[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 240: Last Night In Soho (1)

Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:49

Giselle dành phần còn lại của kỳ nghỉ năm mới 2016 ở căn phòng dán toàn ảnh mình mà lúc nào cũng ươm mùi bạc hà và tuyết tùng rất thanh. Cô chỉ trồi lên mặt đất để đưa Tèo bức thư gửi Matt, bảo cậu đừng gửi thư hay Floo qua nhà Liu tìm cô nữa, cô đã nảy hứng đi chơi bất chợt rồi. Trở về trường thể nào cũng không yên với Matt, cậu nhất định sẽ gặng hỏi một phen, nhưng kệ, tới đó rồi tính. Hiện giờ Giselle không lo xa được tới đó, cô chỉ muốn dành cả 16 tiếng vùi mình trong vòng tay Von, ngả đầu trên bả vai cậu, lặng yên nghe tiếng hơi thở chúng khẽ khàng cùng tiếng trang sách lật qua lại; rồi 8 tiếng ngủ say trên vòm n.g.ự.c rắn chắc của cậu.

Không có việc gì làm cô hay vuốt ve dấu hiệu Ám Ấn rõ mồn một trên cánh tay trái mà gã Sứ giả Thần c.h.ế.t không nề hà gì cứ vén tay áo lên để cô sờ mó. Mỗi lần như vậy đều kết thúc bằng việc cô tấm tắc mê tít với bắp tay săn chắc mà bàn tay nhỏ bé của cô giờ đã không thể bao hết. Giselle không hiểu tại sao Von lại có hai cánh tay rắn rỏi vững chãi, cơ bụng đã hiện và cả đôi chân đầy lực bộc phát như thế. Nhưng cô gái sáng mắt xuýt xoa làm cậu thiếu gia Montgomery tự đắc vô cùng, mỗi khi cô giả vờ giận dỗi cậu lại đem cơ bụng mình ra dỗ dành.

Buổi sáng thức dậy đã thấy Von ngồi bên đọc sách, đa phần là Runes, giả kim cùng nghệ thuật hắc ám, chúng có niềm hứng thú huyền bí học khá tương đồng, dù đôi khi các bùa chú hắc ám mà cậu theo đuổi làm cô thấy phát ớn. Von che giấu rất kỹ, như che giấu những bức ảnh chụp trộm, như khéo léo ẩn giấu việc cậu đã theo dõi cô suốt từ năm 1. Nhưng với người thở chung 1m3 không khí với mình trong suốt 24 giờ, ngày này qua ngày nọ, thì che giấu khéo léo cỡ nào cũng lộ tẩy. Như việc thi thoảng cô vẫn nghe thấy tiếng các cô gái cười đùa rồ dại hoặc la hét khóc lóc từ phòng ngoài truyền vào, thì việc Von tôn sùng tư tưởng khủng bố của Morgenstern đã chẳng thể làm cô ngạc nhiên nữa.

Khi chiều vàng tắt nắng, khi đám rắn bên ngoài chui vào phòng ngủ dưỡng sức để chuẩn bị cho một đêm tất bật “vui vẻ” sắp đến, cậu dẫn cô ra ngoài, quay lên mặt đất, dạo chơi ngắm nghía thành phố Muggle về đêm. Giselle mang đôi Ultra Boost 1.0 Chalk OatMeal mà Von mua ngay khi chúng đi ngang cửa hàng giày dép đầu tiên, rồi đi ngược lên các con phố sáng đèn của một London rực rỡ sắc màu. Ngang qua cửa hiệu thời trang cao cấp nào Von cũng đòi vào mua quần áo cho cô nhưng Giselle nhất quyết không chịu, cô thích đi dạo chơi hứng gió đêm mà thôi. 

Việc tên nhóc này quen thuộc thành phố Muggle đến vậy làm cô phù thủy vô cùng thắc mắc, cậu ta còn rành rẽ lối sinh hoạt Muggle hơn cả cô. Không chịu được sự mè nheo của cô gái, Von đành phải khai thật cậu đã làm ăn kinh doanh với Muggle, ban đầu chỉ là hùn hạp với Dietrichson trong ngành ăn chơi về đêm, chọn pháo xịt và thậm chí là người Muggle đứng ra đại diện. Nhưng kinh doanh càng làm càng lớn, đám trẻ này đầu óc linh hoạt hơn ông cha chúng nhiều, từ nightlife vươn bàn tay ra nhiều ngành nghề khác nữa. Tiền thì ai không muốn kiếm chứ, Galleon cậu đã có đầy ở hầm chứa Gringotts thì ngại gì phải tích lũy thêm những đồng bảng, đồng đô xanh.

Vậy mà khi Von cung khai xong, cô gái đứng lại thẫn thờ, gió đêm lùa rát qua tóc, dù đang mặc chiếc trench coat Burberry rất dày rồi trông cô vẫn ốm yếu gió thổi là đổ.

“Chuyện gì vậy Selly?” Giọng cậu trai lo lắng.

“Muggle có gì không tốt chứ, phù thủy chúng ta vẫn sống hòa hợp với họ đấy thôi. Thì cần gì phải...?”

Cuộc sống như hiện tại không phải thật tốt sao. Chúng đang đi dạo như người bình thường giữa một đô thị Muggle tấp nập, không cưỡi chổi vẫn lái oto như thường, không mặc áo chùng mua từ tiệm Trang phục cho mọi dịp của Bà Boyadjiev thì vẫn có quần áo Muggle để mặc. Có gì không tốt chứ.

Thế thì cần gì phải đi theo một gã có tư tưởng khủng bố chỉ muốn nô dịch người khác.

“Selly...” Von bước tới nắm lấy tay cô, bàn tay của cậu trai chưa tròn 17 đã dày rộng ấm áp, “Chúng ta phải ở phe chiến thắng. Chúng ta, không, cậu có thể đứng giữa trong cuộc chiến này, nhưng tớ, nhà Montgomery phải ở phe thắng cuộc. Không chỉ là vấn đề tư tưởng không đâu, trong hàng ngũ Morgenstern cũng có cả tá phù thủy gốc Muggle đấy thôi. Mà đây là cuộc chiến, và tớ phải ở phe thắng cuộc.”

Gió đêm thổi giọng cô bay xa: “Cậu tin chắc ông-ta sẽ chiến thắng vậy sao? Ông-ta đã từng chiến bại...”

“Và ông-ta sống dậy đấy thôi! Selly,” giọng Von cứng rắn, tay cậu nắm chặt lấy tay cô, ép buộc cô phù thủy nhìn thẳng vào mắt mình. “Cậu không cần phải tham gia cuộc chiến này, cậu không cần làm gì hết. Thằng Burrows đó không quan trọng đến độ cậu phải nhận nhiệm vụ dọ thám gì đâu... Có tớ ở đây, chỉ cần có tớ ở đây, tớ sẽ bảo vệ cậu...”

Giselle hơi nghi ngờ Von đã biết được cuộc gặp gỡ của mình với Lippe. Nhưng cô nhanh chóng phủ định, có vẻ như Quán Trọ Ma Nữ là sân nhà của Lippe hơn là Montgomery. 

Vậy là cả hai đều đang đoán ý Chủ mình. Lippe thì cho rằng Morgenstern sẽ bắt cô làm gián điệp, còn Montgomery thì không nghĩ vậy.

Đầu óc chuyển nhanh, cô cười đáp: “Cậu làm như tớ yếu ớt lắm vậy.”

Không tiếp chủ đề này nữa, cậu trai choàng tay qua vai cô gái, tựa như một đôi tình nhân trẻ tuổi vui vẻ thưởng ngoạn thành phố. Mải đi chơi quên cả thì giờ, đến khi Von lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi có 12 chòm sao để xem giờ, Giselle mới nhận ra cậu vẫn luôn giữ món quà cô tặng bên mình.

“Xì đó là quà cậu 17 tuổi, không được ăn gian!”

Von cất lại đồng hồ vào túi, cười cười: “Vậy thì sinh nhật tới cậu tặng tớ quà khác đi.” Rồi rút đũa phép ra, thắp sáng đầu đũa (trông như mấy cây pháo bông sáng Muggle mà thôi, chẳng ai tò mò ngó tới cả) nói khẽ: “Tawny Broom.”

“Hở đi đâu vậy?”

“Cậu không định ăn tối à?”

“Sao không ăn ở đây?” Cô nhìn quanh, hàng tá quán ăn xuất hiện trong tầm mắt, Âu Á Úc Ấn gì có đủ cả. “Đồ ăn Muggle ngon mà.”

“Không, cậu sẽ không ăn ở mấy hàng quán này khi cậu đi cùng tớ,” Von bỗng chuyển mặt lạnh. “Quá tạp nham.”

“Vậy tớ sẽ đi một mình,” Giselle bĩu môi, tên nhóc thiếu gia thật khó chiều. Quán ăn ấm cúng thoải mái thì bảo xô bồ, trung tâm thương mại cũng nhất quyết không vào, chỉ những cửa hàng trưng bày sang trọng của brand mới chịu ngó tới. 

Chiếc taxi màu vàng đen trờ tới trước mặt hai tụi nó trước khi Von kịp nói gì. Khi quay sang nhìn người tài xế vừa bước xuống mở cửa xe cho cả hai, mặt cậu lại chuyển thành vẻ kênh kiệu rất ư là Slytherin. 

“Xin hỏi hai cô cậu đi đâu ạ?”

“The Mayfair Vault.”

Khí thế của chàng trai trẻ làm người tài xế khôn ngoan lựa chọn im lặng dọc quãng đường đi, trong khi Giselle khá chắc là hãng taxi Hufflepuff này ưa chuộng phong cách trò chuyện với hành khách hơn. Cứ nhìn lần tụi nó đón xe từ Quảng trường Hampshire đi nhà ga Ngã Tư Vua đó, tài xế rôm rả nhiệt tình.

Chiếc xe phóng băng băng trên đường phố London, gần đến những tụ điểm kẹt xe tài xế bấm nút chế độ tàng hình và vặn vẹo không gian, thế là chiếc taxi vàng đen len lỏi kỳ dị giữa những hàng oto san sát nhau. Quãng đường mà taxi Muggle đi phải tốn 2 tiếng giữa giờ cao điểm thế này, chiếc magicar chỉ cần chưa tới 20 phút. 

The Mayfair Vault là một nhà hàng phù thủy sang trọng nằm ngay vị trí đắc địa trung tâm London và nó hoàn toàn hiện ra trước mắt người bình thường. Hoặc chí ít là vậy. Nếu có người nghĩ tòa nhà bằng đá kiểu cũ này là một công trình kiến trúc thú vị muốn vào tham quan, thì khi đẩy cửa bước vào sẽ gặp ngay một người tiếp tân, mỉm cười nhã nhặn cho biết đây là hội sở tư nhân. 

Còn khi hai đứa tụi nó bước vào thì nhận được câu hỏi: “Xin chào quý khách, quý khách đã đặt trước chưa ạ?”

“Không có.”

“Vậy xin mời hai vị đi theo lối này.”

Một nữ phù thủy khác dẫn chúng bước qua tấm rèm nhung màu đỏ. Phía sau bức rèm không gian mới thực sự mở ra là một nhà hàng kiểu cổ điển, tông màu ấm của vàng nâu, đỏ và đen, trang hoàng bằng nhiều khung tranh và tượng điêu khắc, còn tiên nhí thì bay phấp phới trên đầu khách hàng. Một người nhạc sĩ cầm đũa phép chỉ huy nửa tá nhạc cụ, tấu lên một bản jazz ngọt ngào. 

Von kéo ghế cho cô, trong khi cậu xem menu, Giselle thích thú ngó nghiêng cách bày trí của nơi này. Một nhà hàng đậm đặc phép thuật huyền ảo, nhưng không kỳ-dị, phải, không kỳ-dị như những gì người ta ấn tượng với Cái Vạc Lủng hay Hẻm Xéo, mà lại mang phong cách gothic đen. Nói sao nhỉ, như người ta có thể biến nơi này thành một bãi chiến trường của những con quỷ pixie, bộ xương bị ếm và đám quỷ lùn phá hoại, hay những bức tượng bộ giáp thích rơi rụng lả tả, thì chủ nhân lại chỉ đưa vào những con tiên vô hại để làm điệu, những nến đèn chỉ trôi lơ lửng chứ không tỏa khí mù mịt hù dọa, hay những bức tượng bán thân chỉ cúi chào mỉm cười khi khách đi ngang qua chứ không tự vặt đầu mình ra.

Thẩm mỹ phù thủy nếu áp dụng đúng cũng có phong cách riêng đấy chứ.

Như biết cô gái nghĩ gì, Von đắc ý: “Tớ biết là cậu sẽ thích mà.” Giselle chun mũi rất không đồng tình với vẻ ta đây đó.

Nhưng rồi cô phải thừa nhận sự quê mùa của mình khi các món ăn được dọn ra tuần tự cùng lời giới thiệu của người phục vụ. Mù tịt về fine dining, nên dù đồ ăn có tinh xảo đẹp mắt cỡ nào, cô gái dần cảm thấy không thoải mái. Bữa ăn này chẳng giống những bữa ăn trước đây của cô, nơi chén dĩa bày đầy trên bàn, muỗng đũa nĩa muốn cầm sao cũng được, nhiều người ngồi quây quần vừa ăn vừa nói cười. Còn đây, từng dĩa thức ăn cầu kỳ đến độ làm người ta cảm thấy tội lỗi tày đình nếu tiêu hóa đi tác phẩm nghệ thuật đó, món này phải ăn với sốt kia mới dậy vị, và luôn có người phục vụ trông chừng đến bạn. 

Ngay cả khi thấy không vui, Giselle cũng không thể thể hiện ra điều đó, chỉ sợ làm mất mặt cậu. Rõ ràng Von thường xuyên lui tới nơi này, có lẽ đi cùng gia đình hoặc đối tác của dòng họ, nên những ánh mắt để ý dò xét có lẽ vẫn dõi theo chúng trong bóng tối. Mọi thứ đang diễn biến theo chiều hướng không tốt, Giselle biết thế, nhưng cô không thể ngăn mình ngừng suy diễn. Cậu trai có thể khiêu vũ chuẩn mực, lui tới những nhà hàng sang trọng thành quen, mặc quần áo may đo riêng đắt tiền, phân biệt champagne rành rọt. Trong khi cô... cô có biết gì đâu.

Cố gắng ăn xong bữa tối, ngay khi vừa bước ra khỏi The Mayfair Vault, còn chưa gọi taxi Von đã ôm lấy hai vai cô gái. “Selly chuyện gì vậy?”

“Chuyện gì là chuyện gì?”

“Cậu bỗng nhiên không vui-”

“Không có,” cô nhún vai.

Von mím môi, lựa chọn không tranh cãi giữa đường xá thế này, cậu gọi taxi đưa chúng về lại Reign Ember. 

---------

(*) Tên chương được đặt theo tên bộ phim Last night in Soho (2021).

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.