[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 234: Những Bức Tranh Bí Ẩn (1)

Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:48

Nhiều hệ lụy xảy ra sau đêm Halloween phá luật đó. Đầu tiên là Giselle bị trừ 100 điểm Nhà và bị phạt cấm túc với giáo sư Hynkel mỗi chiều thứ bảy, từ đây cho đến nghỉ Giáng Sinh. Đồng thời cô cũng không được phép đi thăm làng Hogsmeade năm học này nữa. Cái quá khứ con ngoan trò giỏi ít nhiều đã đỡ hộ cho cô lần này, chứ nếu không với tội dùng phép thuật tấn công bạn học trong tình trạng không phòng bị, hình phạt gấp đôi cũng không biết chừng. 

Thứ hai là giáo sư Kenworthy tỏ ra vô cùng ấn tượng với thuật biến hình người của Giselle nên đã cộng thêm cho Gryffindor 20 điểm. Và còn cho phép cô làm trợ giảng trong các tiết học tiếp theo.

Thứ ba (không biết nên vui hay hay nên buồn) là gương mặt của cô lại bị tế trên tờ The Midnight Murmur một lần nữa, nhưng với lời trích dẫn chính xác: “Đáp lễ dĩa bánh tart trứng mà thôi.” Còn bên dưới các nhân chứng thêm mắm dặm muối cỡ nào hay phát biểu cảm nghĩ của người trong cuộc ra sao đã không còn là mối bận tâm của cô nữa rồi. 

Và cuối cùng, “mèo không lông” đã trở thành từ khóa gây cười mới của nhà Gryffindor, thậm chí nhóc Theo còn định bắt một con mèo hoang trong trường cạo trụi lông để gửi tặng Pembris làm quà Giáng Sinh. May mà tình yêu thương động vật trỗi dậy ngăn nó thực hiện tội ác tài đình đó.

Tháng 11 đến với Hogwarts bằng những trận tuyết lớn, đám nhỏ chạy ào ra sân nghịch tuyết mỗi khi có cơ hội, rồi trở vào tòa lâu đài dây ra từng mảng nước đọng lớn làm đám quỷ lùn giám thị hì hục chia nhau dọn dẹp. Vừa dọn dẹp lại vừa phải canh chừng Peeves ngăn nó không đổ mấy xô nước đá lạnh ngắt lên đầu học trò, hay mấy cái áo giáp tới mùa lạnh kêu rì rì kẽo kẹt hết sức khó chịu. 

Thư viện hút hết toàn bộ hứng thú của cô. Thời gian còn lại, nếu không đến văn phòng giáo sư Magnus để học tăng cường về giả kim mà thầy rất vui lòng hướng dẫn khi phát hiện ra Giselle có hứng thú vượt mức bình thường với môn học vấn này; hay mỗi 4 giờ chiều thứ bảy đến phụ chấm bài luận của đám năm 1 năm 2 ở văn phòng giáo sư Hynkel; thì Giselle chỉ có thể ngồi trong phòng ngủ nói chuyện với Ryu-chan qua cái gương cầm tay mà anh tặng. Cái gương được cú đưa đến sau hôm cô gái nhận hình phạt (vẫn chẳng hiểu làm sao Ryu-chan biết được thông tin đó) chỉ cần cô cầm lên soi là có thể nhìn thấy và nói chuyện với anh.

Giselle đang nghiên cứu giả kim kết hợp phép thuật Runes nên vô cùng hứng thú với bùa phép tạo ra cặp gương sinh đôi kiểu này. Thế là mấy ngày gần đây đám bạn lại thấy cô đi đâu cũng kè kè mang theo chiếc gương bên mình, lầm bầm nói chuyện một mình, trở thành ví dụ sống cho câu sấm truyền ngàn đời rằng ai học nhiều quá mà không mát mát.

Cảm thấy Giselle mát mát không chỉ đám bạn mà đến cả mấy bức tranh. Không dưới một lần các phù thủy pháp sư trong tranh phải la hét khuyên cô đừng vừa đi vừa cắm đầu vô sách nữa kẻo lại đ.â.m sầm vào tường. Cô trò kháng nghị là mình đã va phải ai đâu, họ cứ làm quá lên, thế là một bà phù thủy thời Victoria kéo váy chạy theo cả dãy tranh trên hành lang để dạy cho cô gái một học về cách đi đứng quý tộc. 

Lại một hôm cô đang ôm một đống giấy da bài luận của tụi nhóc năm 2 về những trường hợp sử dụng bùa nhột và bùa chân nhảy, đi lên Đại Cầu Thang với Peeves hát nghêu ngao trên đầu thì bỗng có tiếng nói nhắc nhở:

“Đừng quên nhìn đường trò Gibson!”

“Peeves sẽ nhảy trên đầu Gibson! Peeves nhảy lên đầu Gibson ngồi...”

Giselle ngó lại, hóa ra là hai ông bà cụ Conner. 

“Gibson cô đơn, Gibson đi một mình...”

“Peeves đi chỗ khác chơi đi!” Cô chuyển mấy cuộn giấy qua một tay để tay kia thò vào túi rút đũa phép thì anh Patrick xuyên qua bức tường lầu 4 bay tới.

“Peeves! Nãy Bá tước Blackthorn dò la hành tung của ông với ông Yaztromo cụt tay đó!”

“Xạo! Patrick thịt-xông-khói nói xạo Peeves chứ gì!” Con ma vẫn hát véo von trên đầu Giselle, mấy bức tranh xung quanh trực tiếp bịt lỗ tai lại, không thì chạy tuốt sang nhà hàng xóm lánh nạn cả rồi.

“Tới chừng Bá tước Blackthorn kiếm được ông thì ông biết xạo hay thiệc liền.”

Thế là Peeves lướt đi như một cơn gió, mất hút qua cánh cửa phòng học bỏ hoang.

“Cảm ơn anh Patrick.”

“Lần này là thật đó.” Làn sương mờ ảo hình một chàng trai trẻ bị lửa cháy xém te tua cười lớn. “Anh không bịa đâu, Bá tước Blackthorn đang kiếm Peeves thật. Thôi anh cũng chạy theo hóng hớt đây,” rồi biến mất theo con ma quậy phá luôn.

Hòa bình lập lại, Giselle giờ mới quay sang ông bà cụ của giáo sư Conner. “Lâu quá cháu không đến thăm ông bà...”

“Không sao đâu cháu yêu, bọn ta vẫn nhìn thấy cháu học hành chăm chỉ mỗi ngày mà. Thi thoảng cháu Burrows cũng đến trò chuyện với ông bà lão này nữa,” bà cụ Conner ngồi ghế đáp. Mặt bà đầy nếp nhăn nhưng sở hữu đôi mắt sắc bén hệt như giáo sư Conner, dù bây giờ đôi mắt ấy hiền từ hơn nhiều.

“Cháu đọc trong cuốn Danh nhân thế kỷ 18 mới biết ông bà là nhà phát minh ra bùa chữa thương cho Muggle khi bị ma cà rồng cắn.” 

Vì thế mới có tranh chân dung được treo ở Hogwarts nhằm tôn vinh cống hiến của họ. Còn giáo sư Conner chỉ là hiệu phó, không có cái vinh dự được vẽ chân dung như hiệu trưởng.

“Nhưng cũng chỉ cầm m.á.u tạm thời thôi,” cụ ông Conner đáp, “Hối tiếc lớn nhất trong đời chúng ta là không thể phát triển ra bùa cầm m.á.u vĩnh viễn.”

“Thêm cuộc đời vĩnh hằng trong tranh chúng ta cũng không nghĩ ra được mà ông bạn già,” cụ bà hài hước nói với cụ ông. 

Giselle nghĩ họ đùa thôi, vì mấy bức chân dung chỉ có kiến thức c.h.ế.t, nghĩa là họ không thể tư duy thêm sau khi bản thể c.h.ế.t đi, chỉ còn ký ức và khả năng suy luận lúc còn sống. Thế nên dù có thêm mấy trăm năm nữa hai ông bà cũng không thể phát triển bùa chú mà lúc sinh thời họ đã không làm được.

“Hình như cháu có gì muốn nói với bọn ta phải không cháu gái yêu quý?” Cụ bà cười hiền.

Cũng không phải bí mật gì, cô hỏi thẳng: “Ông bà có biết trong Hogwarts có bức tranh người giải nguyền Gringotts nào không ạ?”

Cô gái đã nghĩ họ phải suy tư lâu lắm vì thực tế câu lạc bộ tranh đã tìm kiếm khắp nơi rồi mà không thấy, nhưng cụ ông Conner đáp ngay: “Gupta phải không?”

Bà cụ tiếp lời: “Ông ta bị nguyền không thể ra khỏi tranh của mình, ta nhớ họ từng đem bức tranh đó đi ngang chúng ta trên đường xuống tầng hầm.”

“Ở tận dưới hầm cơ á? Tại sao chứ? Bức tranh đó là quà tặng cho Hogwarts mà?”

“Có nhiều thứ quà là Hogwarts buộc phải nhận thôi.”

Thế là Giselle gắng chạy nhanh nhất có thể đến văn phòng giáo sư Hynkel với đống bài tập cô đã giúp ông chấm xong, sau đó lại co giò chạy xuống những bậc thang gần như vô tận để đến tầng hầm. Thở hồng hộc, cô tìm đến căn hầm của cư dân ma, chưa bước tới cửa đã nghe tiếng Peeves lanh lảnh reo hò:

“Lão mận-gai già khú đế không bắt kịp Peeves đâu... Lão già hết xí quách...” 

Peeves cứ hát hò bay vòng vòng luồn lách qua những bóng ma khác, còn rượt theo phía sau là con ma nhà Slytherin Bá tước Blackthorn già cũng ngang ngửa giáo sư Eyler, cầm theo một cây gậy chống giống như hồn ma cụ Baldwin giữ mộ làng Hogsmeade. Sự chậm chạp của tuổi già đeo bám kể cả khi người ta đã c.h.ế.t, Bá tước Blackthorn vận bộ quần áo quý tộc sang trọng nhưng bay cực kỳ chậm, vài ba hơi lại phải đứng lại thở sâu một lần nên chẳng thể nào đuổi kịp Peeves. 

Mấy con ma chung quanh cố khuyên can Bá tước Blackthorn từ bỏ cuộc đuổi bắt. Thật ra chẳng cần khuyên vì chỉ một lát là ông bá tước già đã chống gậy thở hơi lên rồi biến mất qua những bức tường.

Đám ma tản đi ai làm việc nấy, Giselle bèn hỏi bà ma Sister Motta. “Tại sao ông ấy ghét Peeves dữ vậy?”

“Bá tước Blackthorn là con cháu mấy đời của Salazar Slytherin,” bóng bà ma mập bay dần về phía căn phòng sách cá nhân của mình, cô cũng chạy tót theo. “Theo ổng Peeves tồn tại là phá hoại Hogwarts, phá hoại ngôi trường hoàn hảo của Slytherin.”

“Hogwarts cũng đâu hoàn hảo theo ý Slytherin lắm đâu?”

Bà Motta cười ngất làm mấy ngấn mỡ núc ních cả lên. “Blackthorn không thể đ.á.n.h học sinh gốc Muggle ở Hogwarts được, còn Peeves thì ổng đ.á.n.h được.”

Giselle nhớ lại cảnh Peeves bay vút khỏi cây gậy của con ma nhà Slytherin. “Rất hiếm khi đ.á.n.h được...”

Một người một ma bước vào phòng sách, ánh sáng và hơi ấm bủa vây lấy cô gái nhân loại. Phù, ở dưới tầng hầm này miết chắc cảm lạnh mãn tính luôn quá.

“Thế quý cô Gryffindor hôm nay đến tìm sách gì nào?”

“Cháu xuống để hỏi ý kiến của bà ạ,” Giselle mỉm cười nhấn mạnh từ “ý kiến”. 

Quả nhiên bà ma tỏ vẻ hài lòng. “Tiếp đi cô gái nhỏ tò mò.”

“Bà Motta có biết Hogwarts đã nhận được một bức tranh của người giải nguyền Gringotts không? Vào khoảng năm 1923 ấy?”

“Hừm,” bà ma suy tư, “Ta nghĩ là có dữ kiện nằm đâu đó...”

“Người giải nguyền Gupta bị nguyền không thể ra khỏi phạm vi tranh mình...”

“À ha!” Tiếng reo của bà Motta cũng là tiếng tim cô gái reo vui, “Nhớ rồi. Nó ở trong phòng vẽ cũ ấy.”

“Bà có thể chỉ cháu...”

“Anh bạn Patrick của trò biết đấy.”

“Tốt quá, cám ơn bà Motta nhiều ạ! Bà quả là kho tàng sống mà!”

Hogwarts luôn làm cho người ta bất ngờ, nhất là những lúc ta tưởng chừng như đã hiểu rõ tất cả huyền bí của ngôi trường này rồi. Khi Giselle đứng trước cửa căn hầm tối như hũ nút mà đường đi vào là phải chui qua bức tranh thêu một đám nhân mã đang săn một con chim khổng lồ ở gần phòng kho độc dược, cô thở dài:

“Em tưởng em đi hết Hogwarts rồi chứ.”

Anh Patrick cười khoái chí: “Anh cũng tưởng vậy cho tới khi anh c.h.ế.t nè. Trong năm đầu làm ma, số đường ngang ngõ tắt mà anh khám phá ra được bằng cả sáu năm anh học ở Hogwarts cộng lại ấy chứ.”

Giselle thắp sáng đũa phép, đẩy cửa bước vào căn phòng vừa ẩm thấp vừa mục ruỗng. Vẫn tối quá, cô gọi lên một quả cầu lửa nhỏ, thả cho nó bay lên cao mới đủ sức soi rọi. Nơi này trông như phòng học độc d.ư.ợ.c cũ, sau đó được tận dụng làm kho chứa tranh, tượng và các tác phẩm nghệ thuật cũ. Tranh ở Hogwarts nhiều kinh khủng, treo dọc các bức tường hành lang, treo trong các phòng lớp mà vẫn không đủ chỗ. Có một phòng tranh rất lớn ở tầng 5 trông hệt như một gallery triển lãm tranh Muggle. Còn căn phòng dưới hầm này số lượng tranh cũng không ít, chỉ là chất lượng thì kém xa tít tắp vì lâu ngày không ai ngó ngàng tới.

Nhiều tiếng xì xào từ mấy bức tranh phát ra khi bị chói sáng. Giselle với anh Patrick chia nhau đi tìm ông Gupta giữa những kệ tranh nằm la liệt ở đây. Nhưng thật khó để phân biệt nội dung khi mà chất lượng giấy đã quá ố mờ, hay những nét vẽ màu loang khắp nơi làm ông pháp sư đội mũ chóp nhọn giờ trông như một bà phù thủy mặc đồ đen. Hay bức vẽ kim tự tháp Ai Cập với hai con Nhân Sư đứng canh, nhưng lúc cô nhìn tới thì cứ như hai con báo bị béo phì. 

Càng đi sâu vào trong mức độ kỳ quặc của nội dung tranh và tượng càng tăng. Cuối cùng Giselle không thể không đứng lại trước bức tranh vẽ một nữ quý tộc mặc đầm dài màu xanh lá, mang vẻ mặt kiêu kỳ cho phép một gã tước sĩ hôn tay mình. Nhưng điểm đặc biệt là mọc trên đầu bà ta không phải tóc mà là bầy rắn lúc nhúc vẫn còn sống! 

Một bầy rắn sống trên đầu bà ta!

Khi cô gái cầm đũa soi gần hơn thì bỗng bà đầu rắn trong tranh quay phắt lại, mắt đối mắt với cô, tất cả những con rắn trên tóc bà ta cũng nhìn chằm chằm vào mắt cô. Giselle nổi hết cả da gà, cảm giác nguy hiểm truyền đến. Và rồi giọng anh Patrick hớt hải kêu tên cô là những gì cuối cùng cô nghe thấy...

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.