[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 241: Last Night In Soho (2)

Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:49

Về tới Reign Ember là vào giờ hộp đêm bùng cháy nhất, nhạc điện tử chát chúa vọng trong ốc tai. Giselle bỗng muốn vào chơi, cô còn chưa đi bar bao giờ vì chưa đủ tuổi, nhưng ở đây chắc có thể qua lọt. 

“Không được!” Von mặt lạnh đáp, nắm c.h.ặ.t t.a.y không buông, kéo cô đi lối cửa hông xuống tầng dưới.

“Tớ muốn vào chơi!”

“Không được!”

“Cậu không có quyền cấm cản tớ! Tớ muốn vào bar chơi!”

Thế là cậu trai động một phát vồ tới, trời đất xoay chuyển và Giselle đã thấy mình đang bị Von vác trên vai. “Von bỏ tớ xuống!”

Cậu không đáp, mặc cô gái đá cỡ nào cậu vẫn vững chãi mà vác cô xuống cầu thang, băng ngang qua hộp đêm phù thủy với những mi mắt không thèm nhếch lên vì đã quá quen thấy cảnh vác người thế này. Cô không dám la nữa, sợ càng bị chú ý, thế là Von băng băng qua khu không gian mở, tiến đến khu phòng bao, đến cánh cửa Slytherin cuối cùng. Tưởng đâu cậu sẽ đặt mình xuống để mở cửa, nhưng không, Von lấy mũi giày đá vào cánh cửa 3 tiếng, cửa mở ngay.

“Chuyện gì vậy?” Dietrichson hỏi, Giselle bị chổng ngược chỉ nhìn thấy cẳng chân và giày của đám rắn.

Von mặt lạnh vác cô đi tới phòng ngủ cuối cùng, trong khi tiếng thằng song sinh lười biếng vang lên: “Tụi nó lại chơi trò mới nữa à.”

“Chắc lại cãi nhau,” thằng kia nói, “3 ngày 2 bận.”

“Tụi mày nghĩ lần ai thắng?” Giọng Dietrichson nhạo báng.

“Vẫn như cũ,” giọng Steffensen nhừa nhựa như còn ngáy ngủ, “Nó có bao giờ thắng đâu.”

Tụi nó còn nói gì nữa nhưng cửa phòng ngủ đóng lại rồi. Tới đây Von mới đặt cô gái xuống giường, nhìn cô lật đật ngồi dậy chất vấn mình:

“Bộ ai nói chuyện 3 câu không hợp với cậu là cậu chơi trò vác bao tải như thế à?”

“Selly tại sao cậu không vui?”

“Tớ nói tớ không vui khi nào?”

“Tại sao cậu giấu tớ?”

“Bây giờ chơi trò trả lời bằng câu hỏi à?” Giselle bướng bỉnh nhìn Von, cậu cũng đáp lại bằng vẻ mặt lạnh tanh. 

Chúng trừng trừng nhìn nhau mấy giây rồi tóc bạch kim nghiến răng: “Selly tớ chỉ muốn biết tại-sao-cậu-đi-cùng-tớ-lại-không-vui.”

Tóc nâu cũng nghiến răng đáp trả: “Tớ chưa từng nói tớ không vui. Khi nãy là vậy, còn bây giờ tớ-thật-sự-rất-bực. Tớ muốn làm gì cậu không có quyền cấm cản.”

“Rõ ràng là cậu không thích bar-”

“Vậy ư? Vậy cậu biết Selly nào đó rồi chứ không phải tớ đâu!” 

Giselle tức tối bật khỏi giường, Von dĩ nhiên lập tức động thân định bắt cô lại nhưng cây đũa phép gỗ thủy tùng đã chĩa thẳng. “Von,” cô gầm gừ, “Nếu giờ chúng ta đ.á.n.h nhau ở đây, tớ cao lắm là bị phạt dùng phép thuật bên ngoài trường học thôi. Còn cậu, cậu nghĩ kỹ chưa?”

Cậu trai mím môi cả người căng cứng, Giselle biết cậu định làm gì. “Và cậu dẹp cái suy nghĩ dùng lĩnh vực của cậu đi, tớ chỉ mới vừa quyết định không-căm-ghét-cậu vụ năm ngoái thôi đó.”

Rồi mặc kệ cậu ta, cô mở cửa phòng đi ra, ngang qua phòng khách Dietrichson đã đi đâu mất, Steffensen đang nằm đọc tạp chí áo tắm ngước lên thấy là ai thì cười nhạt, “Đấy, thấy chưa,” còn một thằng Fernandes mà cô chẳng để ý nó có sẹo hay không thì chậc lưỡi: 

“Người phụ nữ của mày luôn đúng Ronny à.”

“Cmm.”

Giselle đi thẳng lên hộp đêm Reign Ember bên trên, vì đi vào từ lối đi chuyên biệt nên bảo vệ chỉ liếc mắt rồi thôi. Tiếng nhạc như búa tạ đập vào màng nhĩ, thái dương giật giật theo từng tiếng bass. Nhưng cô mặc kệ, đi tới quầy bartender kiếm một ghế ngồi. 

Người pha chế lập tức tiến tới, nhìn rõ mặt cô gái thì nụ cười hơi héo đi: “Cô đủ tuổi chưa vậy?”

Giselle thờ ơ đáp: “Không đủ sao bouncer cho tôi vào chứ.”

Có lẽ anh ta không tin nhưng cũng không tiếp, chuyển sang hỏi khách muốn gọi gì. “Virgin Mojito,” cô đáp. 

“Kèm rượu rum không?” 

“Không.”

Cô gái không đi bar, nhưng ít nhất biết Virgin Mojito không cồn có thể gọi ở bất kỳ bar pub nào. 16 tuổi chưa được uống rượu bia, ông bà Gibson dạy con rất nghiêm, anh Harris chỉ đi đêm sang nhà bạn chơi game xem phim chứ không hề đàn đúm nhảy nhót gì trước khi lên đại học. Nhưng thế thì sao, thế giới đảo điên đến độ một người thân quen Muggle lại là ma cô pháo xịt, tình yêu thương của ba má là nhờ vào vài giọt độc dược, bar nào quy định 16 tuổi không được vào chứ không phải cái nơi do băng đảng phù thủy mở này, thế thì Giselle Gibson cô uống một ly mojito giữa tiếng búa đập ong ong thì có gì không được.

Phải, có gì không được.

Cô không còn là Muggle nữa, cô là phù thủy, có kẻ 16 tuổi đã trở thành Sứ giả Thần c.h.ế.t đời thứ hai thì tại sao cô không thể phá luật ở cái nơi dopamine tăng cao mà chuốc say chính mình chứ.

Ly Virgin Mojito của Reign Ember chẳng khác gì những nơi khác, DJ cũng chơi những bản nhạc mà cô gái chẳng thấm nổi hay phân biệt được nó có gì khác nhau. Nhưng khách tới đây thì có vẻ hơi quá khích hơn phần lớn cư dân London thể hiện ra, các cô gái chàng trai trẻ tuổi bay lắc nhiều hơn là những người chỉ thích ngồi nhâm nhi. Giselle chống cằm ngắm đám đông nhảy nhót, ngay khi cô bắt đầu thấy chán thì ghế kế bên có người ngồi xuống. Cô vốn không để ý vì dây thần kinh bên thái dương vẫn giật giật, bỗng nghe tiếng nói truyền tới: “Một mình à?”

Mất 5 giây để nhận ra là người ta đang hỏi mình, “Vâng.” Anh chàng này mặc vest lịch lãm, xắn hai cổ tay áo, đồng hồ trông có vẻ đắt tiền. Và đặc biệt là đeo kính.  Đám học sinh Hogwarts hiếm khi đeo kính, hình như có vài phép thuật chữa được tật cận thị nên chỉ những giáo sư già mới đeo kính lão. Còn nhiều phù thủy pháp sư đeo kính vì mục đích khác nữa. 

“Anh mời em một ly được chứ?”

Cô nhún vai nhàm chán đáp: “Được thôi.”

Thế là một ly Mocktail Mule đặt trước mặt. Giselle chẳng để tâm người thanh niên uống gì, nhưng anh chàng có vẻ hứng thú với mấy cô gái quá trẻ tuổi thì phải.

“Trông em hơi chán, mới tới đây lần đầu à?”

“Còn trông anh như là khách quen?”

“Đúng vậy,” anh chàng mỉm cười nhẹ, “Anh làm gần đây, tan làm là đến uống một ly.”

Cô nghĩ mình nên tỏ vẻ hứng thú một chút. “Ồ để em đoán nhé, The Square Mile?”

“Yup, ngân hàng đầu tư,” giọng nói bình thường nhưng nghe ra chút thể hiện trong đó, dễ lòe mấy cô gái trẻ thật. “Stress triền miên, nếu không có mấy khu giải trí này chắc anh phát điên mất.”

Với mức độ đau đầu của bản nhạc điện tử DJ đang chơi thì, “Có khi anh phát điên nhanh hơn nữa đấy.”

“Còn em thì sao?” Điệu bộ ngạc nhiên, “Ôi Chúa ơi anh còn chưa hỏi tên em. Em tên gì búp bê xinh xắn?”

“Amelia,” cô đáp, “sinh viên.”

“Trông em như chưa học hết trung học ấy.”

“Nếu anh dùng kem dưỡng L'Oréal từ 16 tuổi.”

Anh chàng bật cười: “Vậy em học gì vậy Amelia?”

“Đoán xem.”

“Chỉ một người đoán thôi sao vui, hay cả hai cùng chơi đoán nhé?”

“Ồ?” Cô gái chỉ nhướn mày lên, nhưng vẫn thờ ơ nhìn xung quanh chứ chẳng có vẻ gì là chú ý đến người ngồi đối diện.

“Mỗi người ra một câu đố cho người kia đoán, đoán sai sẽ bị phạt. Thế nào?”

“Và hình phạt là?”

“Uống thôi, vào bar là để uống mà không phải sao.”

Thế là hai ly Gin Tonic được đưa tới. Cô phù thủy đã chán mấy loại thức uống này, ly nào cũng có mùi chanh và bạc hà the mát, trong khi hai bên thái dương vẫn đập thình thịch chứ không thể làm quen được với loại âm nhạc này.

“Vậy anh đoán trước nhé, em học thời trang nhỉ.”

“Sai rồi.”

Anh ta cười cười uống một ngụm Gin Tonic của mình, “Tới lượt em, theo em anh học ngành gì?”

Nếu theo tư duy thông thường dĩ nhiên anh ta phải học tài chính ngân hàng, làm ở phố Lombard thì bằng cấp không phải dạng vừa rồi. “Công nghệ thông tin.”

Người đối diện bật cười lớn, ra chiều ngạc nhiên lắm: “Sao em đoán được?”

“Lứa anh lúc lên đại học chỉ có hai lựa chọn thôi, công nghệ thông tin hoặc tài chính ngân hàng. Mà thời 2010 ai dám chọn tài chính chứ.”

Giữa cơn bão khủng hoảng kinh tế bắt nguồn từ sự sụp đổ của các nhà băng lớn nhất thế giới, báo đài lại cứ ra rả bao nhiêu banker bị đuổi việc mỗi tháng, học tài chính ngân hàng để ra trường dấn thân vào lực lượng thất nghiệp hay gì.

“Amelia thông minh, nào giờ đến lượt em.”

“Đoán tiếp em học ngành gì đi.”

“Văn học?”

Thế là anh ta cứ uống đến khi hết ly Gin Tonic của mình trong khi cô gái lại chẳng nhấp ngụm nào. Không tin tà ma quỷ quái, anh chàng nằng nặc đòi xem thẻ sinh viên vì đinh ninh cô không nói thật. Đến khi cô bảo mình học vật lý thì lại cười lớn không tin, hỏi trường nào, đáp “Đại học O” thế là càng không tin. 

Giselle chán, muốn ra ngoài đón gió đêm sông Thames hơn là ngồi ở cái nơi không khí càng ngày càng nóng nực này. Nam thanh nữ tú nhiệt tình dâng cao nhờ sự hòa trộn giữa cồn và âm nhạc, một cuộc đời đô thành nhộn nhịp say sưa mà trước đây cô đã từng hình dung mình trong đó. Nhưng vào rồi mới biết, cũng chẳng vui vẻ gì. Học đại học rồi đi làm ở một công ty danh tiếng, văn phòng đặt ở tòa cao ốc chọc trời quan sát toàn cảnh thành phố hiện đại, tan làm thì gặp gỡ bạn bè rồi vào bar bung xõa. Có lẽ cô sẽ gặp một anh chàng nào đó nói chuyện hợp tính, hẹn hò vài buổi...

Không, đó không còn là cuộc đời mà cô muốn sống nữa.

Thấy cô gái định xuống ghế người đối diện bỗng chụp lấy cổ tay cô: “Amelia, em còn chưa cho anh biết...”

“Tôi đã nói rồi, là anh không tin thôi.”

“Em nói xạo! Đưa thẻ sinh viên ra đây!”

“Tôi muốn về rồi, buông tay ra.”

“Cô đùa tôi đấy à...”

Sức lực mạnh bạo làm Giselle nhất thời không thoát được, đang định gọi bảo vệ thì một bóng người phóng tới, bẻ ngoặt cánh tay của anh ta ra khỏi cổ tay cô.

“Mẹ kiếp mày là ai?” Gã la oai oái vì đau.

“Cô ấy đã kêu anh bỏ tay ra...”

“Mẹ kiếp nó đùa giỡn tao... Oái!”

Von dùng lực thêm, gần như bẻ gãy cánh tay anh chàng chỉ biết ngồi bàn giấy. Nhiều người chú ý đến tụ điểm náo loạn này, vài bảo vệ xuất hiện kéo gã ta đi.

Giselle chống má thờ ơ nhìn tất thảy, từng gam màu của ánh đèn hộp đêm phản chiếu trong đôi con ngươi nhưng không lọt vào được ánh mắt, như thể thế gian muôn màu muôn vẻ cũng không gảy lên tý cảm xúc nào nơi cô.

Von xoay người lại, “Đi với tớ, được chứ?” Vẫn là giọng điệu ra lệnh, nhưng ít nhất có hỏi ý chứ không như ban nãy trực tiếp vác cô gái lên vai.

Giselle gật đầu đi theo Von ra cửa hông, theo cầu thang xuống hộp đêm tầng dưới. Nơi này bây giờ cũng nhiệt tình không kém bên trên, phù thủy trưởng thành xa lạ không nói, hai thằng song sinh đang ngồi cùng 3 4 cô nàng chắc chắn là lớn tuổi hơn chúng, Dietrichson làm bartender còn Steffensen lại đang chơi trò thách hay thật với ả phù thủy tóc đỏ nào đó. Giselle chán chẳng muốn ngó tới ngó lui làm gì. Chúng đi thẳng vào khu phòng bao, im lặng cho đến khi về tới phòng ngủ dán đầy hình cô.

Cô phù thủy ngồi lên giường, đăm đăm nhìn vào bức tường đối diện, cô gái trong hình đứng tựa vào tường thơ thẩn ngắm tuyết rơi dày ở sân trong tháp chuông. Cô mặc áo chùng đi học thường ngày, quấn khăn Gryffindor đeo găng tay ấm má Matilda gửi tới, nhưng mũi và má hơi hun đỏ, mắt biếc nhìn vào khoảng trời tuyết trắng. Bức này không biết ai chụp, nhưng chụp thật đẹp, đến độ Giselle cũng không nghĩ mình có khí chất đến vậy. Rằng hóa ra những lời khen mà mình nhận được bấy lâu cũng không phải chỉ là khen cho có.

Von ngồi trên sofa, cũng đăm đăm nhìn cô gái. Một lát sau, cậu mở lời trước: “Selly tớ xin lỗi. Là tớ sai,” cô nhướn mày, “Tớ không nên chưa hỏi ý cậu mà vác cậu đi như thế.” 

Vẫn không lời đáp lại, cậu hít sâu, đứng dậy đến sát giường, ngồi quỳ trên chân chứ không ngồi lên giường, cầm lấy tay cô. “Tớ xin lỗi, Selly, tớ hứa sẽ không làm thế nữa.”

Cô chẳng tin lời hứa của tên nhóc này tí nào, nhưng vẫn cho phép cậu nắm tay mình. “Còn xem hành động của cậu,” chứ hứa suông ai tin.

“Được rồi,” Von hơi thở ra, “Giờ cậu có thể cho tớ biết tại sao cậu không vui không?” Vẫn không đáp, cậu cầm hai tay cô đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng hôn lên, “Selly, tớ muốn cậu hạnh phúc khi ở bên tớ. Tớ không muốn thấy cậu buồn.” Lại hôn lên tay, nụ hôn phơn phớt dịu dàng cùng bàn tay to bự ấm nóng của cậu trai bao lấy những ngón tay mềm nhỏ của cô gái. 

“Tớ không thích những thứ kiểu cách,” Giselle chậm rì rì đáp, “Tớ muốn cùng cậu đi dạo chơi, ăn hàng quán đêm chứ không phải vào những nơi sang trọng ăn không mở miệng như vậy.”

Von nhẹ thở ra, nhích sát tới thử ôm lấy cô, hít hà mùi hương nơi cổ trong khi cằm cô tựa nhẹ lên mái tóc bạch kim của cậu. Vẫn cứng vẫn ngứa.

“Tớ hiểu rồi, chuyện nhỏ thôi mà,” hơi thở ấm nóng của cậu phả vào vùng cổ, len qua những lọn tóc lòa xòa. Von dần nâng đầu lên để chúng đối mặt với nhau, hai bờ môi sát gần đến độ hé miệng là như thể hôn nhau. Chút hương vị Gin Tonic tỏa ra từ bờ môi mềm, thấm giữa hai người. “Cậu thích hay không thích, thì cứ việc nói với tớ, nhé? Và làm ơn đừng giấu tớ bất kỳ điều gì.”

Và rồi Von hôn cô, nhẹ nhàng lướt trên khóe môi, đến cằm rồi đến má mũi, lưu luyến nơi cánh mũi ý đồ được thở chung bầu không khí với cô. 

“Selly, anh yêu em. Hãy để anh được yêu em.” 

“...”

“Và đừng vào bar một mình nữa nhé?”

“Tớ vào đó có sao đâu.”

“Nếu cậu muốn vào thì gọi tớ đi cùng, được chứ?”

“Cậu quên mình ở tận bên kia Đại Tây Dương à?”

“Chúng ta nghỉ lễ như nhau!” Môi cậu thì thầm bên má cô, “Selly, tớ muốn cậu đồng hành cùng tớ. Đừng làm gì một mình nữa, có tớ ở đây kia mà.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.