[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 256: Nghĩa Địa Hogwarts
Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:51
Mãi một lúc lâu sau khi đã bình tĩnh lại, Giselle mới từ từ đi tiếp. Cô băng qua khối lập phương Runes đến phần bên kia của nghĩa địa, nơi đặt mộ của hiệu trưởng qua các thời đại. Khi ánh sáng rốt cuộc chiếu tới, cô gái mới nhận ra có 2 3 ngôi mộ đang ở trong tình trạng khá kỳ lạ...
Trông như thể có một cái cây mọc lên từ mộ người c.h.ế.t vậy...
Mà trong số này có một lăng mộ bị rễ cây bao phủ hết toàn bộ, cây mọc từ lăng đã vươn lên thật cao, ngẩng cổ nhìn không thấy tán lá đâu cả, như thể cái cây đã đ.â.m xuyên qua đất trồi lên mặt đất. Nếu vậy có lẽ là một cây nào đó ở ven bìa rừng, chứ không phải ở sâu trong Rừng Cấm đâu. Vì xét theo bố cục nơi này, nếu xem khối lập phương Runes nằm ở trung tâm dưới đất của tòa lâu đài, các ngôi mộ tỏa ra hai bên thì cái cây này nhiều khả năng vẫn còn ở khuôn viên sân trường.
Có thứ gì đó chuyển động trên thân cây, Giselle tiến sát tới xem xét, là một con Bowtruckle. Khoan, Bowtruckle chỉ làm tổ trên cây cho gỗ làm đũa phép. Mà cái cây này mọc ra từ lăng mộ phù thủy như đang bảo vệ nơi yên nghỉ cuối cùng của chủ nhân.
Nơi phù thủy được chôn cất cùng với đũa phép gỗ thủy tùng, cây đũa sẽ đ.â.m chồi mọc thành cây bảo vệ ngôi mộ của vị chủ nhân đã c.h.ế.t.
Đũa phép gỗ thủy tùng... cây thủy tùng... trong khuôn viên trường...
Chẳng lẽ nào là cây thủy tùng sau vườn vắng mà Giselle hay ra nằm.
Đúng là nó rồi! Chỉ có một cây thủy tùng trong khuôn viên Hogwarts mà thôi, và cũng chỉ có cái cây to lớn như vậy mới sở hữu bộ rễ quy mô thế này.
Vậy là đó giờ mình đã nằm trên một ngôi mộ của hiệu trưởng mà mình không hề hay biết...
Bỏ qua con Bowtruckle cô xem kỹ tên khắc trên mộ bia:
Nathaniel Hawthorne
1641-1721
Hiệu trưởng 1695-1721
Hawthorne là một hiệu trưởng Hogwarts không mấy tiếng tăm nhưng được ghi nhận vì thành tựu lớn trong nhiệm kỳ của ông là lắp đặt hệ thống ống nước, xây dựng nhà vệ sinh tiện lợi. Còn trước đó, khi chưa có nhà vệ sinh thoát nước thì... phù thủy đi vệ sinh xong vẫy đũa làm biến mất chất thải đi...
Nhưng hệ thống thoát nước này còn có vai trò ẩn khác, như giáo sư Khan đã từng tiết lộ với cô:
Hệ thống ống nước Hogwarts dù bị phản đối là sản phẩm Muggle nhưng thực chất lại là một ma pháp trận phức tạp, vừa làm củng cố năng lượng ma pháp cơ sở cho Hogwarts nhưng cũng qua đó che dấu đi nhiều thứ.
Xác con Tử Xà trong Phòng chứa Bí mật cũng là nhân cơ hội xây dựng ống nước mà đẩy xuống Hồ Đen.
Vậy còn ma pháp trận phức tạp, che dấu đi nhiều thứ là gì? Và có đúng thế không hay chỉ là phán đoán của giáo sư Khan mà thôi?
Đương lúc Giselle còn rối rắm suy nghĩ, con Bowtruckle đu trên cành cây buông tay rớt xuống bộ rễ vĩ đại, chạy lạch bạch tới ngoắc ngoắc lấy cô phù thủy. “Hở? Mày kêu tao chơi cùng mày à?” Cô hồi hồn nhích tới gần con Bowtruckle, đũa phép phát sáng tới càng gần hơn thì bỗng thấy chỗ con Bowtruckle đang đứng, trên bề mặt đá lạnh ít ỏi còn chưa bị rễ cây thủy tùng bao phủ hết, lại như có ký hiệu gì khắc trên đó.
Hừm vậy là nắp lăng mộ có khắc chữ, một tập quán khá lạ lùng vì như các ngôi mộ phù thủy ở đây chỉ là đá trơn chứ không hề khắc thêm gì lên nắp mộ. Theo tư duy phù thủy thì chữ khắc lên nắp nếu không có mục đích ma thuật gì đó thì tuyệt nhiên không nên.
Nhưng giờ làm sao mình đọc được trong khi rễ cây thủy tùng che phủ hết nắp mộ rồi?
Revelio.
Giselle mở mắt trái Revelio, suýt kêu lên vì choáng ngợp trước mật độ nguyên tố ma pháp dày đặc ở nghĩa địa này. Chỗ khối lập phương Runes quy tụ năng lượng khổng lồ thì không nói, lảng vảng trên các ngôi mộ ma pháp cũng nhiều không kém. Và chúng trông như thể... năng lượng từ mộ tỏa ra bay đến cung cấp cho khối lập phương Runes vậy.
Như thể các hiệu trưởng hiệu phó dù đã về cõi bên kia nhưng thân xác, đũa phép, năng lượng vẫn để lại góp phần bảo vệ ngôi trường này vậy.
Giờ Giselle đã hiểu tại sao lại xây dựng nghĩa địa ở nơi này.
Đưa mắt nhìn tới gốc cây thủy tùng, bộ rễ của nó cắm sâu vào nắp mộ, một cái rễ sâu nhất nối thẳng đến bàn tay đang bắt chéo nhau của cái xác Nathaniel Hawthorne. Ở nơi vốn là đũa phép giờ đã sần sùi như một rễ cây, từ bàn tay của cố hiệu trưởng Hawthorne vươn lên qua nắp mộ mọc thẳng lên mặt đất thành một cây thủy tùng vĩ đại.
Và chữ khắc trên nắp mộ là một hàng chữ latinh, không phải Runes bùa phép gì, chỉ một hàng chữ latinh bình thường chạm khắc vào bề mặt đá mà người ta có thể đọc được là:
Sét đ.á.n.h kẻ tội đồ
Tại sao lại vậy? Một cụm từ trong bản thảo của Godric Gryffindor lại được hiệu trưởng Hawthorne khắc lên đầy tự hào, như chứng tỏ một thành tựu của bản thân khi còn sống.
Hệ thống ống nước... ma pháp trận phức tạp... che dấu đi nhiều thứ.
Sơ đồ phác thảo... khối lượng bùa phép đồ sộ.
“Trò không nên rời giường vào giờ khuya khoắt thế này đâu trò Gibson.”
Giselle giật b.ắ.n người, quay phắt lại ngay nhưng lần này cô không niệm Depulse như phản ứng bản năng với con ma nhà Hufflepuff khi nãy. Vì cô nghe ra giọng nói này của ai.
“Thưa cô... em...” Cô trò định viện lý do mình chỉ tò mò mới lẻn xuống đây thôi, nhưng ngay cả cô còn tự thấy lý do này khiên cưỡng chứ nói gì đến cô hiệu trưởng.
Vâng, người thứ hai xuất hiện ở khu nghĩa địa Hogwarts là cô hiệu trưởng Roxanne Nichols, giáo sư Lý thuyết Pháp thuật mỗi chiều thứ 6 của Giselle.
“Không sao cả,” cô hiệu trưởng cười nhẹ, “Tôi hiểu tính tò mò của tuổi thiếu niên cao đến cỡ nào.”
Tim đập thình thịch trong ngực, ánh sáng từ ngọn lửa cô gọi ra bay lơ lửng giữa hai người. Còn đằng sau hiệu trưởng Nichols là khối lập phương Runes rực rỡ ghép từ hàng trăm bùa phép xây nên ngôi trường này.
“Thưa cô, em... em sẽ bị phạt như thế nào ạ?”
Bà hiệu trưởng bật cười, “Tôi sẽ không phạt trò đâu, đừng lo. Chúng ta cứ giả vờ như không có cuộc gặp gỡ này vậy.”
Lời nói lạ lùng càng làm cô phù thủy bất an hơn. “Em không hiểu thưa giáo sư.”
Bà giáo già thu lại nụ cười, lặng lẽ nhìn thẳng vào Giselle. Bàn tay cầm đũa phép của cô đã đổ mồ hôi lạnh, cái nhìn này cũng đầy suy tư như trong ký ức bà ếm bùa lú lên giáo sư tiên tri Palatine vậy.
“Thật ra ngay khi Shadowthorn báo lại tôi đã xuống đây rồi...”
Giselle giật mình, có người quan sát mình nãy giờ trong bóng tối mà mình không hề hay biết gì cả.
“...Tôi đã nghĩ trò định phá hoại hàng rào Runes của Hogwarts, thì khi đó chắc chắn trò sẽ bị đuổi học đấy. Nhưng rồi tôi nhận thấy trò không hề có ý định đó.”
Cô phù thủy trẻ hơn nuốt nước bọt, “Tại sao em lại phải phá vỡ Runes bảo vệ của trường được ạ?”
“Thứ cho sự nghi ngờ của tôi trò Gibson ạ, tôi đã ngờ rằng cha trò yêu cầu trò làm thế...”
“Cha em... cha em?” Cô mở to mắt nhìn bà giáo trừng trừng, như không thể tin được những gì mình vừa nghe. Hiển nhiên ông Hanz Gibson đâu có liên quan gì đến giáo sư Nichols. “Tại sao cô biết được chuyện này?”
Rồi như chợt nhận ra cô la lên thất thanh: “Bà cùng phe với Morgenstern? Lão ta nói cho bà biết?” Nhưng rồi cô tự thấy vô lý đùng đùng. “Không, không thể nào bà biết được từ Morgenstern được. Vậy là... lẽ nào... Sophia Liu nói cho bà biết?”
Trái với vẻ kinh hoàng của cô gái trẻ, bà giáo già chỉ lặng lẽ đáp: “Chính mẹ trò cho tôi biết-” nhưng đã bị ngắt bằng tiếng la lớn:
“Bà ta không phải mẹ tôi! Cả lão Morgenstern ấy không phải cha tôi! Ba má tôi đã c.h.ế.t rồi! Hai người Muggle vô tội bị phù thủy g.i.ế.c c.h.ế.t rồi!”
Nước mắt lăn dài trên má tự khi nào. Nỗi niềm dồn nén khi gặp mộ của giáo sư Conner cộng thêm nỗi đau quặn thắt khi nhắc về ba má, từng giọt lệ nóng tuôn rơi soi rõ dưới ánh sáng của phép thuật.
Hiệu trưởng già buồn bã nhìn những giọt ngọc ấy. “Thứ lỗi cho tôi trò nhỏ ạ. Tôi không muốn xát muối vết thương của trò đâu. Tôi cũng lấy làm xấu hổ vì phán đoán sai lầm của mình, ngỡ đâu trò cũng như Rhodes Steffensen sẵn sàng phản bội lại Hogwarts để phục vụ Chủ nhân.”
Dần ngừng khóc, cô bàng hoàng hỏi: “Giáo sư Steffensen ư? Ông ấy... ông ấy định tìm cách phá Runes ư?” Giương mắt nhìn đến khối lập phương Runes sáng bừng, lại nhớ đến những lời Lippe giải thích tại sao cần Giselle làm nhiệm vụ:
“Nếu phù thủy vị thành niên học ở Beauxbatons thực hiện bùa phép thì Bộ Pháp thuật Pháp sẽ phát hiện ra, chúng ta không thể mất con cờ đó được. Chưa phải lúc.”
Đến trường hợp của Hogwarts, vì Giselle là con cờ quan trọng còn chưa thể mất nên mặt cây mới phái Steffensen cha vào Hogwarts phá giải Runes, nhưng đã bị cô hiệu trưởng tìm cách ngăn chặn. Có lẽ vì vậy mà bức tranh kích hoạt lối vào mớ bị dấu tít dưới hầm kho, lại cắt cử con ma nhà Hufflepuff canh chừng.
Roxanne Nichols cũng nương theo ánh mắt của Giselle nhìn lên khối lập phương. “Tôi nghĩ chắc trò đã nhận ra, nơi nghĩa địa này là cơ sở mạng lưới phép thuật của toàn bộ Hogwarts. Nó chống đỡ cho tất cả những phép màu của ngôi trường.”
Bà nhìn xuống một ngôi mộ hiệu trưởng, lấy tay phủi phủi bụi. Giờ Giselle mới nhận ra các ngôi mộ ở đây tuy trông thật xưa cũ nhưng không hề có tý bụi bặm nào. Chỉ 2 3 ngôi mộ có cây mọc lên mới phủ đầy đất lá thôi.
“Đến cả các hiệu phó hiệu trưởng khi c.h.ế.t đi rồi cũng nguyện dùng thân xác mình tiếp thêm năng lượng bảo vệ bùa phép Hogwarts.”
“Vậy còn cách nào để bảo vệ nơi này nữa không thưa giáo sư? Em có thể giúp ếm thêm các bùa gia cố hàng rào, tham khảo giáo sư Ortega và Magnus khắc thêm các Runes bảo vệ.”
Đây mới thật sự là ý đồ của cô gái khi tìm xuống đây, ếm thêm Runes đề phòng cái nguyên tắc cho phép người dưới 17 tuổi vào trường. Cô không bao giờ muốn Hogwarts xảy ra t.h.ả.m kịch như Beauxbatons.
Không bao giờ cả.
Ánh nhìn của bà giáo đã quay trở lại gương mặt của cô phù thủy trẻ. “Như đã giảng cho các trò ở lớp N.E.W.T, phép thuật không phải vạn năng. Bùa bảo vệ cũng có giới hạn nhất định, và tôi e rằng chúng ta đã tăng cường đến giới hạn đó rồi.”
“Vậy có nghĩa là,” cô khấp khởi hi vọng, “Morgenstern sẽ không đ.á.n.h vào Hogwarts được ạ?”
“Tôi hi vọng những ai muốn tấn công Hogwarts sẽ phải trả một cái giá đắt, vô cùng đắt...”
Thất vọng, vậy có nghĩa là vẫn có thể bị tấn công. Nhưng Giselle vẫn còn canh cánh một điều: “Thưa giáo sư, khi nãy cô nói cô biết Sophia Liu dùng bí thuật để m.a.n.g t.h.a.i em à?”
“Chẳng biết là may mắn hay bất hạnh nhưng tôi được nhiều người tìm đến trao gửi bí mật lắm... Một ngày tháng 11 năm 1998, tôi chào đón một người học trò cũ đến thăm ở phòng hiệu trưởng. Khi đó thú thật là tôi khá trông chờ vào cuộc gặp gỡ này vì chúng tôi nhiều năm rồi không gặp, mà trò ấy cũng nhiều năm rồi tinh thần không minh mẫn lắm.”
Và lại là ánh mắt nhìn thấy cố nhân đó, hiệu trưởng Nichols qua gương mặt Giselle mà nhớ về Sophia Liu. “Vậy mà hôm đó trò Liu minh mẫn lạ thường, tôi như thấy lại bóng dáng cô học trò năm xưa còn đầy nhiệt huyết, thông tuệ, chứ không phải người phụ nữ đã bị bi kịch bào mòn. Nhưng trò ấy lại kể cho tôi nghe về một hành động điên khùng.”
Điên khùng, Giselle nghĩ, đúng là điên khùng thật. Ai nghe đến câu chuyện lấy m.á.u của kẻ thù thông qua bí thuật để m.a.n.g t.h.a.i con của kẻ thù mà không thấy khùng điên. Thậm chí bùa mê t.h.u.ố.c lú liều mạnh nhất cũng chẳng làm lú đến cỡ vậy.
“Tháng 11 năm 1998, khi đó cái thai mới 6 7 tuần, cô có thể khuyên Sophia Liu bỏ nó mà? Rằng trao cho nó sinh mệnh trong hoàn cảnh như vậy chẳng khác nào nguyền rủa cả đời của nó kia mà.”
“Cái thai là niềm hi vọng sống cuối cùng mà trò Liu bám víu vào. Nếu tôi khuyên trò ấy bỏ thai hoặc tệ hơn là ép phá thai, Liu sẽ không sống được bao lâu nữa.”
“Nhưng rồi bà ấy cũng c.h.ế.t khi sinh đấy thôi, cũng có sống thêm được bao lâu đâu...”
“Hôm đó Liu đến tìm tôi để nhờ tôi giữ hộ một vật, đến khi trò thành niên thì đưa lại cho trò. Nhưng thôi, tôi nghĩ bây giờ cũng đã đến lúc rồi.”
Từ trong túi bà giáo lấy ra một cái hộp chữ nhật chỉ dài bằng hai bàn tay, vẫy đũa nhẹ nhàng đưa cái hộp bay đến trước mặt Giselle. Nhưng cô chẳng có tí tò mò muốn biết trong hộp chứa gì cả.
“Vậy cô vốn biết em... em có quan hệ với Morgenstern từ đầu rồi, tại sao cô vẫn để em học ở Hogwarts? Rồi thậm chí khi Morgenstern sống lại cô cũng chẳng đả động gì đến em?”
“Hogwarts chấp nhận mọi trẻ em phù thủy, không phân biệt dòng m.á.u hay giống loài trò nhỏ ạ. Dù là hiệu trưởng thì tôi cũng không có quyền gì ngăn cản một học sinh phù thủy tiếp nhận tri thức cả. Và theo tôi quan sát để mắt đến trò mấy năm học đầu, tốt hơn hết là không nên tiết lộ bí mật thân thế của trò. Còn khi Morgenstern sống lại, tôi đã mong giấu thân phận trò càng lâu càng tốt.”
Bà thở dài khẽ khàng, “Nhưng có lẽ tôi đ.á.n.h giá thấp các huyết thuật gia phả quá. Khi nghe tin cha mẹ Muggle của trò đã bị Morgenstern g.i.ế.c, tôi biết Morgenstern đã biết rồi.”
Giselle nhắm mắt vờ đau đớn, nhưng thật ra suy nghĩ chạy loạn trong đầu. Giáo sư Nichols không biết gì việc cô đã trở thành túi m.á.u cho mặt cây từ năm 2 và là nhân tố quan trọng giúp lão ta thuận lợi tái sinh. Có lẽ phải khen Bà Mèo xóa dấu vết tốt quá.
Nhưng quy mọi thứ cho huyết thuật gia phả cũng không phải không có lý. Chỉ cần Morgenstern sống lại quay về pháo đài trên biển, nhìn thấy tấm t.h.ả.m thêu gia phả có thêm một cái tên mới, lão nếu không biết cũng sẽ biết ngay.
“Vậy cô định bắt em giao cho Bộ Pháp thuật ư? Morgenstern không quan tâm gì đến em đâu, lão chỉ giữ mạng em lại để chờ bán được giá cao mà thôi.”
Cô lại nghĩ, thật ra bị Bộ Pháp thuật bắt giữ cũng tốt. Mình vẫn chưa có hồ sơ tội phạm nào, rơi vào tay phe sáng một là bắt cô để trao đổi yêu cầu với mặt cây, hai là tạm giam cô ở đâu đó. Bị hạn chế đi lại Giselle có thể chịu được, chỉ cần không bị mặt cây bán cho ma cà rồng cũng không bị ép thực hiện nhiệm vụ gì cho lão. Lại càng không thể gây hại cho Matt.
“Không đâu trò nhỏ ạ, bí mật này sẽ chôn dưới mồ cùng tôi.”
Rồi bóng dáng nhỏ thó của hiệu trưởng già dần chìm vào đêm tối, để lại cô gái ngồi gục xuống bên ngôi mộ Hawthorne cùng một cái hộp bay lơ lửng và những suy nghĩ rượt đuổi nhau trong đầu.
