Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 43
Cập nhật lúc: 21/09/2025 03:07
Bà nhìn Eden thêm một lúc. Rồi buông một câu rất nhẹ, như thể hỏi cho có — nhưng rõ ràng không phải hỏi chơi:
“Người đó là ai vậy, con?”
Eden hơi cúi mắt xuống.
Mẹ cậu không đổi sắc mặt, nhưng ánh nhìn đã lặng hơn một nhịp.
Chiếc nhẫn trên tay Eden không phải thứ trang sức có thể tìm thấy trong các phiên đấu giá — thậm chí không thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào ngoài… kho báu quốc gia. La Sangre del Alba hiện tại, theo hồ sơ được công bố chính thức, đang nằm trong danh mục tài sản thuộc quyền bảo quản của hoàng gia Tây Ban Nha. Mà hiện tại, hoàng gia Tây Ban Nha chỉ còn đúng một vị vua: Fernando.
Không có anh em.
Không có em họ.
Không có ai đủ thẩm quyền để sở hữu viên đá này — ngoài chính nhà vua.
Bà biết. Nhưng bà vẫn muốn nghe con trai mình nói ra.
Eden khẽ nghiêng đầu, môi mím lại như thể đang chọn từ, rồi buông một câu gọn lỏn:
“Fernando.”
Chỉ một cái tên.
Nhưng có sức nặng của một cơn sóng vừa gõ vào mép bờ — không dữ dội, nhưng đủ để làm thay đổi cấu trúc cũ.
Phản ứng của mẹ cậu không phải là sửng sốt, cũng không phải là phấn khích. Mà là… điềm nhiên. Như thể bà đã chuẩn bị sẵn cho cái tên đó từ lâu.
Vài giây sau, bà gật nhẹ:
“Ra vậy.”
Một nhịp ngắn.
Rồi bà hơi nghiêng đầu, ánh mắt thoáng trầm lại:
“Mẹ đoán đúng. Nhưng nghe chính con nói ra, vẫn… khác.”
Eden im lặng.
Một cái im lặng không khó xử, nhưng cũng không thoải mái. Cậu biết, mẹ mình không phải người dễ bị choáng hay cuốn theo mấy câu chuyện cổ tích. Bà sinh ra trong lụa, lớn lên giữa những buổi dạ tiệc hoàng gia, sống cùng những người đàn ông mang huy hiệu tước vị trên cổ áo — bà đã thấy đủ, biết đủ, để hiểu rằng tình yêu, khi gắn với ngai vàng, không còn đơn thuần chỉ là chuyện của hai người nữa.
“Eden,” bà gọi, lần này giọng trầm hơn một chút, không còn đùa nữa. “Con nghe mẹ nói.”
Eden ngồi thẳng dậy.
Bà buông cổ tay cậu ra, chống nhẹ hai bàn tay lên đùi, ánh mắt hướng về phía cậu — không có sự dịu dàng, không có giận dữ, mà là một kiểu nghiêm túc khiến cả căn phòng như chững lại:
“Cái nhẫn con đang đeo trên tay — nó không chỉ là kim cương. Nó là tuyên bố. Là một cánh cửa. Và cũng có thể là một cái bẫy, nếu con không biết mình đang bước vào đâu.”
Eden không phản ứng. Nhưng lòng bàn tay cậu đã hơi siết lại.
“Yêu ai là quyền của con. Mẹ chưa bao giờ cấm. Nhưng yêu một người đứng đầu một quốc gia — mà lại còn là Tây Ban Nha — thì con không chỉ cần trái tim, con cần một cái đầu đủ tỉnh. Vì chuyện này, từ giây phút con đeo nhẫn, đã không còn là chuyện cá nhân nữa rồi.”
“Con biết.”
“Mẹ không chắc,” bà nói, giọng rất nhẹ nhưng từng từ như kim ghim thẳng xuống đáy tim. “Con vẫn còn vô tâm. Vẫn thích đùa. Vẫn chưa đủ chín chắn với nhiều thứ.”
Eden cúi đầu.
Không phải vì xấu hổ. Mà vì cậu biết — mẹ nói đúng.
“Nhưng…” bà tiếp lời, giọng dịu xuống, tay vươn ra nắm lấy tay con trai mình lần nữa, “may là con vẫn còn thời gian. Nếu con thật sự yêu người đó, và muốn đi con đường này đến cùng — thì vẫn kịp để sửa. Kịp để trưởng thành. Kịp để trở thành người mà chính con cũng không ngờ tới.”
Cậu biết mẹ nói đúng. Mỗi chữ bà thốt ra đều có lý. Nhưng để mà nói rằng Eden đã từng ngồi xuống, thật sự tưởng tượng đến cái viễn cảnh: mình — người của Fernando — sẽ đứng ở đâu trong Hoàng gia Tây Ban Nha, thì câu trả lời là chưa bao giờ.
Fernando, trong mắt Eden, từ đầu tới cuối vẫn là một người đàn ông lúc nào cũng bận rộn đến mức gần như không sống nổi. Còn Eden? Eden là kiểu người thích đi dạo trong hành lang cẩm thạch của cung điện chỉ vì ánh sáng ở đó “lên hình đẹp”. Thích ngồi trong phòng tiếp khách hoàng gia không phải vì quyền lực, mà vì chiếc ghế bọc gấm đỏ có hoa văn cổ rất hợp với bộ suit mình đang mặc.
Đấy. Chỉ thế thôi.
Chưa bao giờ Eden nghĩ mình sẽ trở thành người của ai đó. Lại càng không phải người đứng sau một vị vua.
Vậy nên, khi mẹ nói, Eden cũng trầm lại. Không phản bác. Không cười đùa.
Chỉ là… nghĩ thầm:
“Không sao đâu mà. Tới đâu tính tới đó. Nếu thật sự phải làm cái người đứng sau Fernando, thì cũng không đến nỗi quá khó. Mình vẫn là mình. Và Fernando, nếu yêu mình thật sự, cũng sẽ phải chấp nhận như thế.”
Cậu ngẩng đầu, cười khẽ:
“Con biết mẹ lo. Nhưng con cũng không dại đâu.”
Bà vẫn nhìn cậu, không nói gì. Nhưng Eden biết — ánh mắt ấy là tin, nhưng chưa hoàn toàn yên tâm.
“Con chỉ đang thử… xem mình đi được bao xa,” Eden nhún vai, nói thêm, “Chứ thật ra, con cũng chưa tính được tới đâu.”
Một khoảng lặng trôi qua.
Rồi bà thở nhẹ, như thể không còn gì để cấm, mà cũng chẳng thể kéo con trai mình lùi lại nữa:
“Vậy thì phải cố. Không phải để làm người ta vui — mà để con không bị cuốn đi.”
Rồi bà thở nhẹ, như thể không còn gì để cấm, mà cũng chẳng thể kéo con trai mình lùi lại nữa.
Giọng bà dịu xuống, ánh mắt lặng như ánh chiều tà:
“Eden… Mẹ không mong con phải yêu ai. Cũng không áp đặt con phải chọn ai để yêu. Cái nhẫn trên tay con, giá trị chính trị của nó, hay chuyện nó có giúp ích được gì cho gia đình mình… tất cả những thứ đó, mẹ chưa bao giờ đặt lên bàn cân.”
Bà ngừng một nhịp, tay lại siết nhẹ tay Eden — lần này không còn là sự nhắc nhở, mà là một cái siết rất thật, rất người mẹ:
“Mẹ chỉ mong con hạnh phúc. Chỉ vậy thôi. Là một người mẹ, mẹ có hai đứa con trai, và đứa nào mẹ cũng chỉ mong… có thể sống bằng tất cả những gì khiến nó cảm thấy vui vẻ, tự do và đủ đầy trong lòng.”
Bà ngẩng lên, ánh nhìn dịu dàng mà kiên quyết:
“Cuộc đời này, nếu mình cứ phải chạy theo quá nhiều thứ — quyền lực, danh vọng, trách nhiệm, hay là ánh mắt thiên hạ — thì đến một lúc nào đó, chính mình cũng sẽ không còn biết mình sống vì cái gì nữa.”
“Cho nên nếu con yêu, thì hãy yêu cho thật lòng. Nếu con đau, thì mẹ sẽ luôn ở đây.”
Bà mỉm cười, dù trong mắt đã long lanh nước:
“Vì mẹ không cần một vị trí trong hoàng gia. Mẹ chỉ cần một Eden vẫn còn biết cười thật, và sống thật với những gì con chọn.”
Eden nhìn bà.
Rồi bĩu môi.
Thật đấy? Mới tỏ tình được mấy hôm, tay còn chưa quen với cảm giác đeo nhẫn, mà mẹ đã nhìn cậu như thể… đang tiễn con trai sang hoàng gia nhà khác làm dâu.
Cậu thở ra, hơi ngửa đầu ra sau rồi cúi xuống, dùng hai ngón tay lau nhẹ khóe mắt bà:
“Thôi nào… mẹ khóc kiểu này người ngoài nghe được lại tưởng con chuẩn bị cưới chồng luôn không bằng.”
Bà liếc cậu, vừa dỗi vừa thương:
“Chứ cái nhẫn đó không nghiêm trọng chắc?”
Eden gãi gãi má, cười khì:
“Ừ thì… nghiêm trọng một tí thôi. Nhưng chưa phải là… nghiêm trọng nhất.”
Thật ra, nếu ai đó hỏi bà vào cái ngày Eden mới chập chững biết đi — cái cậu nhóc luôn miệng đòi mang áo khoác lông vào mùa hè chỉ vì “trông giống người mẫu” — rằng một ngày nào đó cậu sẽ lớn, sẽ yêu, sẽ chọn cho mình một lối đi riêng… thì chắc bà sẽ chỉ mỉm cười và nói: “Còn xa lắm.”
Nhưng rồi cái “xa lắm” ấy, hóa ra… cũng đến thật nhanh.
Tới một ngày, bà nhận ra Eden đã không còn là đứa con trai nhỏ hay lén dùng nước hoa của mẹ rồi chối bay, không còn là cậu thanh niên chỉ biết dựa vào tiền trong tài khoản, mà là một người đàn ông — biết yêu, biết chọn lựa, biết giữ lại thứ khiến mình thấy ấm lòng, và sẵn sàng bước ra ngoài kia với cái giá của chính sự lựa chọn đó.
Bà không nghĩ Eden đã trưởng thành hoàn toàn.
Nhưng cậu đã bắt đầu đi trên con đường của riêng mình.
Và khi cậu nói tên người ấy — Fernando — bà biết, chặng đường sắp tới sẽ không hề bằng phẳng. Không phải vì người đó là ai, mà vì cuộc sống gắn với người ấy sẽ không còn cho phép Eden chỉ đơn thuần sống như trước nữa.
Nhưng rồi bà cũng biết rõ một điều: mình không thể đi thay con.
Thứ duy nhất bà có thể làm — chỉ là dặn dò. Là một lời khuyên, một cái ôm, một cái nhìn đủ lâu để Eden hiểu rằng phía sau mình, vẫn có một người mẹ luôn đứng yên, không chen vào, không kéo lại, nhưng luôn chờ sẵn nếu con cần một lần quay đầu.
Nếu con đường ấy là do Eden chọn, thì Eden phải đi nó — và phải đi một cách tốt nhất.
Bà cũng chỉ biết nói thế thôi. Còn lại, là chuyện của Eden. Và của Fernando.
………
Bữa tối trong dinh thự nhà Aaron luôn được dọn đúng giờ, đúng chuẩn, và đúng vị — dù cho chủ nhân có đang dỗi nhau hay vừa mới “trở về từ lưu đày nhẹ”. Bàn ăn dài phủ khăn lụa kem, ánh đèn chùm rọi xuống bộ d.a.o nĩa bạc được đánh bóng không tì vết, và bốn người ngồi đủ vị trí, không lệch đi một phân nào so với truyền thống.
Cha Eden vẫn giữ vẻ điềm tĩnh lạnh lùng, gần như chẳng động đến món thịt thăn nướng kiểu Pháp trước mặt. Mẹ cậu, trái lại, lại đang cắt cá hồi vừa ăn vừa cười dịu dàng, thỉnh thoảng còn gắp cho Eden vài miếng như thể Eden chưa từng đi đâu cả.
Và ở đối diện, Theodore — đứa em trai nghiêm túc, chỉnh tề, nhưng luôn có cách khiến mọi câu nói trở nên… khó chịu một cách thâm thúy — vừa nhấp rượu, vừa nhìn Eden bằng ánh mắt nửa soi xét, nửa cười khẩy:
“Thật ra thì,” cậu mở lời bằng giọng điềm đạm như đang chuẩn bị nêu một quan điểm ngoại giao, “tất cả mọi người trong nhà đều thương anh.”
Eden ngẩng lên, chau mày. “Anh biết.”
“Nhưng mà,” Theodore tiếp, đặt ly xuống, “không ai ngờ là anh lại có thể tìm được một người yêu mà… thôi thì nói thẳng — có năng lực, có đầu óc, có quyền lực, có ảnh hưởng quốc tế. Và quan trọng nhất: không phát điên vì tính anh.”
“Cái giọng đó là đang chúc mừng hay đang chửi?”
“Chúc mừng chứ,” Theodore nghiêm mặt, nhưng môi thì giật nhẹ như đang cố nhịn cười. “Anh làm quá tốt. Yêu một người mà gia đình không thể phản đối, truyền thông không thể chê, lại còn góp phần cải thiện hình ảnh ngoại giao quốc tế. Em ngưỡng mộ. Thật.”
Eden chống cằm, môi mím như đang suy xét:
“Thế… em có chắc là em đang nói chuyện yêu đương không hay đang đọc báo cáo tình báo?”
“Cả hai.”
Theodore nói gọn, rồi quay sang cha mình:
“Ba thấy sao? Lần đầu tiên trong lịch sử nhà mình, anh cả có một mối quan hệ mà mọi chỉ số đều ở mức lý tưởng.”
Ông Aaron không quay sang, chỉ bình thản cắt miếng thịt trên đĩa, giọng ngắn gọn:
“Không có gì để phản đối.”
Chỉ năm chữ. Nhưng đối với Eden, thế là đủ.
Cậu lập tức sáng mắt, quay sang ba mình, giọng vui vẻ không giấu được ý đồ:
“Vậy… ba có thể mở lại mấy cái thẻ cho con được không? Cho con tiêu xài tí. Con vừa đóng góp cho hòa bình thế giới mà.”
Ông Aaron không ngẩng đầu, nhưng thìa nĩa vẫn không chệch nhịp:
“Góp hòa bình thì giỏi. Tự trả tiền thì càng giỏi.”
Eden cười ngặt nghẽo.
Mẹ thì bật cười không nín được, còn Theodore thì lắc đầu, rót thêm rượu — nhưng môi cong nhẹ, như thể rất hài lòng với không khí hôm nay: cuối cùng cũng là một bữa tối gia đình đúng nghĩa.
