[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 235: Những Bức Tranh Bí Ẩn (2)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:49
Như có móc câu móc vào rốn rồi kéo xệch đi hệt như Khóa Cảng. Và cô gái rơi nhẹ xuống một cái sàn êm ái được lót nệm nhung đắt tiền.
Cầm chặt đũa phép Giselle từ từ đứng lên, không cần thắp sáng vì căn phòng này đã có đèn nến sung túc.
Căn phòng trông hệt như phòng bà quý tộc đầu rắn. Và giữa phòng, vẫn làm động tác giơ tay hếch mặt kiêu kỳ chính là bà quý tộc đầm xanh người-thật.
Hoặc chí ít là một bức tượng giống thật 100%, cùng với bức tượng ông tước sĩ đang khom lưng hôn tay bà ta cũng có tỷ lệ tương đương 1:1. Nhưng điểm khác biệt duy nhất giữa nơi này với bức tranh vẽ chính là không có đám rắn nào trên đầu bức tượng nữ.
Bầy rắn đi đâu hết rồi?
Bùa khiên hiện lên ngay lập tức khi có thứ gì đó phóng tới cô gái. Giselle chẳng kịp nhìn thứ đen dài đó có phải là rắn thật hay không thì đã gọi lên mấy ngọn lửa. Rắn từ bốn phương tám hướng phóng đến, bùa lửa cũng liên tục hiện ra nướng thui khét lẹt.
Đến khi cả căn phòng sang trọng này ngập ngụa trong mùi thịt cháy khét tanh tưởi, sự tấn công của bầy rắn mới kết thúc. Xác rắn nằm ngổn ngang trên sàn, trên những tấm t.h.ả.m đắt tiền. Khi cô gái định cúi xuống xem thử một xác rắn thì tất cả những cái xác đen trên sàn đều biến mất!
Phía sau lưng cô có gì đó phóng tới, xuyên qua cả bùa khiên vừa dựng lên, vút một phát quấn quanh cổ. Một con rắn thật lớn, lớn hơn cả bắp tay Giselle đang thít chặt lấy cổ cô.
Từng vòng quấn của con rắn càng ngày càng chặt, cô gái choáng váng không thể thở nổi, thấy cổ mình như sắp gãy tới nơi. Nhưng đũa phép còn trên tay là còn cách cứu, không cần niệm có lời Diffindo cũng xẹt ra cắt lên da rắn.
Nó rít lên xì xì, dừng lại 2 giây rồi lại quấn tiếp. Nhưng nhiều nhát Diffindo cứ liên tục c.h.é.m vào da nó, con rắn chảy m.á.u đau đớn, rốt cuộc cũng phải nới lỏng vòng siết. Đó là lúc cổ họng Giselle hoạt động trở lại, cô chĩa vào con rắn mà hét lên:
“Reducio!”
Con rắn to như bắp tay bị thu nhỏ ngay lập tức, biến nhỏ xíu chỉ như con rắn Nox của Pembris. Nó vội bỏ chạy nhưng “Bombarda!” đã làm nó nổ tung, m.á.u văng tung tóe khắp sàn.
Cô phù thủy Gryffindor bắt đầu nghĩ Salazar Slytherin có thù với mình. Nếu không phải Slytherin thì cũng ai đó Nhà ông ta.
Hừm cô đang nghĩ ai đó có mái tóc bạch kim đã ếm vận xui lên mình chắc luôn.
Mấy mảnh vụn xác rắn lại biến mất. Giselle cố gắng tìm kiếm xung quanh căn phòng xem có bất kỳ dấu hiệu nào để thoát ra hay không.
Không thấy gì. Cô mở mắt trái Revelio của mình lên, thì bị thu hút ngay bởi chiếc nhẫn xanh bức tượng nữ quý tộc đang đeo. Bây giờ mới nhìn rõ, người tước sĩ mà cô tưởng đang hôn lên bàn tay bà ta thì chính xác hơn phải là đang hôn lên chiếc nhẫn xanh này.
Ban đầu Giselle không để ý lắm vì nữ quý tộc nào mà không đeo nhẫn, trông nó chỉ như một món trang sức được phối đồng bộ với chiếc đầm xanh, đôi bông tai và cái vòng cổ xanh. Đến khi nhìn kỹ hơn thì chiếc nhẫn trông như những con rắn làm bằng vàng quấn vào nhau để nâng đỡ một viên ngọc xanh lục giác, đậm đặc phong cách Slytherin.
Thế là cô bước tới gỡ chiếc nhẫn khỏi bàn tay bức tượng. Vừa tháo ra chưa kịp đeo vào là tượng nam tước sĩ rầm rầm chuyển động, đứng lên như người thật, cầm lấy thanh kiếm treo quanh hông tiến đ.á.n.h cô gái.
Giselle thở dài, cô đã có quá nhiều kinh nghiệm với mấy bức tượng chuyển động rồi. Các tiền bối pháp sư phù thủy thời xưa trí tưởng tượng hơi nghèo nàn thì phải, toàn dùng tượng đá làm lính canh gác không hà.
“Expulso Totalum!”
“Đoàng!”
Bức tượng nổ tanh bành, vôi văng lên cả quần áo cô. Giselle muốn ra khỏi đây, vì thế cô đeo nhẫn vào, cố ý đeo vào ngón giữa bàn tay phải như bức tượng nữ. Thế là mấy con rắn đan xung quanh chiếc nhẫn bỗng sống dậy, vươn đầu ra c.ắ.n phập vào làn da, nhanh đến nỗi cô chưa kịp phản ứng gì. Lần này m.á.u thực sự chảy ra, từ từ thấm vào chiếc nhẫn.
Là huyết thuật.
Ma thuật m.á.u kích hoạt rất dễ, sau khi hút trọn những giọt m.á.u đỏ tươi của cô gái, chiếc nhẫn chỉ biến hóa đôi chút là chính giữa viên ngọc lục giác xuất hiện thêm một giọt m.á.u đỏ bằng hạt gạo.
Không có gì xảy ra nữa. Thoát khỏi nơi này như thế nào?
Cô muốn quay trở về.
Trở về.
Và không gian biến đổi, cô gái chớp mắt đã xuất hiện trong phòng tranh cũ, bên cạnh anh Patrick đang bay hoảng loạn kêu to:
“Selly! Selly!”
“Em đây anh,” cô yếu ớt đáp.
“Ủa anh mới thấy em bị bức tranh hút vào mà.”
Hừm vậy là thời gian trong tranh đứng im.
“Thì em quay lại rồi nè.” Giselle nhìn quanh rồi túm lấy một tấm vải to phủ lên toàn bộ bức tranh.
“Em không sao chứ?”
“Không ạ.”
“Tóm lại là có chuyện gì thế?”
“Bức tranh này bị ếm...”
Và cô phù thủy còn ếm thêm vài bùa chống tháo gỡ, đề phòng ai tìm đến nơi này cũng không thể tháo tấm vải xuống.
“Em có chắc mình ổn không?”
“Anh xem em có sứt mẻ miếng nào đâu,” cô xoay vòng vòng cho anh Patrick xem. An tâm rồi họ mới tiếp tục công cuộc tìm bức tranh người giải nguyền.
Hóa ra cũng không xa bức tranh bà đầu rắn lắm, nằm một mình nơi góc phòng phủi bụi, chỉ là bức chân dung cỡ to vẽ một người đàn ông Anh-Ấn mặc quần áo thế kỷ 18-19. Ông ta dõi theo ánh sáng đầu đũa khi Giselle tiến đến, cô tự hỏi người này làm thế nào có thể sống qua quãng thời gian cô độc ở căn phòng này cơ chứ.
“Xin chào, ông là Gupta phải không?”
Người đàn ông gật đầu nhưng không phát ra tiếng. Hèn gì ông ta nghe thấy có người tìm mình nãy giờ cũng không thể kêu lên báo hiệu.
“Người giải nguyền của Gringotts?” Lại gật đầu lần nữa.
“Để cháu thử giải ếm cho ông.” Bức tranh lắc đầu xua tay.
“Finite Incantatem!” Không xi nhê gì, hệt như ông Gupta tỏ ý.
Cô phù thủy chưa nản lòng, dùng đũa phép quan sát những vết tích phép thuật để lại. Nó trông như một phép nguyền Runes đa lớp, thế thì phải gỡ từng lớp Runes ra đã.
Giáo sư Ortega chắc rất hài lòng khi cô trò nhớ rõ bài giảng không sót chữ nào:
Phá giải Runes thì cần biết từ tổ Runes đã được dùng, sau đó viết nghịch đảo từ tổ đó đè lên.
Nhưng Runes càng phức tạp từ tổ càng được ẩn dấu dưới những lớp ma thuật mỏng manh tinh vi, nếu không xem xét đúng mà đã đè lên phép mới sẽ ngay lập tức bị bùa phép phản phệ.
Thế là cô gái mất đến 20 phút mới giải được ba lớp bùa Runes này. Ông Gupta vẫn quan sát mỗi động tác, nhìn cô vít từng lớp ma pháp lên mà nghiền ngẫm dấu vết Runes trên đó. Đến khi cô hóa giải được lớp cuối cùng, ông xúc động đến vỗ tay hoan hô.
“Finite Incantatem!”
“Tuyệt lắm! Tuyệt lắm thưa quý cô!” Gupta nói giọng Anh-Ấn rất khó nghe, “Tuyệt lắm! Tôi đã nghĩ mình vĩnh viễn sẽ như thế này...” Rồi mới sực nhớ ra ông nghẹn ngào hỏi: “Xin thứ lỗi, quý cô là?”
“Gibson, Giselle Gibson ạ.”
“Còn quý ma đây?”
“Patrick,” anh vẫn bay cạnh cô gái nãy giờ, “Ông ở đây bao lâu rồi?”
“Lâu đến nỗi tôi chẳng còn nhớ thời gian.”
“Làm sao ông có thể ờ... sống một mình tới chừng ấy năm?” Giselle dè dặt hỏi, “Mà không hóa điên?”
“Ờ phải,” anh Patrick ngó qua ngó lại, “Ông không nói chuyện với ai, không đi sang tranh khác được...”
“Tôi đi sang tranh khác được...” Giselle ngay lập tức cầm bức tranh lên. “...Ôi từ từ đã, quý cô định làm gì?”
“Đem ông lên chỗ giáo sư của trường.” Song bức tranh nặng quá cô ôm không nổi, bèn ếm một bùa nhấc bổng rồi kéo đi theo cô ra khỏi phòng tranh cũ với sự tháp tùng của anh Patrick.
“Này này tôi không có ý xấu! Quý cô bình tĩnh đã!”
Bức tranh trôi lềnh bềnh ngửa mặt lên trần, anh Patrick bay theo bên trên cười trêu: “Merlin phù hộ ông. Mới hết câm là sắp bị đốt luôn.”
“Cái gì? Đốt á? Đừng từ từ... Tôi có thể giải thích mà...”
“Đợi gặp giáo sư Hynkel rồi ông giải thích!”
Sở dĩ Giselle cứng rắn lôi bức tranh lên gặp giáo sư vì các tranh treo ở Hogwarts có nhiều quy tắc lắm. Tranh bình thường treo khắp tòa lâu đài chỉ có thể đi sang thăm hỏi tranh hàng xóm chứ không thể ra khỏi trường. Còn tranh trong phòng hiệu trưởng là hiệu trưởng các đời trước, những người có đóng góp to lớn đến độ tranh chân dung của họ sẽ được treo tưởng niệm ở một nơi nào đó nữa. Thế là họ có thể đi qua đi lại giữa phòng hiệu trưởng và nơi đó. Còn tranh từ bên ngoài nếu muốn đem vào Hogwarts phải thông qua kiểm tra xem nó có liên kết với tranh nơi nào khác không, được phê duyệt mới cho vào.
Mà rõ ràng là khi nhận bức tranh người giải nguyền, nhà trường không hề hay biết Gupta có thể đi sang nơi khác.
Mấy bí ẩn này đều được viết rõ ràng trong cuốn Sách của người lưu giữ, còn nhấn mạnh rằng tranh và ma là nguồn tình báo quý giá không thể xem thường. Vì vậy mà Giselle mới biết cách lấy lòng bà ma Motta.
Dẫu vậy, bất ngờ là qua sự kiểm tra của hai giáo sư Hynkel và Morton, bức tranh người giải nguyền lại được treo trên phòng tranh ở lầu 5 thay vì bị đốt hoặc bị bỏ về phòng tranh cũ dưới tầng hầm.
Tới khi cô phù thủy tìm đến, bức tranh như khoác tấm áo mới, sạch sẽ tinh tươm, mọi vết bụi bẩn ố vàng hay phai màu đều biến mất. Giờ trông ông Gupta như mới ngoài 40.
“Chào cô Gibson, đến đây đến đây, tôi còn chưa có dịp cảm ơn cô.”
“Cháu có giúp gì đâu.”
“Sao lại không! Không nhờ cô tôi giờ còn im lặng nằm dưới căn phòng tối tăm ẩm thấp đó.”
Giselle nhìn quanh, niệm bùa chống nghe lén rồi mới hỏi: “Cháu tìm ông là do có người nhờ.”
“Bất cứ điều gì, quý cô thân mến của tôi. Bất cứ điều gì.”
“Có một bức tranh bị ếm lời nguyền gắn chặt vĩnh viễn lên tường, ông ta nhờ cháu tìm ông hỏi cách hóa giải.”
“Ồ một bùa phép không quá phức tạp,” ông Gupta mỉm cười, nhưng chất giọng vẫn khó nghe quá. “Sở dĩ bí ẩn là vì nó xuất phát từ yêu tinh. Đây cô chỉ cần vun đũa thế này...”
Đúng là không phức tạp, nhưng nó thông minh. Một phép bùa của yêu tinh được sinh ra như chỉ để hóa giải bùa phép của phù thủy vậy. Nó có một kiểu tư duy mà phù thủy sẽ không bao giờ tư duy theo được.
Học vấn bùa phép thật hấp dẫn.
Đương lúc Giselle đang nghĩ mình có nên hỏi tiếp hay không, thì ông Gupta tự nhiên nói: “Bùa gắn chặt vĩnh viễn là người khác nhờ cô hỏi, còn lý do cô tìm tôi là gì?”
Cô gái không trả lời mà hỏi lại: “Tại sao nhà trường cho phép tranh ông treo ở đây?”
“Bởi vì tôi vô hại cô gái à, tôi vô hại.” Gupta cười như mếu, “Bức tranh kia của tôi nằm trong tầng hầm của yêu tinh, cái hầm mà bọn chúng chỉ bỏ thêm vào chứ chẳng bao giờ lấy ra ấy. Chúng quên bức tranh của tôi từ lâu rồi. Và có lẽ cũng không ngờ có người giải được mấy lời ếm lên tôi đâu.”
Giselle nhún vai không tỏ ý gì. “Hầm chỉ bỏ thêm vào mà không lấy ra?”
“Đám yêu tinh tham lam không kém cạnh phù thủy chúng ta. Chúng quản lý tài sản của phù thủy đồng thời tìm mọi cách cướp bóc vàng bạc châu báu ở khắp nơi. Chúng gọi đó là tài sản của chúng, cất giữ trong cái hầm an toàn nhất.”
Hừm, hình như cô biết đó là hầm nào.
“Cháu thấy vẫn có đồ tuồn ra được đấy thôi?”
Người giải nguyền cười khinh bỉ: “Bọn chuột nhắt chỉ tha ra được vài hạt gạo, chúng thậm chí còn không biết nơi yêu tinh giấu tài sản quý giá nhất nữa kia mà.”
Có lý, khung cảnh Giselle nhìn thấy qua đôi mắt của người thanh niên làm việc cho Gringotts cũng khá ít. Cô không tin tài sản của chủ ngân hàng lại chỉ có bấy nhiêu đó thôi.
“Nghe cô nói như vậy, tôi cho rằng cô muốn lấy thứ gì đó trong hầm của yêu tinh à?”
Giselle vẫn không đáp, “Ai mà dám đ.á.n.h cướp Gringotts cơ chứ.”
Bức tranh nhìn cô gái dò xét, như ước lượng thực lực của cô phù thủy rồi hạ giọng thật thấp: “Tôi có thể chỉ cô đường vào Gringotts giúp cô tìm thứ cô muốn tìm. Nhưng cô cũng phải giúp tôi lấy một thứ...”
“Ở trong hầm chứa đó luôn à?”
“Đúng vậy, chỉ cần tiện tay lấy ra giúp tôi là được.”
“Đồ của yêu tinh mà ông nói dễ như thò tay vào túi áo vậy.”
“Còn phụ thuộc vào mức độ cô muốn có đồ vật đó đến cỡ nào nữa.”
Đến cỡ nào ư? So với bảo vật có thể cứu mạng mình, đạo đức người tốt không trộm cắp cũng chỉ là đống giấy lộn mà thôi.
