổ họng của chính mình: 

“SLUGULUS ERUCTO!”

“Selly chuyện gì vậy?”

“Selly! Selly!”

“Sao em tự ếm mình?”

Mặt cô tái mét và dưới cái nhìn kinh hoàng của đám bạn, cô nôn ra con sên đầu tiên... 

Và rồi con sên thứ hai... con thứ ba...

------

Nằm ở bệnh xá hai hôm, Giselle xuất hiện ở Đại Sảnh Đường vào đúng ngày Halloween. Mặt cô vẫn còn xanh xao, không ăn nổi bất kỳ món gì. Tụi sư tử thì vây quanh hỏi cho bằng được cảm giác nôn ra sên là như thế nào, đến mức Matt Nol phải cứu bồ xua tụi nó tản đi.

Khi chị Eda đi tới là Giselle đang cố gắng ăn từng muỗng nhỏ súp kem nấm dưới sự giám sát bất đắc dĩ của Matt cùng cộng sự Milo.

“Tay phục vụ đó không biết gì hết,” Eda nhún vai bất đắc dĩ, “Người của Bộ rồi cả giáo sư Johnston với giáo sư Hynkel tham gia mà chẳng tra ra được gì. Không ai biết tại sao tình d.ư.ợ.c lại rớt được vào trong dĩa bánh đó.”

Nếu nói không thất vọng là nói xạo, cô cứ nghĩ sẽ tra ra ngay được thôi. Dù gì quán Ba Cây Chổi khi đó đâu có ít người, chắc chắn phải có ai đó nhìn thấy điều gì kỳ lạ chứ.

“Em chắc chắn là đứa nào đó bên Slytherin,” Nol bực bội nhìn vẻ mặt tái mét của cô bạn. “Có khi là thằng Pembris cũng nên.”

“Chúng ta không thể buộc tội nếu không có bằng chứng,” Matt lắc đầu.

“Đúng là không có bằng chứng,” Eda vẫn nhìn cô lo lắng, “Em nghĩ lại xem khi đó có nảy sinh ra...”

“Không có chị Eda à,” Giselle nhát gừng đáp, “Mới cảm thấy có gì đó không ổn là em rút đũa phép ra ngay, nên chưa tới đoạn cảm giác say tình kéo tới đâu.”

“Chưa cảm thấy lạ chắc gì đã là tình d.ư.ợ.c mà em chơi lớn vậy,” Eli chen vào, mấy nay anh cứ tấm tắc khen cái cách “hi sinh thân mình lấp lỗ châu mai” của cô. “Chỉ có em mới nghĩ ra cái cách giải thấy ớn đó.”

“Chứ không lẽ để Selly tiêu hóa hết tình d.ư.ợ.c à?”

“Đợi tới d.ư.ợ.c lực thấm rồi thì không còn đủ tỉnh táo nữa đâu!”

“Tới bài tình d.ư.ợ.c anh nghỉ tiết à Eli?”

Phát ngôn của tóc đỏ làm cả đám con gái nhao nhao phản đối, Eli ngó qua em gái cầu cứu nhưng chị Eda thì giả vờ không quen biết anh. Thế là tóc đỏ phải giơ cờ trắng đầu hàng, im miệng không dám ý kiến gì nữa.

Giselle ăn xong súp kem nấm, ngẩng đầu nhìn lên vẫn thấy Matt Nol mặt mày nhăn nhó ngó mình. “Đã bảo tớ khỏe rồi. Nay Halloween mà, vui lên đi chứ!”

Matt thở dài đứng dậy đi ra khỏi Đại Sảnh Đường. “Cậu ấy bị sao vậy?” Cô nhìn theo hỏi Nol, nó cộc lốc đáp, “Suy tư về cuộc đời thôi,” rồi đứng dậy đi luôn.

“...”

Eda cũng sắp đi, lúc đứng lên như sực nhớ ra: “À tối nay tiệc Halloween Slytherin...”

“Em không có đi đâu, chị đừng lo.”

“Ừa tốt nhất em về phòng sinh hoạt chung sớm đi.”

Cả ngày hôm đó cô gái vẫn đóng cọc trong thư viện như thường lệ. Nếu theo đúng kế hoạch thì sang tháng 11 cô sẽ bắt đầu càn quét các sách giả kim thuật trong khu vực giới hạn, như vậy cần tiếp xúc với giáo sư Magnus để xin thầy ký duyệt.

Khi nhập tiệc tối ở Đại Sảnh Đường cô vẫn còn nhớt cổ họng vì mấy con sên nên không ăn được gì nhiều. Chủ yếu ngồi coi đám ma và bộ xương bị ếm nhảy múa làm trò, đến cỡ 9 giờ 30 thì lững thững đi ra khỏi sảnh.

Song cô gái không quay về Tháp Gryffindor như chị huynh tỷ căn dặn mà rẽ xuống lối tầng hầm, tìm đến phòng sinh hoạt chung Slytherin. Chỉ có một hai đứa đến muộn hoặc sát giờ mới đổi lịch xuống đây chơi, cũng chẳng có phục trang hóa trang gì, cứ thế cười đùa đi tới. Nhưng khác với năm trước, năm nay trước cửa có một đứa đứng canh, không mang đũa phép thì mới cho vào.

Đến khi bọn kia vào xong Giselle mới bước tới, đứa canh cửa cô không biết nhưng nhìn từ vẻ mặt ngạc nhiên của nó thì chắc nó biết cô.  

“Ơ... ai mời chị vậy ạ?”

“Phải mời mới được vào à?”

“Không phải,” đứa đó lúng túng như không biết có nên cho cô vào không, “Năm nay ai muốn đến chơi cũng được. Nhưng không được đem đũa phép.”

“Ừa cậu cứ kiểm tra đi,” cô lộn ngược hai túi áo chùng ra, “Tôi biết luật mà.”

“Được rồi,” nó không làm khó nữa, đọc mật khẩu với con rắn để mở cửa cho cô gái Gryffindor đi vào.

Vừa bước vào là một hỗn hợp âm thanh trộn lẫn giữa tiếng nhạc chát chúa và tiếng cười đùa dội đến ốc tai. Tụi Slytherin đã ếm bùa cơi nới gấp hai rồi nhưng người vẫn đứng gần như chật cứng. Trên trần, ba bốn quả cầu thủy tinh ểm bùa đang nhấp nháy đổi màu, không biết ý tưởng từ đâu nhưng trông giống hệt một sàn nhảy disco Muggle.

“Ố là la, xem ai đến kìa.” Thằng Dietrichson đứng ở quầy bar pha chế vốn đặt rất gần cửa ra vào nên để ý thấy cô trước tiên. Nó vừa dứt lời là mấy đứa đang ngồi nơi quầy ngó đầu lại, thằng Steffensen cười khẩy: “Mọt sách cũng biết chơi Halloween nữa à.”

Giselle chẳng muốn tốn thời gian ở cái bar sàn này, tới gần quầy hỏi Dietrichson: “Thấy Pembris đâu không?”

“Gì?”

“Pembris á?”

Nụ cười trên mặt cả hai thằng đều tắt, Steffensen trực tiếp chửi: “Mịa Von nó mới đi có mấy tháng mày đã...”

Nhưng Dietrichson nạt ngang: “Câm mồm mày lại Ron!” Steffensen làu bàu tu hết ly whiskey lửa của nó.

“Đằng dãy ghế sát tường kính ấy,” nhóc độc d.ư.ợ.c hất đầu chỉ.

Giselle gật đầu cảm ơn rồi băng qua nửa phòng sinh hoạt chung đang lắc lư theo nhạc, tới gần bức tường làm toàn bằng thủy tinh để nhìn ra lòng Hồ Đen. Xung quanh nhiều đứa bắt đầu nhận ra sự có mặt của cô gái, tụi nó khều nhau im lặng ngóng theo. Không khí dần lắng lại làm Pembris và mấy đứa chung quanh nó cũng phát hiện ra ai đang tới gần.

Một thằng ngồi cạnh huých khuỷu tay vào Pembris với điệu cười xấu xa, cô nàng Wilson cũng trong đám đó thì quắc mắt nhìn Giselle đầy căm tức.

Pembris nở nụ cười tự mãn với đám bạn, đứng dậy đón Giselle đi tới. “Ô chị Gibson tìm em à?”

Chẳng rỗi hơi đâu dông dài nên vào đề luôn: “Đến cảm ơn dĩa bánh tart trứng của cậu.”

Xung quanh ồn ào hơn hẳn, chuyện một trò Gryffindor bị đầu độc ở quán Ba Cây Chổi hơn nửa trường đều đã biết. Dù không biết là t.h.u.ố.c độc gì thì bây giờ cũng biết rồi.

Cedric Pembris thu lại ngay điệu cười cợt của mình, tức giận quát: “Bằng chứng đâu? Gryffindor định đổ vạ à? Các giáo sư không tìm thấy ai là hung thủ, sao mà chị dám...”

“Đúng, tôi dám.” Giselle nhích sát lại, lần đầu tiên cô chủ động tiến tới gần cậu ta, “Không tìm thấy chứng cứ không có nghĩa là tôi không biết ai làm.”

“Đó chỉ là suy đoán vô căn cứ của Gryffindor mấy người thôi.” Vẻ mặt Pembris vẫn cứng rắn chẳng chút suy suyển.

“Đúng vậy, vô căn cứ thôi,” Giselle cười nhạt, cô rất ít khi mang nụ cười này, “Nên đến đáp lễ cậu thôi.”

Và rồi dưới cả trăm đôi mắt quan sát không sót chi tiết nào của đám học sinh vây xung quanh, cô gái vẫn đứng im bình thường nhưng Cedric Pembris bỗng nhiên “phốc” một tiếng từ thân người 1m7 biến thành một con mèo Sphynx không lông, cao chỉ cỡ 10 inch. Con mèo ngao ngao giãy nảy lên, bốn cái chân không đi như một con mèo bình thường mà quơ lung tung loạn xạ...

Thế là cả phòng sinh hoạt chung Slytherin bị bao phủ bởi những tiếng la hét dáo dác...

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.