Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 85: Cùng Cửu Ca Ôn Lại Kỷ Niệm - 1
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:30
Nhìn xung quanh, thấy vô số ánh mắt đang hướng về phía mình, đầu tôi cứ ong ong lên, chao ôi, bữa hồng môn yến này nuốt không trôi rồi. Tôi đứng lên đưa mắt sang Cửu Nhật như cầu cứu.
Thoáng thấy ánh mắt lấp lánh đượm buồn của trữ quân Thiên giới, bất giác tôi lại nhớ đến vô vàn bài thơ mà Cửu Nhật vẫn thường đọc cho mình nghe vào những đêm trăng thanh trên thảo nguyên bát ngát.
Thôi thì mượn tạm một bài của huynh ấy cho hợp tình hợp cảnh vậy. Hít một hơi thật sâu, tôi ngước nhìn lên trời xa, ngâm nga đọc.
Trăng nghiêng đáy nước bóng song song
Liễu rủ bờ cao đứng ngóng trông
Chẳng phải đông về sao lạnh giá
Hay bởi hồng nhan cách biệt lòng.
Vừa dứt lời thì tiếng vỗ tay vang lên, liếc nhìn sang Cửu Nhật, huynh ấy mỉm cười gật đầu, tôi cũng khẽ gật đầu lại, xem như thoát được một kiếp.
Hoàng hậu cất giọng ôn hòa: "Thái tử phi của chúng ta thật là giỏi…"
Bà ấy như còn đang muốn hỏi gì nữa thì Lương Hữu Thuần đứng lên chen ngang: "Thái tử phi tiến bộ không ít, xem ra bổn thái tử không phí tâm cho nàng đi học."
Chàng ta nói cái gì mà tiến bộ chứ, Trương Duệ có tài giỏi thế nào cũng không thể một ngày dạy tôi ra thành như vậy được, nếu mà mọi người biết là tôi trộm thơ của Cửu Nhật thì chắc chắn sẽ ngã lăn ra mất.
Cả hoàng thượng và hoàng hậu đều gật gù ra vẻ hài lòng, đám công chúa, quận chúa thì thi nhau xì xào bàn tán. Tôi ngồi xuống, không có hứng ăn tiếp nữa, chỉ uống mỗi rượu, mọi người trên dưới lần lượt ngâm thơ, bọn họ cũng hay thật, đi mấy bước thì có thể làm được một bài thơ.
Trời dần chuyển về khuya, trăng càng lúc càng cao, gió sông lùa vào nghe lạnh buốt, Thủy Vân uống chút rượu thì mặt mày choáng váng nên xin phép về phòng nghỉ ngơi trước.
Một lúc sau, hoàng thượng và hoàng hậu cũng rời thuyền, Cửu Nhật thì không biết đã đi đâu rồi, tôi đưa mắt tìm khắp mà chẳng thấy bóng dáng huynh ấy, đoán chừng huynh ấy cùng Ngụy Vĩnh Lạc hộ tống hoàng thượng về cũng nên.
Đám Lương Minh, Lương Tịch, Ngụy Vĩnh An… cùng nhóm quận chúa Thiên Tằm, Ngọc Liên công chúa… thì chuyển sang đối ẩm phạt rượu, xem chừng bọn họ đã ngà ngà say hết rồi. Hôm nay hoàng thượng phá lệ cho nữ nhi uống rượu nên ai cũng nhiệt tình uống.
Bình rượu trên bàn đã cạn, tôi vừa đứng lên định rời đi thì nghe phía trên đầu thuyền có tiếng người kêu cứu xôn xao. Tôi vội vã chạy đến xem, chẳng biết là chân vấp phải cái gì mà loạng choạng ngã nhào luôn ra phía trước, thầm nghĩ thôi xong, gương mặt này đập xuống sàn không gãy mũi thì cũng bầm tím.
Bỗng một cánh tay vòng ngang eo tôi giữ lại, mặt sàn với mặt tôi đo chừng hai gang bàn tay là có thể gặp gỡ nhau rồi, chưa kịp định thần thì lại bị hất bật ngược ra sau, lúc này mặt tôi đối diện với mặt Lương Hữu Thuần.
Tôi bối rối thật sự, tay chàng ta vẫn đặt trên eo không buông, chưa biết làm thế nào thì nghe tiếng Lương Minh la oai oái phía sau, tôi cố giữ chặt cánh tay Lương Hữu Thuần, ngoái cổ nhìn lại.
Sau lưng là một mớ hỗn độn, bát đĩa vương vãi, Tiểu Bạch Nhi đang lồm cồm dưới sàn bò dậy, Lương Minh thì cả đầu toàn là sợi mì, trông bộ dạng hắn làm tôi nhớ đến mấy rặng san hô uốn éo.
Đoán chừng hẳn là hắn úp nguyên cả mặt vào bát mì mới thành ra nông nỗi, đám vương tôn công tử phía sau cũng nhốn nha nhốn nháo.
Lương Hữu Thuần nhìn Tiểu Bạch Nhi giục: "Mau dìu thái tử phi về."
Con bé mau mắn vọt đến bên cạnh tôi. Đi được một đoạn vẫn còn nghe tiếng Lương Minh ú ớ nói gì chẳng rõ, chắc là Tiểu Bạch Nhi thấy tôi ngã nên vội vàng đến đỡ, vừa hay Lương Minh cũng chạy đi hóng chuyện, thế là va vào nhau luôn.
Thấy Lương Hữu Thuần và tôi bước đến, đám người trên đầu thuyền tản dần ra nhường đường, tôi nheo mắt nhìn, ra là Cửu Nhật và Khuynh Thành công chúa. Họ đứng trên chiếc thuyền nhỏ, vừa trông thấy chúng tôi thì vút một cái, huynh ấy đã bế Khuynh Thành bay lên thuyền lớn, cả hai người đều ướt sũng nước.