[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 286: Những Cuộc Chuyện Trò (3)
Cập nhật lúc: 09/12/2025 23:11
Giọng cô hơi nghẹn lại. “Em có thể chấp nhận anh làm việc cho lão Morgenstern, không còn cách nào khác, nhưng không thể nhìn anh bẻ gãy tay gãy chân người chỉ vì hắn ta va chạm với anh được.”
“Em nói làm như anh là thằng Ron không bằng. Anh có thể kiềm chế cơn nóng giận của mình chứ.”
“Vậy nếu người đó mắng em là đồ đĩ...”
“Đừng!” Von thở phì phò đưa tay chặn môi cô lại. “Có anh ở đây anh sẽ không để ai x.úc p.hạ.m em nữa.”
“Vậy anh sẽ làm gì trong trường hợp đó?”
Môi Von mấp máy nhưng trước đôi mắt nghiêm túc của bạn gái, anh chỉ đành thốt lên. “Đấm gãy răng hắn!”
“Von!”
“Episkey có thể chữa lành lập tức.”
“Nhưng thế anh sẽ bị kiện vì tội tấn công người khác.”
“Không ai dám kiện Von Montgomery này vì tội danh đó đâu,” tóc bạch kim nói vô cùng tự mãn. “Em yên tâm Selly, anh biết chừng mực.”
“Vậy hứa với em đi Von Montgomery, hứa với em anh sẽ không dùng bạo lực nếu có cách giải quyết khác.”
Đôi con ngươi xám khói xoáy vào đôi mắt hai màu của cô thăm thẳm. Chúng lặng lẽ nhìn nhau từ khoảng cách gần như có thể hôn nhau bất kỳ lúc nào.
“Vẫn là một chuyện đổi một chuyện. Em cũng phải hứa với anh không được che giấu cảm xúc của mình nữa, không được làm như không có chuyện gì mà im lặng chịu đựng nữa.”
“Em không có-”
Hai tay Von bưng lấy mặt cô. “Vậy hứa với anh đi Selly.”
“Được rồi,” cô thỏa hiệp. “Em hứa với anh Von.”
“Vậy được, anh cũng hứa với em Selly. Không dùng vũ lực giải quyết nữa,” trừ phi là những chuyện liên quan đến cô, Von thầm nói trong lòng.
Như thể tiếng lòng anh cô cũng nghe thấy, Giselle áp tay phải lên n.g.ự.c áo sơ mi của Von, lặng nghe tiếng tim anh đập lên từng nhịp vì cô.
“Vậy nói cho anh biết Selly, tại sao em gặp vợ chồng Ruiz xong lại không vui?”
Giselle há miệng định cãi là cô không hề không vui, nhưng trước đôi mắt xám nặng nề nhìn mình, cô chỉ có thể chép miệng đáp.
“Cô chú em không vui khi biết em yêu đương với cậu trẻ Montgomery.”
“Chỉ vậy thôi?” Cặp chân mày bên dưới mái tóc bạch kim hơi chau nhẹ. “Có cần anh nhắc cho em nhớ là bạn trai em không ngốc không darling? Chứ em có vẻ xem nhẹ trí thông minh của anh quá. Chắc chắn phải có chuyện gì khác chứ em sẽ không buồn chỉ vì thế đâu.”
Anh đâu chỉ không ngốc, anh tinh hơn tướng nữa đấy Von Montgomery.
Giselle chậm rì rì đáp. “Cô Nhị Tâm tin là Fireball đứng sau cái c.h.ế.t của chú Chong. Và cô biết Montgomery có dính líu với Fireball,” nếu không muốn nói gần như là bàn tay sau màn điều khiển băng nhóm này.
Thấy khí tràng toát ra từ người đàn ông ngày càng lạnh lẽo, cô vội nói thêm. “Em đã nói với cô Nhị Tâm là dù cho có liên quan đến Montgomery đi chăng nữa thì cũng là cha anh, anh... em, chúng ta khi đó còn nhỏ thế mà, anh thì liên quan gì chứ...”
“Chuyện này em biết từ lâu rồi.”
“Gì chứ?” Cô hoang mang nhưng Von gầm lên, hai tay bắt lấy bả vai ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em biết từ trước rồi, nên cả học kỳ đầu năm 6 em không thèm trả lời thư của anh.”
Cô đẩy mạnh anh ra. “Anh quên cuối năm 5 có chuyện gì rồi à? Anh Cru-”
“Em không giận anh vì anh Crucio em Selly, anh biết, em giận anh vì anh lấy tính mạng anh trai em ra đe dọa.”
“Và anh kỳ vọng em sẽ tha thứ cho anh sớm thế sao?”
“Không, không, sai rồi,” Von lắc đầu vẫn cố chấp như cũ. “Lúc chúng ta ở Reign Ember, phải lúc ở Reign Ember, anh đã cảm thấy em xa lánh anh. Anh vẫn tưởng là vì chuyện cuối năm 5 thôi,” hai tay anh bấu chặt đến nỗi vai cô bắt đầu nhoi nhói.
“Lúc đó em đã biết chuyện về ông Chong đó nên mới lạnh nhạt với anh, phải không?”
Khóe môi Giselle giật giật, muốn né tránh ánh mắt Von nhưng anh đâu để cô có cơ hội đó, vẫn nhìn chằm chằm mặt cô gằn từng chữ:
“Selly chuyện gì em cũng giấu anh. Tại sao vậy chứ?”
Cô phù thủy nhíu mày, đẩy mạnh anh ra. “Chuyện cũ rồi Von, em đã hứa từ giờ về sau sẽ không che giấu cảm xúc với anh nữa. Còn những chuyện quá khứ anh cũng hứa không hỏi nữa mà.”
“Đó không phải phạm vi anh đã hứa!” Von gầm lên, chuyển sang ôm chặt lấy eo cô, kéo cả n.g.ự.c cô áp sát vào n.g.ự.c anh như thể anh rất không hài lòng hành động đẩy ra trước đó của cô.
“Selly rốt cuộc em muốn anh phải làm sao để em có thể tin tưởng mà kể hết tất cả mọi chuyện cho anh? Có thể trước đây em sợ anh chưa đủ năng lực để xử lý mọi việc, nhưng giờ anh có thể giúp em làm mọi thứ Selly. Em không cần phải sợ hãi nữa, có chuyện gì cứ nói cho anh biết được không?”
Không, Giselle không muốn.
Cô yêu Von Montgomery, cô sẵn sàng hi sinh thân mình để bảo toàn tính mạng cho anh, nhưng cô không muốn tiết lộ tất cả những bí mật của mình cho anh hay cho bất kỳ ai khác. Con người cô được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp bí mật huyền ảo và chỉ có đôi mắt của Đấng Toàn Năng đang quan sát thế giới này mới có thể nhìn thấu, chứ cô không muốn trao khả năng đó cho bất kỳ ai nữa.
Giselle lạnh nhạt đáp trả ánh mắt điên cuồng của Von, cô không nói nhưng sự kháng cự từ chối đã thể hiện hết thảy. Yết hầu tóc bạch kim giật giật, môi mím thành một đường mỏng, thả lỏng eo cô ra rồi xốc cả hai đứng dậy.
“Có điều bất ngờ dành cho em, ở dinh thự.”
Cô cũng thuận theo hỏi. “Bất ngờ gì chứ?”
“Đi một chuyến thì biết,” anh cầm tay cô và cả hai xoay tròn rồi biến mất.
...Đến khi hiện ra đã thấy chúng đang đứng trong phòng khách dinh thự Montgomery ở Atlanta, nội thất đã được dẹp gọn sát tường để chừa lối đi trống. Cùng lúc đó những tiếng khoan đục và phép thuật b.ắ.n ra nhỏ giọt truyền đến.
“Vẫn đang sửa chữa, hơi ồn em ráng chịu chút nhé.”
Cô cười khẽ. “Em đâu có yếu đuối như vậy,” rồi chợt nhớ ra. “Vậy ảnh hưởng sinh hoạt của anh lắm đấy. Hay anh quay lại penthouse đi?”
“Không sao đâu,” Von lắc đầu. Anh ngàn lần muốn được ở cùng cô, càng muốn ngủ chung với cô trên một chiếc giường nhưng cô vẫn giữ khoảng cách nửa xa nửa gần với anh như vậy.
Tiếng chim kêu xuất hiện ngay lúc đó, Giselle vô thức vươn tay và vèo Espen bay sà xuống đáp trên vai còn Tèo thì đậu lại nơi bắp tay. Espen kêu quác quác cọ mõm vào má trong khi Tèo rúc lên giận dữ nhìn con quạ chiếm chỗ vốn thuộc về mình, vừa đập cánh vừa bấu chặt móng.
“Tèo mi làm đau chủ mi đấy!” Von quát lên với con cú mèo, dời tới một cây sào để Tèo chuyển sang đậu trên đó. Espen thì vẫn lưu luyến cọ tới cọ lui bên má cô gái.
Trong khi Von gọi gia tinh đem t.h.u.ố.c đến để thoa lên vết thương Tèo quặp móng vào, cô phù thủy cười khúc khích với Espen và Tèo, cô vui đến nỗi đuôi mắt cong cong nhìn đáng yêu hết sức.
“Anh đem chúng từ Anh sang đấy à?”
“Espen ngửi thấy mùi của em, nằng nặc đòi đi theo.”
Con quạ nghe chủ nhắc đến mình thì đập cánh giận dữ. Nó kêu quác quác như thể đang cãi cọ gì đó với chủ rồi mới tha cho bả vai mỏng manh của cô gái, đậu lên một cây sào khác.
Von vừa thoa t.h.u.ố.c vừa khịt mũi với Espen. “Mày nói tao ích kỷ á? Cô ấy là bạn gái của tao, không phải của mày, tao có quyền không cho mày gặp cô ấy.”
Espen đập cánh kêu la kháng nghị, ồn ào đến độ Tèo đậu kế bên cũng bị ảnh hưởng, nó rù rù xù lông giận dữ rồi bay vòng mấy bận trên đầu Giselle như tố khổ cô bỏ đi lâu quá, bỏ nó ở lại một mình với đôi chủ tớ phiền phức này.
“Ai bảo mày đi theo họ làm gì,” Giselle cũng bĩu môi. “Mày sống yên ở pháo đài-”
Nói tới đây cô im bặt. Lúc rời đi để tới Ysmerith, cô bận rộn sắp xếp gửi thư cho bạn bè người thân nên mặc nhiên cho rằng Tèo ở lại pháo đài của lão mặt cây hoặc nhà Liu là được, không gì có thể ảnh hưởng an toàn của nó.
Song cô lại quên mất, nếu Von bắt gặp Tèo ở pháo đài thì sẽ có cảm giác như thế nào...
Von dường như biết cô nghĩ tới gì, giọng nhẹ bẫng kể. “Mấy tháng đầu em rời đi anh sai Espen đi tìm Tèo, định mang nó về chăm sóc cùng Espen. Nhưng chẳng tìm được, ở nhà Liu hay nhà cũ Gibson đều không thấy, anh đã tưởng nó bỏ đi rồi. Nhưng tới Giáng Sinh năm đó, khi dự tiệc ở pháo đài, đám Sứ giả Thần c.h.ế.t vẫn châm chọc cạnh khóe anh, anh bực bội ra khỏi sảnh đi lang thang một chút, thì bỗng thấy Tèo từ đâu bay đến.”
Von xòe lòng bàn tay ra để Tèo mổ mấy hạt thức ăn cho cú trong tay mình. “Theo sau nó là một con gia tinh, chạy tới từ phía Tháp Tây của pháo đài mà anh vốn tưởng là bị bỏ hoang không có ai ở.”
“Là Lyra hay Arctur?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Là Lyra, nó chăm Tèo rất tốt,” Von đáp. Tầm mắt xa xăm nhớ về khoảnh khắc anh phát hiện ra sự thật động trời đó.
“Anh còn nghĩ ăn may là hàng rào bảo vệ của pháo đài hắc ám bị trục trặc gì mới cho một con cú xa lạ vào ở. Nhưng con gia tinh Lyra cung cấp đáp án rất dễ dàng. Nó nói Tèo là cú của cô chủ, dĩ nhiên phải ở đây để chúng gia tinh chăm sóc rồi.”
Giselle thở dài mệt mỏi, ngồi phịch xuống sofa nhắm mắt nhưng giọng người đàn ông cứ khẽ khàng quanh tai cùng tiếng hai con vật kêu lên phụ họa.
“Đáng lý ra anh đã đoán được từ lúc nghe em nói sẽ chấp nhận liên hôn với Rosenvolt rồi. Rosenvolt chỉ kết minh với Morgenstern, chính anh là người truyền lời mà.”
Von ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô không rời. “Thế anh mới hiểu em đã hi sinh cho anh đến thế nào Selly. Với thân phận con gái chúa tể hắc ám em rõ ràng có thể sống an nhàn sung sướng...”
“Anh biết là em không muốn thế mà Von!”
“Anh biết, anh biết chứ, nhưng chúng ta đều hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu không có chuyện đêm-đó phải không? Ông-ta rồi cũng bắt em phải kết hôn với Rosenvolt thôi, dù anh có phản đối cũng đâu làm được gì. Đến cả ông già anh còn sống cũng đâu thể phản kháng, còn bắt anh phải nghe theo sự sắp xếp của Chủ nhân ấy chứ.”
“Vì thế anh cũng đừng mang gánh nặng trong lòng,” cô dịu dàng nói. “Nếu không có chuyện đêm-đó thì rồi em cũng sẽ tìm cách thoát khỏi sự chi phối của lão Morgenstern thôi. Nên có lẽ dù gì đi chăng nữa em cũng phải đi xa một thời gian.”
“Không! Hai chuyện hoàn toàn khác nhau!” Von nhíu mày rồi hít sâu một hơi. “Thôi đừng nói chuyện đó nữa. Chắc em không biết hôm qua thằng bạn thần sáng của em lại ghé thăm dinh thự của anh nữa đó.”
Cô gái giật mình. “Matt á? Cậu ấy đến tìm anh làm gì? Sao bảo vụ việc của em khép lại rồi mà?”
Von lạnh mặt đáp. “Nó hỏi đũa phép của em đâu rồi, nếu mất rồi tại sao anh không giúp em mua đũa mới. Nó đang nghi ngờ anh không xứng đáng với chức vị bạn trai em.”
Giselle bất đắc dĩ bật cười. “Cậu ấy với Vera đòi dẫn em tới Tiệm đũa Marinos mua đũa mới mà em không chịu.”
“Mẹ kiếp bạn gái anh anh có thể tự lo! Cần đéo gì-”
“Von!” Cô đập vào tay anh.
“Đi, chúng ta đi mua đũa phép! Em không chịu vì không thích bọn làm đũa phép Bắc Mỹ này chứ gì. Anh dẫn em về tiệm ông Dimitriadis. Selly em không việc gì phải lo cả, anh có thể gánh vác mọi việc thay em...”
“Von nghe em nói này! Bỏ qua chuyện đũa phép đi.”
“Sao cơ?”
“Bỏ qua chuyện đũa phép của em đi! Tới thời điểm em tự nhiên sẽ tìm về đũa phép của mình.”
“Tại sao phải chờ mà không phải bây giờ?” Mày lại nhíu chặt, không vui nhìn cô. “Selly rốt cuộc em giấu diếm anh bao nhiêu chuyện hả? Em có xem anh là bạn trai em không đấy?”
“Em không xem anh là bạn trai em thì sao em ở nhà anh, ngủ trên giường anh hả Von Montgomery?” Cô làm nũng vòng tay bá lấy cổ anh. “Quần áo em mặc là anh mua, từ sáng tới tối là gia tinh của anh chăm sóc cho em kia mà.”
Quả nhiên những lời này đủ làm thỏa mãn tóc bạch kim, anh nhất thời xẹp xuống không tiếp tục cãi tới nữa.
“Được rồi, em không có đũa phép làm người bình thường cũng được. Anh có thể bảo vệ em suốt đời.”
Espen rất biết phá bầu không khí, nó quác quác những tiếng nhạo báng.
“Mày tin tao đuổi mày về Anh không?”
Tèo nghe thế cũng rù rù phụ họa, Giselle buồn cười. “Ờ mày chế nhạo ai, tao cũng định đưa mày về Anh luôn đấy.”
Thế là hai con thú nuôi đồng loạt đập cánh kháng nghị, bay vòng khắp nhà kêu chí chóe rượt đuổi nhau.
