[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 258: Lễ Trưởng Thành (2)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:52
Đợi tiếng vỗ tay lắng lại, ông Seth Montgomery bước lên phát biểu, đại ý cũng chỉ là những câu cảm ơn chúc tụng, truyền thống thuần huyết, tự hào dòng họ. Von nghe chán muốn c.h.ế.t và cậu tin rằng đám khách khứa cũng đã nghe mòn tai những lời sáo rỗng này biết bao nhiêu lần rồi.
Sáo rỗng nhưng không thể trừ bỏ, u nhọt nhưng buộc phải giữ lại, đó là nỗi đau thầm kín của xã hội thuần huyết mục ruỗng.
Làm gì có nhiều gia tộc được như Montgomery, đa số đều đã tiêu xài hết sạch gia sản mà tổ tiên để lại, bất tài ăn không ngồi rỗi, núi vàng núi bạc cũng hết. Nhưng bề ngoài vẫn phải giữ thể diện, kệch cỡm khoe khoang về dòng m.á.u cao quý mà thật ra năng lực phép thuật lẫn tư duy còn kém hơn cả phù thủy gốc Muggle. Những gia tộc ấy là một đám sâu mọt, nhưng sâu mọt ăn hại cũng có ích của nó. Đám gia tộc đó chỉ cần cho họ chút ít lợi lộc là có thể yêu cầu họ đi làm cái mà họ thành thạo nhất: lăng mạ gốc Muggle và người Muggle. Họ trở thành những cái loa tuyên truyền để những người thật sự làm được việc rảnh tay thực hiện nhiệm vụ có ích hơn là chỉ đấu võ mồm.
“Và sau đây, tôi xin mời quý vị chào đón con trai của tôi, người thừa kế đời tiếp theo đáng tự hào của gia tộc Montgomery: Von Montgomery.”
Von hơi giật mình, nãy giờ bài phát biểu cậu nghe chữ được chữ mất. Nhưng mặt ngoài cậu mang vẻ tự hào, ánh mắt vừa tôn kính vừa kích động hướng đến người cha, chuẩn bị bước lên thay vị trí của cha mình.
Nhưng cũng cùng lúc đó, một tiếng đùng thật lớn như b.o.m nổ vang lên, cả trang viên Montgomery chấn động rung lắc, các ly Champagne rơi rớt xuống sàn bể tanh bành và những đèn nến sáng choang chợt tắt.
Khi đó là một chuỗi sự kiện diễn ra đồng thời...
Các tiếng nổ gần xa vang lên liên tiếp, hàng rào bảo vệ quanh trang viên bị xé rách, ai phản ứng nhanh thì độn thổ ngay lập tức, ai phản ứng chậm hoặc chỉ biết dùng đũa phép để thắp Lumos bắt đầu hoảng hốt la hét tìm viện trợ, đèn chùm rớt xuống đè lên đầu khách khứa, và rồi những bóng đen từ bên ngoài tiến vào...
Hai người nhà Montgomery chỉ vừa rút đũa phép ra chuẩn bị tấn công thì có hai luồng phép b.ắ.n đến, đ.á.n.h bật đũa phép trên tay họ. Cùng với đó là một giọng nói cao vút vang lên trong ốc tai mỗi người:
“Montgomery... Chủ đến chia vui cùng các ngươi.”
Tiếng la hét chạy loạn của khách khứa bắt đầu như cuốn phim quay chậm. Không còn ai kịp độn thổ hay làm gì nữa khi mười mấy gã Sứ giả Thần c.h.ế.t đeo mặt nạ xâm chiếm sảnh tiệc. Đũa phép bị đ.á.n.h bật bay lơ lửng trước mặt nhưng Seth không dám với tay giật lấy, chỉ run rẩy cúi người cùng con trai:
“Hoan nghênh Chủ nhân...”
Bóng áo chùng đen kéo lê trên nền gạch sáng bóng đắt tiền của sảnh trang viên. “Hình như ông không vui lắm khi ta đến dự lễ thành niên của con ông hở Seth?”
“Không... không dám... thưa Chủ... Montgomery rất vinh hạnh...”
“Niềm vinh hạnh lớn lao của tôi thưa Chủ,” Von cúi người đáp, “Nếu Ngài cho chúng tôi biết sớm, Montgomery có thể phục vụ Ngài tốt hơn.”
Morgenstern cười nhạt nhìn hai người, chẳng để tâm gì khi khách khứa xung quanh nín thở run lẩy bẩy, có người phải bấu tay chính mình để không phát ra tiếng kêu rên. “Seth ông xem, con ông trấn tĩnh hơn ông đấy.”
“Thưa Chủ, thứ cho sự thất lễ của chúng tôi.” Giọng Seth vẫn còn run nhưng đã hơi bình tĩnh, “Mong Ngài cho phép tôi sửa soạn lại để đón tiếp Ngài.”
Morgenstern nhìn thoáng qua dàn khách khứa ở đây. “Các vị khách này của ông đều thuần chủng hết chứ hả?”
Seth thẳng lưng hơn một chút, “Vâng thưa Chủ, những người mà Montgomery giao thiệp đều có dòng m.á.u xứng đáng.”
Ai bị ánh mắt đỏ au rắn rít lướt qua đều thấy như có một hồn ma lạnh ngắt vừa bay xuyên qua người mình, khiếp sợ nhìn sự tồn tại đã vượt qua nhận thức thông thường. Ngay cả với phù thủy, việc c.h.ế.t đi sống lại cũng là một kỳ tích bất khả thi.
“Tốt thôi, Morgenstern ta không muốn đổ m.á.u thuần huyết, các vị ai không liên quan đến Montgomery có thể ra về.”
“Tạ ơn Ngài...” Nhiều người mạnh dạn lên tiếng nhưng phần đông như nghe được lời ân xá, ai độn thổ độn thổ, ai không độn thổ được thì vụt chạy ra khỏi trang viên. Đám Sứ giả Thần c.h.ế.t chỉ thờ ơ đứng canh nhưng giữ lại hết những người họ hàng xa của Montgomery và 3 tình nhân của ông Seth.
“Thưa Chủ, xin Ngài rộng lòng cho biết Montgomery đã làm Ngài phật ý chỗ nào?” Vẻ mặt người đàn ông trắng bệch hơn cả màu tóc mình nhưng Morgenstern đã giơ tay lên ra hiệu im lặng. Thế là bao lời nói biện bạch đều nuốt ngược vào bụng.
Trong dàn khách khứa có tiếng xôn xao: “Không, chúng tôi không liên quan gì đến... Thả chúng tôi đi...”
Morgenstern nghiêng đầu nhìn lại, một Sứ giả Thần c.h.ế.t báo: “Thưa Chủ, đây là nhà Pudeator đính hôn với Montgomery.”
Hai cha con Pudeator bị đẩy ra giữa sảnh, ông Treasure Pudeator mập mạp nhưng giờ gương mặt béo tốt đã chảy mồ hôi ròng ròng. “Thưa... Ngài... Thưa....” Ông lắp bắp kinh hoàng khi mắt chợt lia tới gương mặt của Morgenstern.
“Thưa Ngài, nhà Pudeator chúng tôi không có liên can gì với Montgomery cả.” Cô con gái Seraphina Pudeator vội vàng nói thay cha, “Đêm nay chúng tôi chuẩn bị tuyên bố hủy hôn, xin Ngài xét cho.”
“Ồ hủy hôn à?” Morgenstern hứng thú hỏi ngược lại, “Cô không hài lòng với người thừa kế của Montgomery sao? Không hài lòng với môn đồ của ta?”
Hai người Pudeator vẻ mặt tái xanh hơn nữa, không thể đoán được ý định của mặt cây, chỉ biết c.ắ.n răng đáp. “Không, không phải vậy thưa Ngài. Chúng tôi... tuyên bố đính hôn vì lợi ích, đến nay đã không cần phải như thế nữa. Mong Ngài hiểu cho, chúng tôi chỉ có quan hệ lợi ích làm ăn thôi.”
Mặt cây ngồi xuống cái ghế mà Bà Mèo đem tới, tay chống đầu thờ ơ. “Ta nghe nói các vị chuẩn bị rút về Mỹ, là châu Âu không còn đem lại lợi ích cho Runeswiz nữa à?”
Có trời mới biết Morgenstern nghĩ gì. Ông Pudeator lắp bắp đáp: “Thưa Ngài... không phải đâu ạ. Đó là do đối thủ cạnh tranh tung tin đồn để hạ thấp uy tín của chúng tôi. Runeswiz xâm nhập châu Âu mới có mấy năm, thị trường còn dư địa phát triển thì sao chúng tôi rời đi được.”
“Thôi được, ngày khác đến thăm các vị sau vậy.”
Được ân xá, hai người Pudeator cúi đầu chào rồi lùi ra sau cho đến khi tới cửa tiền sảnh, xoay lưng độn thổ mất dạng. Giờ đây trong đại sảnh chỉ còn gia quyến Montgomery cùng hai nhân vật chính của đêm nay.
Ông Seth vội chạy tới khom người trước mặt chủ nhân, nhưng Morgenstern không còn kiên nhẫn nói nhảm nữa. “Seth, ta thật sự không hiểu...”
“Vâng thưa Chủ?”
“Ta đối xử với ông không tệ chứ nhỉ.”
Seth lắp bắp, “Dĩ nhiên rồi thưa Chủ nhân, Montgomery được phục vụ Ngài là vinh hạnh của chúng tôi.”
“Thế ư, vậy tại sao ông lại phản bội ta? Phản bội chính Chủ nhân của mình?”
Lời vừa nói ra như một cơn gió lạnh thổi qua cả căn phòng rộng lớn, phút trước còn huy hoàng lộng lẫy mà phút sau tan hoang vỡ nát. Bóng tối bao trùm cả tòa trang viên lẫy lừng...
“Tôi không hiểu thưa Chủ... Montgomery không bao giờ phản bội lại Ngài.”
“CRUCIO!”
“AGRRRR!”
Người đàn ông tóc bạch kim lăn lộn trên đất, gào thét đau đớn. Mặt ông ta nhăn nhúm đáng sợ, mồ hôi đầm đìa còn đôi mắt hằn lên tia m.á.u nhìn vào Chủ nhân.
“Ta đã dành hàng năm trời ở Rừng Cấm để suy nghĩ về cái c.h.ế.t của mình,” Morgenstern thờ ơ như đang kể chuyện tâm tình với người hầu tận tụy, “Quá tin vào lời tiên tri là sai lầm của ta, ta phải thừa nhận điều đó. Roxanne Nichols dễ dàng ngụy tạo lời tiên tri đ.á.n.h lừa Hendrix Humphreys, nhưng làm sao để lời tiên tri thuyết phục ta mới là vấn đề. Chọn tới chọn lui các người bày ra trò đứa trẻ sinh vào tháng 7...”
“Thưa Chủ, chắc hẳn có hiểu lầm gì đó... Tôi không biết gì về lời tiên tri cả...” Seth quỳ bò cả hai chân đến dưới tà áo chùng của Morgenstern, cúi rạp người van xin. “Xin Ngài xét cho, Montgomery trước nay đều cúc cung tận tụy với Ngài, chúng tôi đương nhiên muốn phụng sự Ngài đạt được cơ đồ, tại sao lại có thể phản bội Ngài được.”
Nhưng Morgenstern thì vẫn như tự nói với chính mình. “Chỉ có hai đứa trẻ sinh vào tháng 7 năm đó, một là con ngươi, một là con trai của hai đứa Thần Sáng, những kẻ đã chống đối lại ta suốt cả cuộc đời chúng. Dĩ nhiên là ta sẽ chọn Burrows rồi, các người chỉ việc giăng bẫy chờ sẵn ở Thung lũng King Four thôi.”
“Không, thưa Ngài, xin Ngài...” Nhưng Seth không thể biện minh nữa vì bàn tay của Morgenstern đã vươn ra bắt lấy trán ông, lục lọi ký ức của ông ta.
Seth Montgomery vốn là người thực hành Bế quan Bí thuật lão luyện, ông đã dựng lên hàng loạt rào chắn để che giấu bảo vệ kí ức. Đó cũng là lý do tại sao ông ta vẫn nhởn nhơ đi dưới mũi Morgenstern khi lão sống lại. Nhưng có lẽ, ông đã đ.á.n.h giá thấp khả năng Chiết tâm của Gideon Morgenstern. Hoặc cũng có lẽ, mặt cây trước nay chưa từng thể hiện hết năng lực Chiết tâm vốn có của mình nên Seth mới có đ.á.n.h giá sai lầm.
Một sai lầm này kéo theo toàn bộ mạng sống của gia tộc Montgomery.
Morgenstern kiên nhẫn đ.á.n.h tan từng kỹ thuật rào chắn của Seth, trong lúc đó giữa trang viên vắng lặng chỉ còn những con người nín thở chờ sự phán xét của số phận chứ không thể phản kháng. Von Montgomery cũng chỉ có thể đứng im bàng hoàng chứng kiến tất thảy vì cậu đã bị ếm lời nguyền trói toàn thân. Mà nếu không bị trói, cũng khó lòng trốn thoát giữa đám Sứ giả Thần c.h.ế.t như hổ rình mồi này.
Thời gian trôi đi theo từng giọt mồ hôi tuôn ra của người đàn ông tóc bạch kim. Mặt ông ta vặn vẹo đau đớn thống khổ đến nỗi m.á.u tuôn ra từ mũi và hai hốc mắt, thều thào: “Không không...” như báo hiệu ai là kẻ chiến thắng cuộc thi kéo co trong não ông.
Đến khi bàn tay Morgenstern buông ra, toàn thân Seth trượt xuống mềm oặt, chỉ còn thều thào: “Chủ hãy tha thứ... xin tha thứ...”
Morgenstern nhìn xuống khinh miệt: “Thật là một kẻ cặn bã. Giả vờ thuần phục ta nhưng bên trong thì tham lam muốn chiếm lấy vị trí của ta.”
--------
Giselle Gibson loạng choạng ngã xuống nền cỏ hơi ẩm ướt, trước mắt cô là một tòa nhà trông như cung điện mọc lên giữa một khoảnh đất rộng bạt ngàn. Và cũng cùng lúc đó, mùi m.á.u ngai ngái xộc thẳng vào mũi.
“Espen, chuyện gì vậy? Mi đưa tao đến đâu vậy?”
Con quạ ba mắt màu xanh lá kêu lên sợ hãi, sợ hãi hơn cả lúc nó tìm đến cô ở dưới gốc cây thủy tùng hồi năm 3. Cũng vì tiếng kêu này mà Giselle đang ở nhà Liu nghỉ hè chẳng chuẩn bị gì bắt lấy chân Espen ngay lập tức để nó độn thổ đưa cô đến nơi đây.
“Von gặp chuyện gì vậy? Chờ tao...”
Espen vỗ cánh bay hướng đến tòa nhà tối tăm, Giselle co giò chạy theo, tim đ.á.n.h trống ngực. Rồi cô cũng chẳng cần hỏi thêm gì nữa vì gần tới tòa nhà đã thấy những xác người mặc lễ phục nằm la liệt.
Mùi m.á.u là vì vậy mà truyền đến...
Cánh cửa tòa kiến trúc đang hé mở, cô chạy qua những xác người mà chui vào bên trong, thấy ngay một cảnh tượng kinh hoàng.
“KHÔNGGGGGGG!”
Cô thét lên, đũa phép vung ra, một sợi dây ánh sáng kéo lấy chân Von lùi sượt qua tia phép.
“KHÔNGGGG!”
Nhiều tia phép khác đ.á.n.h vào Giselle, cô đau đớn ngã lăn xuống sàn gạch, m.á.u từ đâu đó hay từ tất cả mọi bộ phận cơ thể bắt đầu tuôn ra. Cô phù thủy ương ngạnh chống đỡ thân mình ngồi dậy, chỉ có thể quỳ trên đất, nhưng không rời đũa phép của Morgenstern lấy một cái chớp mắt.
“Lại là mi, con nhỏ ngu ngốc.”
“Tha cho cậu ấy... Tha mạng cho cậu ấy...” Những xác người ngã đổ trong căn phòng này là minh chứng cho một đêm đẫm m.á.u của sự tàn sát. Giselle không biết tại sao lại vậy, cũng chẳng cần biết Montgomery đã chọc giận lão mặt cây thế nào để phải chịu cảnh này.
“Mi có biết Montgomery đã làm gì để phải chịu lửa giận của Chủ mi không mà mi dám xin tha?”
Tà áo chùng của mặt cây lướt đi sàn sạt, Giselle quỳ bò bằng cả tứ chi, cong gập người vì đau, bò đến bên cạnh Von, nhìn cậu bất động không thể nói chuyện, chỉ còn ánh mắt hướng đến cô.
“Tha cho cậu ấy... Tha mạng cho cậu ấy...” Giselle không nghĩ được gì, chỉ có thể kinh hoàng ôm lấy đầu Von, tia sáng xanh lập lòe in hằn trong ký ức. Suýt chút nữa thì... chỉ chậm thêm 1/10 giây nữa thôi, nếu cô mà vấp phải một xác người nào đó thì đôi mắt xám của cậu đã không thể nhìn vào cô nữa rồi.
“Ngu muội! CRUCIO!”
“AGHHHHH!”
Cô gái thét lên đau đớn, quằn quại trên sàn, ngã oạch mềm nhũn bên cạnh Von Montgomery bất động. Nhưng lăn lộn thét la cỡ nào tay phải cô vẫn cầm chặt đũa phép, đôi mắt cô vẫn mở trừng trừng nhìn Von.
“Cái đầu đần độn ngu si của mi! Montgomery có thể cho mi lợi ích gì nữa? Dù Chủ có tha cho thằng nhóc nhân tình của mi thì sau đêm nay nhà Montgomery đã không còn gì nữa, xứng đáng với mi chăng?”
“Tha mạng cho cậu ấy... Xin ông...” Đầu óc cô gái mãi dừng lại ở ký ức tia phép xanh lá, hết quằn quại thì cố gắng chống người dậy bằng tứ chi, bò chắn trước thân Von.
“Lần trước mi đã xin tha mạng cho thằng anh Muggle của mi. Lần này lại xin tha cho gã nhân tình bé nhỏ này. Chủ ta không có nhiều lòng thương xót thế đâu.”
Từng tế bào trong cơ thể đều kêu gào đau đớn, Giselle run run đáp: “Tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của ông, liên hôn với Rosenvolt.”
“Mi bàn điều kiện với ta đó à? CRUCIO!”
“AGHHHHH!”
“AGHHHHH!”
Cô gái khóc la t.h.ả.m thiết, m.á.u từ vết thương toàn thân thấm ướt bộ quần áo Muggle đang mặt. Giselle đau đến bất tỉnh, muốn c.ắ.n đứt lưỡi mình nhưng cô đã nhét tay trái vào miệng. Lần trước ở căn phòng Lửa của quân tiên phong, cô cũng dùng cách này để giữ mình tỉnh táo.
Đau đớn ruột gan lộn tùng phèo, ngàn mũi d.a.o đ.â.m xuyên da thịt nhưng từng sợi dây thần kinh dồn lại thành một cỗ ý chí cứng rắn, mạnh mẽ chống đỡ lấy cơn đau thể chất.
“Tha cho cậu ấy... Chỉ cần ông tha mạng cho cậu ấy...”
“Thôi được, ta có thể tha mạng cho Von Montgomery, dù gì nó cũng không biết gì về chuyện phản bội. Nhưng còn mi, để đổi lại mạng sống cho nó, ta cần mi làm một chuyện cho ta.”
“Được, xin ông làm ơn... Bất kỳ chuyện gì...”
“Đi đến một nơi cho ta, còn trở về được hay tàn đời ở đó thì xem chính năng lực của mi.”
-------
HẾT TẬP 6
