[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 249: Pháo Đài Morgenstern (4)

Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:51

Giselle đang nằm sấp bằng nửa thân trên không mặc gì. Ngực cô tiếp xúc trực tiếp vào chất lụa mềm của ga trải giường, còn lưng cô đang được một bàn tay mềm mại thoa lên thứ t.h.u.ố.c gì đó sệt sệt đặc quánh và có mùi ghê hơn cả đống sên mà cô từng nôn để ói tình d.ư.ợ.c ra. Bàn tay này cũng mềm mại như bàn tay của chính cô, nhẹ nhàng vuốt ve dọc sống lưng có vẻ như đã được nối liền xương lại.

Gãy xương phi phép thuật mà thôi, cô nghĩ, phù thủy có thể tái tạo xương dễ dàng. Đâu như thằng nhóc Pembris bị c.h.é.m đứt bàn tay vĩnh viễn.

“Cảm ơn bà,” cô vùi mặt vào gối mơ hồ nói.

Người đó vẫn tập trung thoa t.h.u.ố.c mát xa cho lưng cô. Đầu óc Giselle thả hồn về ba năm đầu tiên Bà Mèo làm giám thị, rồi năm thứ 4 khi bà lên chức giáo sư Biến hình. Giselle lý luận rất tốt, được Bà Mèo khen ngợi trước lớp nhiều lần. Rồi những tiết học bà chăm chú hướng dẫn tụi nó biến hình chổi lông gà thành chuột lang, dù nghiêm túc nhưng tận tụy. Trong hình dung của đám học trò, Bà Mèo không bao giờ là nhân vật nữ phản diện độc ác cả.

Tại sao lại vậy chứ.

“Đừng làm tiêu hao hết kiên nhẫn của Chủ dành cho cô.” Âm vực quyến rũ của Bà Mèo trong trường hợp này vẫn du dương như vậy. 

Giselle biết đây là một lời khuyên, lý trí nhất đúng là cô nên ngậm miệng đừng trả treo gì với mặt cây, nhưng: “Thế tôi phải cảm ơn vì được ông ấy đối xử tốt thế này sao?”

Những ngón tay mềm mại rụt lại, Bà Mèo lạnh lùng gọi: “Lyra!”

“Vâng thưa bà chủ,” con tinh xuất hiện cùng với một tiếng bụp.

“Chăm sóc cô chủ trong 3 ngày tới, thoa t.h.u.ố.c đúng lịch.”

“Vâng thưa bà chủ.” 

“Chủ có nhiệm vụ giao cho cô 3 ngày sau,” đó là lời nói cuối cùng của người phụ nữ trước khi rảo bước ra khỏi phòng. Ngay cả tiếng bước chân của bà ấy cũng giống hệt loài mèo.

Chỉ còn lại Lyra trong phòng, nó sốt sắng hỏi: “Cô có cần thêm gì không thưa cô? Lyra đem điểm tâm đến cho cô nhé? Hay cô...”

“Cháu cần mặc áo...”

“Không được đâu thưa cô, hiện giờ cô phải giữ tư thế này chứ không xương non mới mọc sẽ bị lệch.”

“Cháu phải nằm sấp thế này suốt 3 ngày sao?”

“Lyra e là vậy thưa cô.”

Thế là cả người chỉ có cái đầu còn khả năng chuyển động. Giselle xoay mặt nghiêng sang phải để nhìn con gia tinh đứng cạnh đầu giường. 

“Cháu bất tỉnh bao lâu rồi?”

“20 tiếng rồi thưa cô, hiện giờ là buổi trưa.”

Cảm tình của gia tinh đơn thuần, chúng tận trung với chủ nhân và quý mến những người đối xử tốt với chúng, dù tốt trong định nghĩa của gia tinh chỉ là không mắng c.h.ử.i đ.á.n.h đập chúng mà thôi. 

“Bà ở lại đây nói chuyện với cháu nhé,” cô nói và thấy con gia tinh mỉm cười. “Bà kéo ghế lại ngồi đi.” 

Nhưng Lyra lắc đầu ngầy ngậy: “Như thế không phải phép đâu thưa cô. Gia tinh không được ngồi ngang hàng với chủ nhân.”

“Chẳng phải ông Arctur nói cháu là chủ nhân của Tháp Tây này sao?”

“Đúng vậy thưa cô, nhưng...”

“Thế thì cháu cho phép bà ngồi lên ghế mà,” cô nói khẽ vì cơn đau vẫn còn âm ỉ.

“Vâng thưa cô chủ.” Lyra miễn cưỡng chạy đi bê một cái ghế kê chân trong bộ ghế sang trọng đang đặt giữa phòng, cái ghế còn to hơn nó nhưng có vẻ không quá nặng so với sức lực của gia tinh, nó lạch bạch đi tới đặt lại vào chỗ vừa đứng, và ngồi lên. Tuy ngồi nhưng Lyra cứ nhấp nhổm trên ghế, đôi mắt to cồ cộ mang vẻ lo lắng không yên nhìn cô chủ mới nhận.

“Vết thương của cháu là ai chữa lành vậy Lyra?” Cô tìm chủ đề để làm con tinh phân tâm khỏi nỗi lo lắng bản năng của nó.

“Bà chủ đó thưa cô, t.h.u.ố.c mọc xương (*) do bà chủ pha chế.”

“Cháu biết t.h.u.ố.c mọc xương của Bà Mèo, nhưng còn hệ thần kinh thì sao? Đó không phải là phép chữa lành đơn giản.” 

Từ khi tỉnh lại cô gái đã thắc mắc vấn đề này. Hệ thần kinh cột sống quan trọng bậc nhất trên cơ thể người, kiếp trước cô đã chứng kiến hàng chục ca từ liệt nửa người đến liệt toàn thân, già có trẻ có, đều là vì tổn thương hệ thần kinh cột sống.

Theo tìm hiểu của Giselle các thầy t.h.u.ố.c chuyên môn cao ở bệnh viện Thánh Mungo dĩ nhiên có khả năng chữa trị tổn thương hệ thần kinh, tổn thương do tác động phi pháp thuật là dễ chữa nhất, còn tác động pháp thuật mà do bất cẩn hoặc phép thuật sáng thì tỷ lệ chữa lành vẫn cao. Còn nếu phép thuật đen thì phức tạp hơn nhiều.

Sự tiến bộ của y học giả kim đã đủ khả năng tạo ra một cột sống nhân tạo giúp người liệt có thể quay trở lại sinh hoạt bình thường, nhưng đa số chỉ là đi đứng quanh nhà thôi, còn khả năng sử dụng phép thuật để làm việc gần như bằng không.

Vết thương của Giselle được xếp vào tác nhân phi pháp thuật, vì dù cái ghế là do pháp thuật nâng lên, nhưng nó rớt xuống lưng cô do tác động của trọng lực mà thôi. Morgenstern dĩ nhiên chỉ muốn trừng phạt chút đỉnh vì đã trả treo lão, chứ nếu mà ra tay thật chắc chẳng pháp thuật nào có thể chữa lành. 

Giselle hiểu chứ, Morgenstern vẫn cần cô “chứng tỏ giá trị” bằng việc liên hôn với đồng minh nên đâu thể để món hàng chưa bán đi được đã có sứt mẻ rồi.

“Là Seris thưa cô, Seris là gia tinh chữa trị của pháo đài,” Lyra đáp. “Nếu cô cảm thấy không khỏe chỗ nào có thể gọi Seris đến.”

“Không, hiện giờ cháu thấy vẫn ổn. Chỉ là... bà Lyra biết đó, với thầy t.h.u.ố.c bệnh viện Thánh Mungo thì vết thương của cháu ít nhất cũng phải nằm một chỗ cả tháng.”

“Cao lắm 1 tuần thôi thưa cô,” Lyra xoắn xoắn tấm khăn trải bàn mặc trên người mình. “Còn gia tinh, gia tinh chúng tôi có một số phép thuật khác.”

“Vâng cháu có đọc trong sách, nhưng khi đó cháu chưa rõ lắm phép thuật gia tinh mạnh đến vậy.” Giselle xoay mặt vào gối thay đổi vị trí, “Bà Lyra sống ở đây bao lâu rồi?”

“53 năm thưa cô, Lyra 53 tuổi rồi.”

Nhẩm tính nhanh, 1963, vậy chỉ phục vụ Morgenstern lúc lão về ở pháo đài lần đầu. “Cháu nghe nói gia tinh sống tới 200 tuổi lận.”

“Đúng vậy thưa cô, pháo đài từng có gia tinh sống đến 236 tuổi.”

Cô muốn hỏi tiếp nhưng con tinh đã nhảy xuống ghế, sốt sắng nói: “Cô nên ngủ tiếp để lại sức thưa cô. Lyra sẽ đ.á.n.h thức cô vào giờ ăn tối nhé.”

Nhưng còn chưa đến giờ ăn tối, chính xác là cỡ 1 tiếng sau đó, ngoài cửa phòng ngủ của Giselle vang lên những tiếng cục cục mà cô vừa nghe đã biết là tiếng mỏ cú gõ vào khung cửa gỗ. Cũng chưa kịp để cô có phản ứng gì, cửa phòng bật mở cho con Tèo bay vút vào, lượn một vòng quanh lãnh địa mới của nó cùng tiếng bà Lyra lo lắng xuất hiện:

“Là con cú của cô phải không ạ? Nó bay xuyên qua hàng rào bảo vệ của pháo đài, bay qua cửa sổ thẳng tới trước cửa phòng. Các gia tinh còn chưa kịp...”

Cô gái chỉ có thể giữ nguyên tư thế úp sấp, nói qua làn gối: “Lyra không sao đâu! Nó tên là Tèo.”

Tèo sải cánh duyên dáng lượn một vòng cuối cùng rồi sà xuống đậu lên mép tủ đầu giường, dưới chân quắp theo mấy phong thư còn đôi mắt vàng to như hai viên bi ve thì nhìn cô chủ đầy trách móc, như tố khổ cô đi nghỉ mát xa xôi quá làm nó phải đạp gió rẽ sóng vượt ngàn chông gai mới tìm tới được.

“Theo... Teo?” Lyra lạch bạch chạy tới gần Tèo, gỡ thư trên chân nó xuống.

Vỏ gối lụa đen nuốt lấy tiếng cười của cô gái. “T-è-o nhưng bà gọi Theo cũng được.” Tèo đập cánh kháng nghị. “Và nếu pháo đài có thịt cừu hoặc thịt heo xông khói thì có thể chia cho Tèo một ít. Còn không thì thức ăn hãng Hedwig's Hoot Treats nó cũng sẽ hạ cố ăn chút đỉnh.” Tèo càng đập cánh dữ dội hơn, lại bay vút lên tuần tra phòng ngủ vài vòng.

Lyra vừa đặt xấp thư vào tay phải của cô vừa liến thoắng: “Cô chủ yên tâm Capry sẽ chăm sóc cho Theo, Capry là gia tinh chăm sóc thú nuôi và sinh vật huyền bí của pháo đài.”

Giselle đã tính hỏi lâu đài hắc ám mà cũng nuôi thú cưng nữa hả, nhưng rồi kịp nhận ra dĩ nhiên là phải có rồi. Ít nhất là bọn mèo của Bà Mèo, rồi vài con cú để thư từ liên lạc. Và dĩ nhiên cả con Killian của lão mặt cây nữa. Phải rồi, lâu lắm rồi chưa thấy con bọ cạp đó.

Và nếu Gideon Morgenstern là người thực hành phép thuật cổ xưa, lão chắc chắn không thể đối xử tệ với các loài sinh vật huyền bí được. Chúng là đồng bạn của phù thủy, một loại đồng hành phép thuật tự nhiên cần được tôn trọng.

Trong khi chờ Lyra mang đến bút lông và giấy da, cô cố gắng đọc thư bằng một tay và một bên mặt. Hai bức thư của Matt và cô Nhị Tâm hỏi Giselle đã đi đâu không thấy bóng dáng ở Phố Bát Giác. Một bức thư dài của Ive bàn luận về nghiên cứu văn minh pháp thuật Hy Lạp của chúng, một dự án nhỏ mà hai đứa đã làm việc chung trong những tiết rảnh rỗi năm 6. Một bức từ chú Philip Ruiz về vấn đề thủ tục thành lập công ty tại Mỹ và Pháp. 

“Bút lông và giấy da đây thưa cô.” 

“Cảm ơn Lyra.”

“Cô cần gì nữa không ạ?”

“Được rồi, khi nào cần cháu sẽ gọi bà.” 

“Vâng,” lại biến mất với tiếng bụp.

Giselle chép miệng, không chắc mình có thích việc đi lại trong nhà bằng độn thổ thay cho hai cẳng chân không nữa. Ở nhà Liu mà độn thổ thì có vẻ hơi làm màu, nhưng cuốc bộ ở pháo đài rộng hơn 6000m2 này thì có khi cô đạt mục tiêu 10000 bước chân mỗi ngày như mấy Muggle sống healthy quá.

Lại nghĩ linh tinh rồi. 

Vẫy đũa điều khiển trang giấy bay lên ngang tầm nhìn, lại thêm một bùa điều khiển bút lông viết theo ý muốn. Bùa này tuy không khó nhưng Giselle không thích dùng lắm, cô vẫn trung thành với việc chính bàn tay mình nắn nót viết từng chữ. Nhưng rốt cuộc nó đã chứng minh được sự hữu dụng trong trường hợp tréo ngoe mà cô phù thủy đang phải chịu đựng đây.

Trả lời thư Matt trước tiên. Sau đó đến cô Nhị Tâm, ngoài ra hỏi thêm cô về tình hình của tờ Lính Gác Salem (**), tờ báo độc lập đặt trụ sở ở Mỹ. Đợt Giáng Sinh cô chú sang Mỹ công tác một phần cũng là vì chuẩn bị cho Lính Gác Salem. Giselle đã khuyên cô Nhị Tâm từ năm 5 sau khi tờ Phù Thủy Thường Nhật chỉ được phép đăng những tin mà Bộ cho phép, ém nhẹm sự thật về Morgenstern. Rằng cô Nhị Tâm nên tính đường lui cho mình, lập ra một tờ báo tuân theo tinh thần của cô hơn là ở lại một tòa soạn báo tuân theo ý chí của chính quyền. Còn tại sao chọn Mỹ thì một phần vì người bạn thân kiêm đồng nghiệp Gracie Hensley của cô đang làm việc bên đó, một phần lớn hơn là vì Mỹ tự do ngôn luận hơn.

Còn về việc thành lập công ty, Giselle tìm đến chú Philip Ruiz vì cô đã nảy ra một ý tưởng kinh doanh sau khi nhận quà 14/2 của Von. Tóc bạch kim vì quen thuộc mới đặt mua được set son của hãng thời trang Muggle, rồi phải tự đặt hàng bưu cú gửi đến cho cô. Vậy thì với những người không biết cách mua hàng Muggle thì cả đời chỉ xài được đồ phù thủy thôi sao. Voilà dịch vụ mua hàng hộ Muggle ra đời. Tốt nhất là nên tránh xa thế giới thuần huyết cực đoan, nên Mỹ là lựa chọn hàng đầu. Song cô cũng không muốn bỏ lỡ thị trường châu Âu nên chọn đi chọn lại chỉ có Pháp nằm ở trung tâm lục địa là thích hợp.

Vấn đề kế tiếp là cần tìm người đại diện kinh doanh, vì một là Giselle chưa đủ tuổi, hai là thực tế cô chẳng biết gì về kinh doanh cả, cần một người giúp mình hiện thực hóa ý tưởng chứ. Người đó tốt nhất là phù thủy gốc Muggle, có thể không chỉ một người, nên bức thư thứ năm Tèo đưa đến là từ Amy với danh sách các alumni gốc Muggle tốt nghiệp Hogwarts sinh năm 1985 trở lại. Còn tại sao chỉ ưu tiên Millennials thì dĩ nhiên là vì họ có khả năng cập nhật công nghệ hiện đại hơn là phù thủy Gen X rồi.

Thế là từ đó đến trước giờ ăn tối Giselle nghiêng đầu sang một bên xem danh sách 43 cái tên do chính Amy đề cử dựa theo miêu tả sơ bộ của cô. Vẫn nhiều quá, cô cần lọc ra khoảng 20 người để nhờ cô Nhị Tâm và chú Philip giúp đỡ phỏng vấn. Còn lọc ra như thế nào thì nhờ Merlin phù hộ cho giác quan thứ sáu vậy.

Khi Lyra xuất hiện trong phòng lần nữa, nó đã đeo thêm một ghim cài hoa hồng đỏ trên n.g.ự.c áo. “Bữa tối nay có món Anh, món Pháp và món Đức, cô chủ muốn dùng kiểu nào ạ?”

Giai cấp vô sản lắp bắp kinh hãi: “Sao nhiều vậy? Bữa tối nào cũng phải chuẩn bị nhiều thế ư?” Chỉ để phục vụ cho hai người mà cả hai đều trông không có vẻ gì là người tiêu thụ đồ ăn. Trên thực tế Giselle nghĩ lão Morgenstern chỉ cần vài ly... m.á.u tươi cho bữa tối là đủ.

Lyra lúc lắc đôi tai dài của mình, “Do hôm nay các quý bà và quý ông ở lại ăn tối cùng chủ nhân thưa cô.”

“Ồ là tiệc tối nên gia tinh đeo thêm ghim cài đỏ đấy à?” Cá nhân cô thì thấy cái nơ đỏ chẳng ăn nhập gì với cái khăn trải bàn đen trên người Lyra cả.

“Vâng thưa cô,” nó tỏ ra tiếc nuối, “Tiếc là cô đang dưỡng thương chứ nếu không cô có thể xuống dự cùng...”

Giselle buộc phải ngắt lời con tinh: “Không không bà Lyra, cháu không tham gia cùng họ đâu.” Bỏ qua vẻ mặt lo lắng của gia tinh cô vội nói: “Cháu đang nằm thế này không ăn được gì nhiều đâu, bà lấy giúp cháu ít súp và sữa là được.”

Nếu là bà Waffle hay đám gia tinh Hogwarts chắc sẽ tự kiến nghị Giselle ăn thêm vài món nữa, nhưng Lyra thì răm rắp nghe theo lời chủ. 

Thế là một tiếng sau đó cô đành phải nằm im để Lyra đút cho từng muỗng súp hành tây, thầm cảm thán giờ mình đã hiểu nỗi khốn khổ của những người bị tàn phế phải nằm một chỗ rồi. Ăn xong là đến giờ thoa thuốc, chỉ muốn bịt mũi để khỏi nghe thấy cái mùi ốc sên ngâm chua này.

“Cô cần gì nữa không thưa cô?”

“Bà lấy giúp cháu vài cuốn sách trong thư viện được không? Cháu không biết có cuốn nào nhưng bà cứ chọn đại vài quyển bùa phép cổ nhất trên kệ ấy.”

Cô phù thủy đã nghĩ đây chỉ là yêu cầu đơn giản nhưng Lyra xoắn xoắn góc áo lắc đầu: “Gia tinh không được phép chạm đến các cuốn sách của pháo đài thưa cô. Chúng tôi chỉ vào thư viện để quét dọn thôi.” Nhưng nó lại nói nhanh: “Lyra sẽ báo lại cho bà chủ yêu cầu của cô, bà chủ có thể lấy giúp.”

“Không không, đừng phiền đến Bà Mèo. Khi nào khỏe cháu tự vào thư viện là được.”

--------

(*) Skele-Gro: Thuốc mọc xương

(**) The Salem Sentinel: Lính Gác Salem

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.