[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 237: Thế Giới Đảo Điên (1)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:49
Giselle Gibson luôn có cảm giác thời gian không bao giờ là đủ. Một ngày ai cũng có 24 tiếng như nhau. Cô thức dậy từ 5:30, chuẩn bị bài vở ngày hôm đó đến 7 giờ thì xuống sảnh đường ăn sáng. Sau những tiết học sáng và chiều, cô lại vùi đầu vào thư viện cho đến tận khi bị bà Todd đuổi cổ mới quay về phòng sinh hoạt chung sửa soạn đi ngủ. 7 ngày như một, cả tháng 30 ngày và nếu không có gì phát sinh thì có lẽ cả niên học của cô đều như vậy.
Thế mà cứ phải có việc gì đó thình lình nhảy xổm ra phá bĩnh lộ trình vô vị của cô. Như mấy cô gái tự xưng là phóng viên của tờ The Midnight Murmur này, bỗng nhiên xuất hiện trước đường đi đến thư viện của Giselle, chỉ để xin chụp tấm hình cho cuộc bầu chọn Gương mặt Hogwarts lần 2.
Đến lúc này cô mới sực nhớ ra gần đến Giáng Sinh rồi, gần đến ngày giỗ đầu của ba má rồi.
Buồn bã đè nặng trong lòng, những ngày cuối cùng trước Giáng Sinh trôi vụt qua như một cái chớp mắt. Cô gái chẳng hứng thú gì với việc lại được bầu chọn làm Nữ thần Mùa thu lần nữa, quà tặng cái áo len in hình Hogwarts mùa thu lá vàng cô nhận rồi cũng nhét thẳng vào vali.
Matt kiên quyết đòi cô ở lại nhà Greenwood đón Giáng Sinh nhưng cô cũng kiên quyết từ chối. Cậu đành thỏa hiệp dặn cô gửi cú cho cậu hai ngày một lần, và còn báo trước thi thoảng sẽ Floo qua nhà Liu bất chợt để kiểm tra tình hình của cô. Giselle đành phải thở dài đồng ý.
Năm nay cô Nhị Tâm phải đi công tác ở Chicago nên cô và chú Philip Ruiz sang đó đón năm mới luôn. Đáng lẽ họ còn gắng chờ Giselle nghỉ lễ để đi cùng nhưng tiếc là lịch công tác bắt đầu từ đầu tháng 12. Thế là chỉ còn mình cô gái xuống ga tàu, từ chối nhã ý để ông Bivaris giúp đổ thổ kèm về, cô gọi một chiếc taxi Tawny Broom rồi ngồi ngắm một vòng London vào thời khắc đẹp nhất trong năm.
Đến khi về lại căn nhà Liu ở ngõ nhỏ Phố Bát Giác đã là chiều tối. Mấy cái lồng đèn và đèn nến mua từ tiệm Bắc Kê Tây chú Philip đã giúp cô lắp lên, chiếu sáng ngôi nhà tĩnh lặng này. Thế mà vừa khệ nệ vác vali vào đã nghe một tiếng nói vang tới:
“Cô chủ về! Cô chủ của tôi đã về!”
Giselle giật mình, mới nhớ ra đó là cái đầu búp bê Vexy treo ngay lò sưởi phòng khách. Lò sưởi cô đã nhờ chú Philip Ruiz xây lại để kết nối Floo, rồi treo Vexy lên cạnh hũ bột Floo, đối diện bức tranh bà già Liu để bà lão có người đấu khẩu cho vui.
Nhưng có vẻ cô kỳ vọng cao quá, bà già trong tranh trực tiếp biến đi luôn, chứ hơi đâu lảm nhảm với cái đầu búp bê làm gì trong tận mấy tháng nhà này không người.
Chẳng muốn dỡ vali để rồi hai tuần nữa lại phải xếp lại, cô mở ra lấy cái ấm trà hoa sen đặt trên bàn cho Amon bay ra chơi, rồi cứ thế quẳng luôn vali vào phòng ngủ.
Căn nhà này nhìn bên ngoài tưởng nhỏ nhưng cũng xem như là đầy đủ. Một phòng khách, hai phòng ngủ, một phòng nhỏ làm kho và nhà bếp. Song vì lâu ngày không người ở, căn nhà ếm khí âm u, thành ra lại là nơi thích hợp nhất để con ma Amon và cái đầu búp bê Vexy ám.
------
Nghĩa trang là nơi cuối cùng trên đời mà người ta muốn đến để đón Giáng Sinh. Bài hát Auld Lang Syne vang vọng khắp nơi cũng không thể xuyên qua lớp không khí u ám của khu nghĩa địa để bay đến sưởi ấm cho những ngôi mộ nằm đây. Mọi vui vẻ của cuộc đời dường như đã dừng chân trước cánh cổng rào, giữa thời khắc vui vẻ nhất năm, khi pháo bông thắp sáng bầu trời, thế gian vẫn tồn tại một nơi bóng tối ngự trị, nơi người sống đến thì thầm với kẻ đã ra đi.
Hoa của bạn bè đồng nghiệp đặt xung quanh mộ vợ chồng Gibson. Harris thì thầm với ba má lần cuối rồi loạng choạng đứng dậy, hai chân anh tê cứng vì đã ngồi quỳ từ chiều. Dường như cơn đau vật lý mới khơi dậy được tý cảm giác tỉnh táo nơi anh. Harris lặng lẽ đi dọc ra cổng nghĩa trang Elderglow, ngồi lên chiếc xe Ford cũ của ba Hanz mà trước đây anh luôn chê bai lạc hậu. Nhưng thế mà cái động cơ Duratorq 1.8L TDCi này lại trở thành một trong những ký ức vui vẻ nhất về gia đình sum vầy nơi anh, cái ký ức đã c.h.ế.t theo ba má một năm về trước.
Harris khởi động xe, từ từ lái về phía ánh đèn thành phố rực rỡ, lái về nơi bài hát Auld Lang Syne ngân vang. Anh không muốn về nhà, không muốn trở về nơi căn nhà đã không còn tiếng cười đùa, căn nhà đối với anh như một hố đen nuốt chửng lấy những ký ức, những kỷ niệm của cuộc đời mà hơi ấm tình thân vẫn còn ôm ấp lấy anh.
Dạo ba má mới mất, Harris nhiều lúc tưởng đâu mình bị hoang tưởng rồi, trong những ký ức về ông bà Gibson lại chen thêm tiếng cười giọng nói của một cô gái nhỏ. Nếu không hoang tưởng tại sao thi thoảng anh như cảm thấy mình không chỉ mất đi ba má, mà là cả một người thân khác nữa, một người em gái bé bỏng đã từng chạy theo mỗi bước chân anh. Người em gái tưởng tượng có phòng ngủ đối diện phòng ba má, thích nằm dài trên sofa đọc báo, là phiên bản thu nhỏ của ba Hanz mỗi khi nhắc đến định luật 3 Newton.
Bạn bè khuyên Harris nên đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng anh chỉ mỉm cười bảo rằng mình ổn.
Không, không ổn chút nào.
Hoang tưởng và ảo giác về một gia-đình-bốn-người ám ảnh lấy Harris, giấc ngủ kiệt quệ ăn mòn cảm xúc trong anh. Những thước phim anh quay dựng kỹ thuật vẫn tốt như trước, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn, nhưng cái hồn của người nghệ sĩ đã rơi tuột đâu đó rồi. Studio của họ vẫn nhận dự án đều đều, thu nhập của anh vẫn ổn nhưng Harris thấy mình càng ngày càng giống người công nhân vô hồn trong Metropolis (1927).
Kể từ khi ba má mất, mọi thứ đều thay đổi. Hay nó vốn dĩ đã thế, chỉ chực chờ bùng nổ khi có chất xúc tác mà thôi. Như có lẽ, Bella không yêu anh nhiều đến vậy, và chính anh cũng không yêu cô nhiều như anh đã từng tưởng thế. Không biết từ khi nào họ dần xa cách. Sao anh có thể trách Bella chỉ xem những buổi hẹn hò của họ là một cuộc hẹn đã được lên lịch trên Google Calendar, trong khi chính anh cũng vậy, anh đã không còn nhìn cô bằng đôi mắt tình ái đong đầy, gương mặt cô với anh giờ chỉ là góc nào lấy sáng đẹp nhất, quay góc nghiêng trái hay phải thì thu hút hơn, hay cô nên đá tung chân để có shoot ảnh sáng nhất.
Harris đỗ xe trước Soho Eclipse tựa đầu vào vô lăng bất lực. 5 phút sau Bella trong chiếc váy đen bó sát ánh kim lấp lánh, đi đôi Louboutin cao gót xiêu vẹo được một người đàn ông trẻ dìu ra cửa. Harris quơ lấy áo khoác của mình mở cửa xe chạy tới, nghe thấy bạn gái dựa sát đầu vào người đàn ông xa lạ mơ màng:
“Nào Tommy thêm một ly nữa!”
Máu nóng bừng bừng anh quát: “Bella!” Rồi giựt lấy cô khỏi vòng tay người lạ. Mùi rượu và mùi cỏ hăng nồng nặc từ người cô tỏa ra, hòa trộn với nhiều mùi nước hoa lẫn lộn, Harris phải chun mũi không thở nổi.
Đôi mắt lờ đờ của Bella chỉ khẽ nhướn lên: “Harris anh đó hả? Vào uống với em nhé!”
“Bella cô quen người này à?” Tay người thanh niên vẫn vòng qua ôm eo cô gái. Harris tức điên: “Bỏ tay khỏi người bạn gái tôi!”
“Bạn gái anh à?” Người thanh niên cười cợt, ánh mắt trêu tức nhìn Harris, “Thật may mắn cho anh, có cô bạn gái xinh xắn thế này.”
Chưa kịp để Harris đáp trả Bella đã cười khúc khích: “Tommy anh hư lắm! Cả anh với Stan nữa, cứ thích trêu em!”
“Bella!” Harris nóng mặt, xô mạnh Tommy làm gã chúi dúi ra sau. Sức lực của một cầu thủ bóng rổ bán chuyên đâu thể xem thường. “Bella để anh đưa em về!”
“Không! Em muốn uống nữa!” Bạn gái giãy ra, đứng xiêu vẹo trên đôi guốc cao, suýt nữa chụp ếch nếu Harris không nhanh tay đỡ cô. “Em muốn chơi cùng Stan.”
Đương lúc Harris nguyền rủa cái thằng tên Stan nào đó thì gã Tommy vừa được hai tên khác đi từ Soho Eclipse ra đỡ lấy, mở miệng c.h.ử.i điên: “Mẹ kiếp! Đồ bẩn thỉu! Dám đụng vào tao...”
Nếu không có bạn gái say xỉn tựa cả thân người vào mình, Harris nhất định đ.ấ.m gãy răng gã. Hai người mới xuất hiện liếc nhìn khinh bỉ vào anh, rồi lại nhìn Bella với đôi mắt không có ý tốt, nhưng động tác thì giữ gã Tommy lại. “Thôi Tommy, vào trong đi.”
“Mịa tụi mày không thấy thằng Mu-”
“Thôi mày, tạm bỏ qua cho nó đi. Chỗ này đông người.”
“Đồ rệp bẩn thỉu!”
“Bỏ em ra em còn muốn uống... Tommy, Stan, thêm một ly whiskey nữa!”
Lôi được Bella lên xe, Harris ép bạn gái uống hết chạy nước lọc nhưng cô quơ quàng làm đổ cả nửa chai ra khắp mặt, văng tung tóe lên quần áo cả hai.
“Bella! Mẹ kiếp Bella! Em tỉnh táo lại chưa hả! Em xem em thành ra cái giống gì kìa!”
“Harris...” Giọng Bella vẫn nhè nhè say khướt, “Em không muốn cãi nhau với anh...”
“Em nghĩ anh muốn cãi với em lắm hả!” Chàng trai bực bội đề xe rồi lái thẳng về căn hộ chung cư của nhà Marshall.
Mùi rượu và cỏ tỏa từ người Bella trong khoang xe ếm khí càng làm Harris bực bội. Anh không biết tại sao lại thế, cũng không biết từ lúc nào, bạn gái bắt đầu lao vào những cuộc chơi về đêm. Ban đầu anh chỉ cho rằng vì cô bị áp lực bởi nghề mẫu ảnh yêu cầu khắt khe lại cạnh tranh gay gắt. Thế hệ Millennials bọn họ ai mà không áp lực công việc chứ. Ngay cả Will nhìn thì đang thăng tiến rất tốt trong công ty gia đình, sinh ra đã được trải t.h.ả.m đỏ về đích, nhưng áp lực của người thừa kế ai thấu cho khi những tiếng nói thì thầm chất vấn của đồng nghiệp đuổi theo đằng sau.
Dẫu vậy Harris vẫn không hiểu được tại sao Bella lại thành ra thế này. Hay nói đúng hơn, tại sao mối quan hệ giữa họ lại tới nước này. Chẳng thèm nhìn mặt nhau nữa, đến đôi câu cãi cọ cũng bằng thừa.
Chiếc Ford già chậm rãi băng qua những cung đường London rực rỡ sắc màu. Ngoài kia người ta đang hân hoan chào đón thời khắc giao thừa, tràn ngập hi vọng vào một năm hạnh phúc. Còn trong xe là một Harris ủ rũ chán chường, cười đùa của thế gian dường như chẳng lan tới được anh.
Đỗ xe vào bãi đỗ của tòa nhà, Harris dìu Bella đã ngủ say lên căn chung cư tầng 15. Anh biết Will và bác trai Marshall phải đón năm mới ở Nhật rồi, nhà chỉ còn bác gái và một Bella đi chơi thâu đêm.
Bạn gái nói mớ gì đó, cựa người trong lòng anh chẳng hề phòng bị. Harris đau đớn, có lẽ cô cũng chẳng hề phòng bị với những gã đàn ông khác, cứ nhìn cái cách cô ngã người trong vòng tay gã Tommy đó.
Phải ba lượt chuông cửa nhà mới mở. Bác gái Marshall khoác áo ngoài vội đỡ lấy Bella, “Chuyện gì vậy Harris? Sao con bé uống say thế?”
“Cháu không biết nữa. Lúc cháu đến Bella đã say bí tỉ thế này rồi.” Anh dìu bạn gái vào nhà, quen thuộc đỡ cô đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nằm lên giường đắp chăn lại. Rồi Harris ngắm cô lần cuối, một lần cuối cùng.
Bella mới đẹp làm sao. Cô gái xuân thì tồn tại trên thế gian để người đời ngưỡng vọng sắc đẹp cô, để mọi ánh mắt phải dán chặt vào cô mỗi khi cô xuất hiện. Harris chưa khi nào nghĩ những bài báo tấm tắc ngợi ca vẻ đẹp của cô người mẫu Bella Marshall là phóng đại cả. Rồi sẽ đến một ngày thế giới phải ngả mũ trước đường nét kiêu kỳ trên gương mặt cô, gương mặt mà anh đã nhìn ngắm từ nhỏ đến lớn, đã ngưỡng mộ từ khi cô chỉ là em gái của bạn thân anh, đến khi trở thành người anh thầm thương trộm nhớ, rồi thành bạn gái anh. Họ thậm chí đã tính đến chuyện cưới xin, đến ngôi nhà và những đứa trẻ.
Bella xoay người quấn chăn, miệng mơ màng gọi: “Stan uống tiếp...”
Harris thở dài, rồi lại tự giễu mình nhiễm thói thở dài của má Matilda từ khi nào. Anh đứng dậy đóng cửa phòng ngủ, vừa ra thì thấy bác gái đang pha sữa nóng trên bếp.
“Cảm ơn cháu Harris, cái con bé Bella này riết rồi chẳng biết nghĩ gì nữa.”
Harris cười buồn. Cũng như quan hệ với Bella, chẳng biết từ khi nào bác gái Poppy Marshall lại xa cách với anh đến vậy. Có lẽ vì sợi dây liên hệ là ba má đã đứt đoạn, hai thế hệ không còn liên quan đến nhau như đã từng. “Cháu về đây ạ, bác nhớ giúp Bella thay quần áo.”
“Ừa cảm ơn cháu nhé!”
Bác gái tiễn Harris ra cửa, nhìn con số thang máy dần giảm xuống, khóa kỹ cửa nhà rồi đi vào phòng ngủ của cô con gái.
