[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 239: Ám-ảnh
Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:49
Điều đầu tiên cô gái làm khi lấy lại ý thức là tìm kiếm đũa phép. Còn may đũa phép vẫn dắt sát bên người. Điều thứ hai cô mới cảm nhận thân thể mình. Vẫn còn may...
Sau đó cô mới mở mắt, và thấy ngay... gương mặt mình đang nhìn vào chính mình.
Cái wtf gì vậy nè?!
Trên trần nhà dán đầy ảnh chụp của cô, có những bức cắt ra từ tờ The Midnight Murmur, đủ hết những lần cô từng xuất hiện trên tờ báo trường; có những bức cắt ra từ tờ Phù Thủy Thường Nhật, một tấm thật to hình Von đang hôn cô, kế bên là mấy tấm chúng khiêu vũ cùng nhau; rồi những hình khác, chụp cô gái đang đi học, đi dọc hành lang Hogwarts, vừa ăn vừa đọc sách ở Đại Sảnh Đường, c.ắ.n bút lông trong thư viện...
Cái wtf gì vậy nè?!
Không chỉ trên trần, bốn bức tường của căn phòng này cũng dán kín những tấm ảnh của Giselle. Từ năm 1 đến năm 6, từ buổi sáng đến buổi tối, thậm chí có vài tấm còn chụp được cảnh cô ngồi trên sofa trong phòng sinh hoạt chung Gryffindor. Chụp cận mặt có, chụp toàn thân có, chụp cận cảnh cô đang nhíu mày suy tư có, chụp xa chỉ thấy cô nhỏ bé ngồi giữa khán đài Quidditch cũng có. Có bức chỉ có mình cô gái trong khung hình, nhiều bức là cô đang tương tác với người khác. Nhưng hễ có nam sinh xuất hiện cùng cô đều bị đốt cháy, bôi đen mặt, thậm chí mặt của Matt Nol còn bị phi tiêu găm vào. Chỉ những bức cô cười với nữ sinh như Ive Amy Linda mới được toàn vẹn.
Nhìn đâu cũng thấy mặt mình, khắp bốn phương tám hướng của căn phòng, hàng trăm Giselle Gibson đang nhìn vào chính cô.
Cả người ớn lạnh, cô run rẩy nhắm mắt lại, hai bàn tay bụm lấy mặt chống gối đau đớn. Nhận thức vài ngày lại bị đạp đổ một lần, dù là người rắn rỏi lắm cũng phát điên chứ đừng nói gì người đã có tinh thần bất ổn như cô. Nhưng cô không muốn khóc, không muốn những giọt nước chảy ra từ khóe mi được tự do đi theo tiếng gọi của trọng lực nữa. Biểu lộ cảm xúc là lẽ thường tình, khóc cũng không phải biểu hiện yếu đuối gì. Nhưng giờ khóc để làm gì khi không ai thương xót giọt lệ của cô gái nữa.
Hoặc có lẽ cô đã lầm, vẫn còn một người không nỡ nhìn cô đau đớn như vậy.
“Selly đừng khóc! Selly!” Người đó chồm tới ôm chầm lấy cô. Thế là Giselle òa khóc, khóc nức nở, dựa cả vào vai cậu mà khóc lên thật to.
“Selly... Selly...” Tên cô ngân vang trên môi cậu, vừa như nỉ non cùng cô, vừa như truyền lại những thương nhớ bao ngày.
“Có chuyện gì cậu có thể kể với tớ mà Selly.” Cậu ôm lấy cả người cô, kéo cô ngồi vào lòng cậu, để bờ vai cô run rẩy trong vòng tay cậu thít chặt, để những giọt lệ nóng của cô thấm đẫm áo cả hai người, để tiếng nấc nghẹn ngào của cô dừng lại nơi vòm n.g.ự.c rắn chắc của cậu. “Thế giới này cậu không đối mặt một mình... Còn có tớ nữa kia mà... Chúng ta đã thề nguyền với nhau kia mà.”
Chỉ cần cô không rời không bỏ, chỉ cần cô ở bên cạnh cậu, cậu nguyện vì cô chống đỡ lấy ác ý của thế giới này. Nhưng cô lo toan nhiều quá, những bận tâm chất chứa trong cô cậu không bao giờ hiểu được. Như cô quan tâm cậu, cậu biết cô vẫn luôn quan tâm cậu, nhưng cậu chỉ chiếm một phần nhỏ nhoi trong cuộc đời cô, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Trong khi cậu đã chẳng thể tưởng tượng nổi mình sẽ sống ra sao mà không có cô bên cạnh.
Cậu ám ảnh bởi cô, cậu khao khát cô còn hơn những gì cô có thể tưởng tượng.
Giselle khóc một trận đã đời, mềm oặt cuộn tròn trong tay Von. Cậu lấy khăn ấm lau mặt cho cô, rồi lấy nhiều khăn ấm hơn bắt đầu cởi quần áo lau toàn thân cô. Cẩn thận lau khắp từng tấc da thịt bị người lạ chạm vào, rồi cũng chẳng biết từ đâu lấy ra một bộ quần áo mới mặc lên cho cô vừa vặn.
Cả quá trình đó Giselle cũng chỉ thút thít rên rỉ, bi thương từ người cô truyền sang cậu, sự nghiệt ngã của số phận đ.á.n.h gục lấy cô gái nhỏ.
Đến khi chính cậu cũng thay quần áo xong bước ra, thấy cô nằm chằm chằm ngó lên trần nhà, gương mặt được bầu chọn làm Nữ thần Mùa thu lần 2 cắt ra từ tờ The Midnight Murmur nhìn vào chính mình, khi đó cô mới từ từ lên tiếng:
“Bà ta đưa tớ đến đâu vậy?”
“Hộp đêm của nhà Dietrichson.”
“Và cậu làm gì ở hộp đêm này?”
Von lúng túng không biết trả lời ra sao. Cậu vốn không muốn để cô phát hiện bí mật này của cậu, ít nhất là ở thời điểm hiện tại.
“Đừng nói cậu chỉ đặt một phòng rồi dán đầy ảnh chụp trộm của tớ ra ngắm thôi nhen.”
“Không, Selly cậu đừng hiểu lầm, không phải...”
“Bà ta làm việc này chắc không phải lần đầu.”
Trong nỗ lực tự bào chữa cho mình, Von quyết định khai tuốt luốt trước tòa. “Mụ pháo xịt cung cấp hàng,” cậu ta dùng từ đó tự nhiên như thường, “cho Dietrichson đổi lấy độc d.ư.ợ.c thảo dược, đôi khi là tiền vàng. Pháo xịt nhưng mụ ta có năng khiếu sử dụng độc d.ư.ợ.c không phải ai cũng có, biết dùng đúng lúc đúng nơi lắm.”
Thấy Giselle im lặng cậu vội chạy tới ngồi xuống trước mặt, bàn tay dày rộng nâng mặt cô nhìn thẳng vào mắt cậu. “Selly, tớ không có đụng đến chúng. Thề có Salazar Slytherin! Một ngón tay chúng tớ cũng không dính tới.”
Cô áp hai tay mình vào tay cậu... Không có gì xảy ra...
“Trên cõi đời này tớ chỉ cần mình cậu thôi Selly.”
Thấy cô gái lại cụp mắt xuống không nhìn mình nữa, cũng chẳng tỏ dấu hiệu gì cho thấy cô có tức giận hay không, Von vội nói: “Nếu cậu không tin có thể hỏi Dietrichson, hỏi tụi nó, tớ thật sự không...”
“Tụi nó cùng một giuộc với cậu, bao che cho nhau thì có,” cô bật cười.
Tiếng cười như tiếng búa tòa tuyên án vô tội, cậu trai thở phào ôm chầm lấy cô, nghe cô buồn bã thì thầm:
“Nhà Marshall là bạn thân của ba má tớ, lúc nhỏ bà ta còn giúp má chăm nom anh Hai với tớ. Vậy mà, vậy mà... cho ba má uống t.h.u.ố.c chỉnh trí nhớ, lừa họ tớ là con ruột của họ.”
“Thứ dòng m.á.u bẩn thỉu không xứng...”
Nhưng cô gái chợt ngẩng đầu lên: “Bà ta đâu rồi?” Không lời đáp lại, cô tiếp: “Von! Bà Marshall đâu rồi?”
“Cậu không cần gặp thứ bẩn thỉu xấu xa đó nữa, cần hỏi gì cứ để tớ.”
“Von! Tớ muốn gặp bà ấy!”
Cậu trai không tình nguyện đứng dậy, dẫn cô gái ra khỏi căn phòng dán đầy ảnh cô. Phía ngoài trông hệt như ký túc xá Slytherin, khác chăng là 5 chiếc giường đã chuyển thành 5 phòng ngủ biệt lập.
Phòng Von ở trong cùng, bước ra là hành lang dẫn tới khu phòng khách để mở. Dietrichson đang ngẫm nghĩ gì đó trước mấy chai lọ trên quầy bar, còn Steffensen con nằm dài trên sofa đọc một cuốn tạp chí Muggle, trang giấy in hình cô người mẫu mặc bikini một mảnh màu vàng nhưng vòng một như muốn xé vải tràn ra.
Nghe tiếng động nó không ngẩng đầu lên mà lại lật sang trang kế, “Mụ ta xỉu rồi, chẳng chịu được hai nhát.” Cô người mẫu trang này chỉ mặc mỗi một cái quần bơi màu đỏ bé xíu, còn thân trên để trần toàn bộ.
Giselle thật hối hận mình ngó tới làm chi.
Von đẩy cửa phòng ngủ của Steffensen để cô bước vào rồi cậu cũng theo vào luôn. Phòng này rộng ngang phòng Von khi nãy, sáng sủa hơn và nhiều dụng cụ thấy gớm hơn. Nếu là dịp nào khác cô nhất định giúp Nol bỉ bôi xả giận một phen, à đâu, không có dịp gì cô vào phòng ngủ thằng này làm chi.
Giselle tập trung nhìn bà Poppy Marshall bị trói gô trên ghế bằng dây thừng thô, im lìm bất tỉnh. Chưa ai trong số tụi nó đủ 17 tuổi thành niên, nhưng cái quy định của Bộ Pháp thuật chỉ để cho có. Tụi này nếu muốn dùng phép thuật thì có thừa cách, như Giselle cũng vậy, cô xài bùa che Dấu Hiện suốt đấy thôi.
Với tình trạng của người này rõ là thằng Steffensen đang muốn tra tấn theo kiểu Muggle. Dây trói bình thường, bên cạnh là mấy sợi dây roi nằm la liệt, trên mặt bà ta đầy những dấu tát tay, đ.á.n.h đập, sưng tím mắt và rách môi. Dù mường tượng rõ ràng đám rắn này là người như thế nào, cô gái cũng không thể chịu được khi nhìn vào hiện trường trực tiếp.
Thấy Giselle nhăn mặt né tránh không dám nhìn, Von kéo tay cô: “Đi thôi, cậu muốn hỏi gì cứ để tớ, đừng chịu đựng làm gì.”
“Không Von, tớ muốn hỏi rõ ràng.” Rồi rút đũa phép ra niệm bùa gọi tỉnh “Rennervate!”
Người phụ nữ dần tỉnh dậy, rên rỉ vài tiếng mới chớp chớp mắt nhìn rõ người đứng trước mặt mình. “Selly... cháu gái...”
“Lúc đ.á.n.h t.h.u.ố.c bà đâu có nhớ tôi là cháu bà đâu.”
“Selly, cháu giúp bác ra khỏi đây, giúp bác xin họ tha cho bác đi. Bác thật sự không biết cháu là bạn học của các cậu, nếu không bác không dám...”
Cô không muốn dông dài với người này. “Bà kể tiếp đoạn bà đưa tôi cho ba má đi.”
“Cháu giúp bác ra khỏi đây đi rồi bác kể cho cháu nghe.”
“Bà không hiểu mình đang trong tình cảnh không thể đòi điều kiện gì à.”
Bà Poppy đúng là không hiểu, vẫn cứ níu kéo: “Các cậu tức giận vì cháu là bạn học của họ, chỉ là vô tình thôi, bác không muốn làm tổn thương cháu đâu. Selly à, cháu nói giúp bác đi...”
Đang nói bà ta bỗng im bặt như bị bóp cổ, mặt mày đỏ lự thiếu oxy, cái ghế mà cả thân người bà ta bị buộc chặt vào bỗng bay lên không trung, rồi giữa không trung chổng ngược xuống đất. Máu càng dồn xuống làm mặt bà đỏ gay lên.
Con mắt bà ta trợn trừng kinh hoàng nhìn ngược hai người đang đứng.
“Mụ nếu còn quý mạng mình thì cô ấy hỏi gì đáp nấy đi.”
Bà ta lắc đầu sợ hãi, rồi gật đầu lia lịa, nước mắt trào ra. Đến đây cái ghế mới xoay lại như cũ, cạch một tiếng rớt thẳng xuống sàn làm người phụ nữ bị cột chặt xốc nảy quay cuồng.
“Bà trả lời mau thì chuyện này kết thúc sớm,” Giselle cũng không đành lòng nhìn người bị tra tấn trước mặt mình.
“Bác cho Hanz với Matilda uống t.h.u.ố.c điều chỉnh trí nhớ, vài giọt thôi, cho cả Harris nhỏ nữa, thế là họ nghĩ cháu là con ruột. Nhà Gibson luôn muốn có con gái, bác chỉ giúp họ toại nguyện mà thôi.” Bà nhìn mặt cô gái đầy hi vọng, “Bác vẫn yêu thương cháu thật lòng cháu Selly à, cháu nhớ không, khi nhỏ bốn đứa cháu Will Bella Harris chơi thân thế mà, bác đâu muốn gây hại gì cho cháu đâu.”
“Phải không, thế tại sao anh Will đợt trước tự nhiên quan tâm tôi vậy?”
Nhiều chuyện tưởng như tự nhiên, hóa ra là có bàn tay thúc đẩy cả. Riết rồi cô không biết cuộc sống mình có gì là thật không nữa.
Bà ta lắp bắp: “Will nó thích cháu thật...”
“Mẹ kiếp!” Nhưng Von đã quát lên, rồi cậu giơ tay ra chẳng cần đũa phép gì, như xuyên qua không khí mà bóp cổ bà Poppy. Lần này bà ta “khặc khặc” giãy giụa, nước mắt trào ra miệng há to. Đến khi suýt c.h.ế.t ngạt bàn tay vô hình bóp cổ mới biến mất.
“Xin... cậu... thứ lỗi...” Bà ta khàn giọng thở hồng hộc, nước mắt nước mũi tèm lem. “Là bác gợi ý với Will... không... một giọt t.h.u.ố.c lú... để nó cảm thấy nó thích cháu thật.”
“Bà làm vậy để chi?”
“Cháu là phù thủy, nếu kết hôn sinh con...”
Nhưng bà ta không nói được nữa. Những tiết lộ này làm Von sôi máu, trực tiếp quăng cái ghế văng ra bức tường phía sau. Người bị buộc trên ghế bị ép va đập bầm dập, nhưng còn chưa hết, cái ghế bắt đầu bay lên rồi liên tục va vào hai bên vách tường như một quả bóng tennis đập vào tường. Miệng bà ta há lớn kêu la van xin khóc lóc gì cũng không phát ra âm thanh nào. Cả phòng ngủ chỉ có tiếng ghế kèm thân người va đập đùng đùng vào tường và tiếng mấy dụng cụ của Steffensen kêu loảng xoảng.
“Thôi Von!” Giselle quay mặt, “Đủ rồi Von!”
Khi cái thân xác đó cùng chiếc ghế rốt cuộc chạm đất, m.á.u đã thấm đầy ra quần áo, nhễu giọt lỏn tỏn xuống sàn. Bầm tím bên ngoài không nói, bên trong bao nhiêu khúc xương gãy chẳng rõ, Poppy chỉ còn thều thào vô nghĩa. Đầu bà ta gục xuống như thể cổ cũng bị chấn gãy luôn rồi.
“Một câu cuối cùng thôi. Bà bảo bà giúp bác Caleb là giúp như thế nào?”
“Caleb mời đối tác đến nhà... tôi thi thoảng bỏ t.h.u.ố.c lú... để họ đồng ý hợp tác...”
Đúng là phía sau sự thành công của người đàn ông luôn có bóng dáng của người phụ nữ mà.
Giselle tái nhợt bước ra khỏi phòng Steffensen, hướng về phía căn phòng dán đầy hình mình. Tất cả những khía cạnh của gương mặt cô như được phóng đại, chính cô còn không chịu nổi, tại sao Von có thể nhìn miết như thế này được chứ.
Một chốc sau cậu trai đẩy cửa bước vào cùng một khay đồ ăn. Để không bị đút như đứa con nít cô đành phải ngồi dậy ăn từng muỗng nhỏ súp hành tây kiểu Pháp với bánh mì. Thấy cậu cứ ngồi cạnh ngó mình ăn, Giselle trừng mắt:
“Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn mấy tấm ảnh chưa đủ à!”
Von cười toe toét: “Không đủ! Không bao giờ đủ! Người thật dĩ nhiên xinh hơn ảnh rồi.” Giờ cậu ta lại trông vô hại như một con ch.ó crup chứ chẳng phải người vừa hành hạ một pháo xịt sống dở c.h.ế.t dở gì cả.
“Giáng Sinh cậu không ở cùng gia đình à, chơi ở đây miết vậy sao?” Giờ Giselle mới thấy kỳ kỳ, “Ủa tại sao tụi nó cũng ở đây luôn vậy?”
Nụ cười chợt tắt, Von tỏ vẻ ngập ngừng. Thấy vậy cô vội nói: “Thôi đừng, không cần nói cho tớ biết đâu.”
Dẫu vậy, súp hành tây trong bụng thì nghĩ, chỉ có thể là chuyện liên quan đến Morgenstern mà thôi. Đám trẻ này tụ tập ở đây chơi không ở cùng gia đình, vậy gia đình, hay đúng hơn là cha bọn chúng, chắc đã bị Morgenstern gọi đến bàn việc hết cả. Mà tất cả, là cả tóc bạch kim cha, Fernandes Steffensen Dietrichson cha, họ đều là Sứ giả Thần c.h.ế.t hết cả ư. Steffensen cha năm ngoái còn rảo bước khắp Hogwarts gõ đầu bọn học trò.
Không tiếp chủ đề đó nữa, “Cậu học ở Ilvermorny thế nào?”
“Không vui.”
“Vì không có một đám theo đuôi?”
“Vì không có cậu!”
Giselle bĩu môi, lời của tên nhóc này 10 phần giờ 3 phần cô cũng chẳng tin.
Uống hết ly sữa nóng, cô gái bắt đầu buồn ngủ. Von tắt đèn, nguồn sáng của căn phòng chỉ còn mỗi quả cầu pha lê ở giữa trần, phản chiếu soi sáng lên các tấm ảnh chụp cô gái. Cậu phẩy đũa dọn dẹp, cởi áo ngoài rồi nằm lên giường ôm lấy cô.
Von nằm ngửa nhìn lên là thấy cận cảnh cô gái không cười hướng về ống kính, đôi mắt biếc đẹp buồn làm gương mặt cô mang một vẻ man mác lãng đãng của tiết trời mùa thu, một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn lấy nỗi buồn của cả thế gian. Một vẻ đẹp mong manh yếu ớt, người tốt đẹp thì muốn chở che nhưng với những kẻ tâm thần như cậu và đám Sứ giả Thần c.h.ế.t thì chỉ có nỗi ám ảnh muốn dày vò chà đạp, muốn nhìn thấy cô khóc lóc cầu xin sự thương xót của mình.
Người-thật gối đầu lên vòm n.g.ự.c cậu, mái tóc mây rơi trên má, cậu nghiêng mặt là có thể hôn lên tóc cô. Một lúc lâu sau, người tưởng đã ngủ rồi bỗng nói:
“Cậu học bài tình d.ư.ợ.c chưa?”
“Rồi.”
“Ừm hửm?”
“Hoa diên vĩ, trà Earl Grey và khói.”
