[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 242: Thần Hộ Mệnh

Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:49

Matt không gặng hỏi quá nhiều về việc cô bạn đã la cà chốn nao, vì tâm trí cậu đã dồn hết cho 5 mũi tên Sylvarcane do Đại Sư Thợ Rèn chế tạo. Đợt nghỉ Giáng Sinh cậu đã đi một chuyến đến Trấn Yêu Tinh để nhận hàng như đã hẹn, và từ đó gần như ăn ngủ với vũ khí mới của mình.

Suốt tuần lễ nhập học đầu tiên tụi nó lần lượt chuyền tay nhau xem xét những mũi tên bạc lạnh ngắt mà gần như không hề thay đổi nhiệt độ dù làm đủ mọi cách. Matt bảo trong kim loại đã thấm sẵn nọc độc Tử Xà nên tốt hơn hết là đừng chạm tay trần vào đầu tên. Giselle thì trầm trồ với cơ khí Runes được gắn trên đuôi mỗi mũi tên, nhưng vì không có chỗ nào đủ kín kẽ để dùng thử nên cô còn chưa rõ cơ chế hoạt động lắm.

Căn phòng Tứ Diện Đồng Ca giờ đã trở thành bến đỗ của câu lạc bộ đấu tay đôi mà thành viên chủ yếu là Gryffindor, tụi nó xuống tập thường xuyên đến độ có vẻ như đã để lộ dấu vết. Nếu không nhờ con ma Gryffindor Hiệp sĩ Christian hỗ trợ canh chừng thì có khi tụi Slytherin đã phát hiện ra Tứ Diện Đồng Ca từ lâu rồi, dù gì một lối đi cũng đặt ngay gần đường vào phòng sinh hoạt chung nhà xanh lá mà.

Thế là sáng thứ bảy hôm đó, bốn đứa ăn sáng xong là kéo nhau lên tầng 7 đứng trước tấm t.h.ả.m thêu mấy con troll mặc váy balê vụng về.

“Ủa lên đây chi vậy Selly?” Nol bước tới bước lui ngó tấm t.h.ả.m thêu kỳ cục mà lần đầu tiên nó thấy.

“Không phải cậu nói có chỗ để thử tên à?” Matt nhìn cô bạn đang trông xem có ai đi ngang qua không.

“Vậy chỗ bí mật đó ở đây à?” Ive cũng hỏi, “Tính ra cũng kín, ai lên tới đây làm gì.”

Đảm bảo an toàn rồi Giselle kéo Matt đứng vào đúng vị trí, chỉ cậu cách yêu cầu căn phòng. “Ý định và hình dung rõ ràng,” cô rù rì, “nguyên tắc đầu tiên của phép thuật,” Ive buộc miệng đồng thanh với cô.

“Được rồi, được rồi, tụi tớ không cần học lại Biến hình đâu thưa hai giáo sư,” Nol la oai oái.

Matt thử hai lần là được, bức tường trước mặt tụi nó bỗng biến ra một cánh cửa nhỏ, “Thần kỳ,” tóc nâu trố mắt.

Căn phòng này dĩ nhiên khác hoàn toàn với phòng ngủ Slytherin kèm hồ tắm lớn mà Von biến ra. Không gian rộng rãi ngang một sân vận động cỡ nhỏ với các đạo cụ thường dùng để tập đấu tay đôi như mấy con người nộm thực hành, một bảng gỗ phi tiêu to tướng và vài chiếc đèn lửa treo lưng chừng. 

“Sao cậu tìm được nơi này vậy Selly?” Giọng Ive ngạc nhiên vô cùng, “Căn phòng này là truyền thuyết đô thị bên Ravenclaw tụi tớ đó.”

“Cái gì cơ?” Nol ngoái ngoái lỗ tai.

“Truyền thuyết đô thị,” Ive lườm thằng bạn, “Nhiều thế hệ học sinh đồn rằng có những căn phòng kỳ lạ sẽ xuất hiện khi chúng ta cần nó nhất. Có trò trên 4 khóa kể là một hôm nó cãi nhau với bạn cùng phòng, muốn tìm chỗ ngủ một mình thì ngay lập tức một phòng ngủ một người xuất hiện với đầy đủ nệm giường.”

Thấy cả ba đứa bạn đều ngó mình, đại bàng vỗ cánh khoe khoang: “Ravenclaw có nguồn tin tình báo mà! Rồi trước nữa có trò bảo nó đang chạy trốn đám mèo của Bà Mèo thì lọt vô một căn phòng có cái hồ nước thật là to. Nhưng cái thú vị nhất là phòng-chứa-đủ-thứ...”

“Nói tiếng người được không?”

“Cậu đừng xen vào khi tớ nói được không? Phòng-chứa-đủ-thứ là một nơi bí ẩn để giấu đồ mà cậu không muốn ai tìm thấy.”

“Ồ tớ đang muốn giấu mấy cái áo len của đội Quidditch Bulgaria đây...”

“Thế phòng này biến ra được phòng-chứa-đủ-thứ à Selly?”

“Tớ không biết,” cô nhún vai, “Tý nữa mấy cậu thử xem.”

Tám chuyện một hồi xong Matt lấy ra 5 mũi tên dài 6.6 inch, gắn vào một cái bao da quanh cổ tay làm bằng da rồng. Dưới ánh mắt chăm chú của đám bạn, cậu đeo bao da lên bắp tay trái, vươn thẳng tay rồi chạm đũa phép vào đuôi tên, nơi cơ quan Runes được lắp đặt, niệm lầm rầm chú ngữ bằng tiếng yêu tinh.

Và rồi vút một phát, mũi tên phóng ra như tia chớp, b.ắ.n phập vào bảng phi tiêu cách chúng 25m.

“Râu ria Merlin ơn!”

“Holyshit!”

Tóc đen bần thần nhìn lại ba đứa bạn, thấy vẻ mặt kích động lẫn vui mừng của nhau. 

“Giờ tớ mới thấy cái bảng chữ Runes trả cho lão Kraznog là khá bèo,” Nol chép miệng, “Đúng là tay nghề yêu tinh mà.”

Tiếp theo Matt dời ra một người nộm, Giselle đ.á.n.h Protego lên nó và vù, mũi tên xuyên phá Protego đ.â.m ngang giữa ngực. Ai cũng chặt lưỡi ớn lạnh. Thế là sau đó Matt Nol lần lượt thi nhau thử nghiệm sử dụng mũi tên ở các khoảng cách khác nhau, Giselle phụ trách đ.á.n.h phép còn Ive phụ trách ghi chép. Mất cả ngày hôm đó để tụi nó đi đến kết luận rằng khoảng cách trong vòng 30-40m là có hiệu quả nhất, còn xa hơn thì sức công phá giảm dần. 

Thêm nữa, dù mũi tên có thể xuyên phá qua Protego của Giselle nhưng với Salvio Hexia thì sẽ chậm lại, nếu cô đứng xa hơn 50m thì đôi khi cũng chẳng xuyên thủng bùa khiên. Nhưng Nol nói đó là vì bùa khiên do Giselle đ.á.n.h ra thôi, chứ nếu thử bùa khiên của nó thì 50m vẫn b.ắ.n phá như thường, chỉ là không gây vết thương chí mạng thôi.

“Đại Sư Kraznog bảo nếu có dư tài liệu đủ làm cung tên thì có thể b.ắ.n xa hơn nữa. 100m cũng tới,” giọng Matt có hơi tiếc nuối.

“Hay mình xuống Hồ Đen đào thêm Sylvarcane?” Nol đã định thế từ lâu.

“Không đào được nữa đâu,” tóc đen lắc đầu, “Lấy được mảnh này là tụi mình may mắn rồi. Không có thứ gì đào quặng mỏ đó lên được đâu.”

“Chưa kể phá hoại môi trường sống của người cá nữa,” nhà hoạt động người-cá-quyền Ive lên tiếng.

“Để yêu tinh biết được mỏ Sylvarcane ở đâu thì không tốt đâu,” Giselle cũng khuyên. 

Nhìn từ mức độ tham lam của đám yêu tinh như ông Smith tiệm Smith and Smithing, nếu biết dưới Hồ Đen có một mỏ “vật chất huyền thoại” như vậy, có khi lại phát động chiến tranh ấy chứ. Matt nhờ giao dịch với Kraznog nên mới giấu diếm được phần lớn yêu tinh, chứ nếu không sợ là tụi nó không giữ được báu vật rồi.

“Rồi rồi chỉ là một ý kiến thôi mà,” đâu cãi lại được Nol giơ tay đầu hàng.

Giselle cảm thấy có ý tưởng gì đó nảy sinh trong đầu mình, một ý niệm thoáng qua bất chợt mà thôi, cô còn chưa kịp nắm bắt lấy đã trôi vụt đi rồi. Cái gì đó liên quan đến vũ khí mới của Matt và giả kim...

Không kịp nghĩ nhiều cô phù thủy đã bị việc học rượt đuổi hết mọi ngõ ngách Hogwarts. 9 môn N.E.W.T một tuần không phải giỡn chơi, lại thêm một buổi học tăng cường Giả kim thuật nữa. Và như để góp thêm vào núi bài vở chất đống của cô, bảng thông báo ở phòng sinh hoạt chung Gryffindor đã dán lên tờ bướm:

“KHÓA HỌC ĐỘN THỔ

Nếu như các bạn đã 17 tuổi, hoặc sẽ lên 17 tuổi vào ngày hoặc trước ngày 31/08/2016, các bạn đủ tư cách tham gia khóa học Độn Thổ kéo dài 12 tuần do người hướng dẫn của Bộ Pháp thuật giảng dạy. 

Hãy ký tên xuống dưới nếu như bạn muốn tham gia. 

Giá: 25 Galleon.”

Dĩ nhiên là đứa nào cũng muốn học độn thổ rồi, râu ria Merlin ơi, đám nít phù thủy xem độn thổ là giấy chứng nhận trưởng thành, à không giấy chứng nhận “phù thủy xịn”. Với Nol hay anh Eli thì độn thổ đi quanh nhà mới được xem là ngầu lòi. Hai đứa nó tiêm nhiễm vào đầu nhóc Theo như thế, nhưng lần này tóc vàng giữ vững quan điểm rằng biết bằng lái magicar mới là chứng nhận xịn. Có vẻ như chỉ có Amy và Douglas đứng về phe Theo trong cuộc chiến này, vì người trước là phù thủy gốc Muggle lớn lên với oto, còn người sau thì đơn giản là không tin mình có thể lấy được bằng độn thổ. 

Cãi không lại phe độn thổ Theo ôm Nimbus sáp tới Giselle tìm kiếm đồng minh, vì theo nó cô không biết bay chổi thì chắc hẳn cũng chẳng hứng thú gì với độn thổ. Nhưng tiếc rằng chị nó chỉ buồn cười đáp: “Chị không biết lái oto.”

Nhóc Theo tới khi đó mới nhận ra không phải phù thủy gốc Muggle nào cũng thích oto, nhất là với những người sinh ra đã kết thù với tốc độ. Nó lắc đầu ngao ngán: “Chị không biết bay chổi, magicar cũng không chịu học lái, bia bơ uống không được, bánh kẹo thì chê ngọt quá, không biết chị sống để làm gì luôn đó chị Selly.”

Nimbus và Simba ngao ngao mấy tiếng cùng Milo sủa gâu gâu phụ họa.

“Cậu ấy sống để phủi bụi cho mấy cuốn sách,” Nol đang châu đầu nghe anh chị năm 7 truyền dạy kinh nghiệm độn thổ, “Để cho bà Todd có việc làm.”

Giselle chép miệng: “Còn có điều thú vị hơn nữa nè mấy cậu muốn nghe không?”

“???”

“Tớ chuẩn bị xin vào làm phụ tá cho bà Todd, khi bà nghỉ hưu tớ sẽ thành thủ thư của trường.”

“...”

Trong phòng sinh hoạt chung ai đang làm gì cũng dừng lại hết, quay đầu ngó cô trân trân, chẳng hiểu cô bạn đang đùa hay thật khi treo lên vẻ mặt thản nhiên như không ấy. Mất cả phút nhóc Theo mới le lưỡi: “Em thấy chị đi tu như bà Sister Motta sẽ giúp ích cho đời hơn đó.”

“Đi tu thì giúp được gì?”

“Giúp cho đám lứa sau thoát khỏi bà Todd version 2.0 full giáp phép.”

“...”

Cơn ác mộng với Phòng chống nghệ thuật hắc ám đã trở lại khi tụi nó học tới bùa thần hộ mệnh. Giáo sư Leopold Johnston dành 2 tuần liền chỉ để giảng dạy lý thuyết về thần hộ mệnh, khởi nguồn từ hệ phái cải tạo thân thể xa xưa, đến khi giám ngục xuất hiện và vị phù thủy đầu tiên phát hiện ra công dụng của thần hộ mệnh như thế nào. Giáo sư cũng khẳng định bùa thần hộ mệnh là một trong những bùa chú cấp cao nhất, một đám nhóc mới 16 17 không cần thiết phải gọi được thần hộ mệnh ở tuổi này. Hay nói đúng hơn, tạo ra một thần hộ mệnh vô hình đã là rất tốt rồi.

Thần hộ mệnh phân chia thành vô hình và hữu hình, vô hình dễ gọi hơn và dĩ nhiên không mạnh mẽ bằng. Giselle hi vọng chí ít mình cũng có thể gọi được thần hộ mệnh vô hình, nhưng càng học cô càng cảm thấy lo lắng. Sau khi nộp lên bài luận tìm hiểu về các hình dạng thần hộ mệnh của phù thủy, cô lại càng thấy khả năng gọi ra thần hộ mệnh của mình chỉ cao hơn khả năng Ravenclaw thắng cúp Quidditch năm nay có chút xíu.

Và quả nhiên, niềm lo lắng đó đã được chứng thực trong tiết thực hành.

“Tập trung hết sức mình vào một ký ức duy nhất, vô cùng vui vẻ của các trò.”

Mặt đứa nào cũng căng thẳng chứ vui vẻ gì nổi.

“Suy nghĩ về ký ức hạnh phúc nhất của các trò...”

Vài đứa nhắm mắt lại, vài đầu đũa đã lóe sáng lên. Giselle đứng bên trái Matt, thầm hâm mộ vẻ thong dong của cậu, cô biết Matt đã có thể gọi ra thần hộ mệnh hữu hình rồi. Năm ngoái trên Tàu tốc hành Hogwarts lúc giám ngục soát tàu, tóc đen đã cố gắng gọi ra được thần hộ mệnh vô hình nhưng không đủ để đuổi đi số lượng giám ngục quá nhiều khi đó. Đến khi Von chạy tới với một thần hộ mệnh hữu hình mới đuổi đi hết. 

Bỗng cô gái nhận ra mình còn chưa biết thần hộ mệnh của Von là gì.

“Tập trung nào trò Gibson,” tiếng giáo sư Johnston vang bên tai.

Khả năng tập trung của cô phù thủy rất tốt, nhưng không có ký ức nào trong kiếp này còn mang đến vui vẻ hạnh phúc được nữa. Những cảnh gia đình sum vầy nơi căn nhà số 13 đường Số 4 chỉ kết thúc bằng cảnh thân xác ba má nằm gục trên sàn, bên cạnh là anh Harris bất tỉnh. 

Chuyển qua những cảnh cô vui cười cùng Matt Nol Ive, chạy chơi quanh ngôi trường Hogwarts thân thương, nhưng không, nó vẫn không đủ vui. Nếu cô là một linh hồn sơ thai thật, niềm vui thơ bé ngây ngô vẫn còn, có lẽ cô sẽ vui khi nhớ đến cảnh chúng phát hiện ra một căn phòng chứa đầy những bức tranh phù thủy đang đuổi bắt đám chim Diricawl nhiều màu.

“Expecto Patronum!”

Rất nhiều ánh sáng bạc lóe lên, Nol đã tạo ra được một làn sương mờ ảo, vô cùng tự đắc khi giáo sư khen đến. Nó liếc nhìn đám rắn, dĩ nhiên tụi nó thừa biết Von Montgomery gọi được thần hộ mệnh sớm nhất trong lứa này, nhưng còn bốn đứa rắn thì có vẻ vẫn trầy trật lắm.

“Nghĩ về điều gì làm cậu hạnh phúc đi Selly,” Matt thì thầm khi thấy đũa phép của cô bạn chẳng nhúc nhích gì.

Giselle thử chuyển sang buổi tối nhiệm màu dưới gốc cây liễu rũ đêm Dạ Tiệc Cuối Năm, khi Von một tay nắm tay cô một tay cầm đôi giày ánh bạc của cô. Nhưng niềm hạnh phúc ấy sao mà chóng tan, chỉ vài hôm sau đó cô đã phải chịu Crucio từ chính bàn tay cậu.

Expecto Patronum, chỉ có một luồng năng lượng mỏng manh chưa kịp tụ hình là đã tan biến mất.  

“Lần gần nhất cậu thấy vui là khi nào, tưởng tượng lại cảnh đó xem,” lời Matt thoảng bên tai.

Lần gần nhất cô cảm thấy vui ư... Đó là lúc Von choàng tay qua vai ôm lấy cô khi chúng đi dạo ở London Muggle. Nhưng sở dĩ có cảnh đó là vì cô bị bà Poppy Marshall đem đến Reign Ember. Rồi bà ta tiết lộ...

Giselle cảm thấy đầu đũa phép đã tắt ngắm, niềm vui chưa thành hình đã vỡ ra như bong bóng xà phòng. 

“Làm tốt lắm trò Parsons.” Ive cũng b.ắ.n ra được một làn sương mờ lóng lánh rồi. 

“Lần đầu không gọi được thần hộ mệnh là bình thường,” chú Leopold quét mắt qua đám nhóc, dừng lại 1/10 giây nơi Giselle, “Chúng ta tiếp tục luyện tập ở các tiết sau. Không việc gì phải lo lắng cả.”

Lời động viên lọt vào tai cô như lời an ủi thì đúng hơn. Đám bạn chỉ lo không đủ sức để gọi Expecto Patronum chứ không ai phải lo vì không có ký ức vui vẻ cả. Đám rắn còn chạy đua với Nol xem ai gọi được thần hộ mệnh sớm hơn nữa kìa.

“Cậu chỉ là chưa chọn được ký ức nào thôi,” Matt vẫn đi bên cạnh khuyên nhủ, “Đôi khi không phải ký ức đầu tiên cậu nghĩ đến sẽ thích hợp đâu, mà lại là những ký ức sau đó nữa.”

“Đúng đó Selly, tớ phải đổi tới 4 ký ức mới trúng đó.” Ive nhẹ giọng.

Bạn bè giúp đỡ cũng chẳng ích gì trong trường hợp này. Trong những tuần tiếp theo Giselle cũng không tiến triển gì hơn với bùa thần hộ mệnh. Đến khi cả đám rắn đã gọi ra được làn sương mờ bạc, khi giáo án chuyển sang nữ thần báo tử thì cô phù thủy vẫn là người duy nhất trong lớp đũa phép không hiện lên tý ánh sáng bạc nào khi niệm “Expecto Patronum”.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.