Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 136: Người Đẹp Thảo Mai
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:15
Một tuần học mới lại bắt đầu. Tiêu Hà vẫn tỏ ra vui vẻ như thường lệ, nhưng chỉ có Quốc Hy nhận ra cô lại đang tích cực tránh anh.
Trong giờ học, mỗi lần ánh mắt anh vô tình bắt gặp cô, Tiêu Hà liền quay đi. Khi anh đi ngang qua, cô lập tức dịch người sát vào trong như thể sợ một va chạm nhỏ cũng đủ phiền toái. Còn ngày nào anh nán lại lớp sau tiếng trống ra chơi, cô lại là người biến mất đầu tiên.
Quốc Hy cảm giác như cô đang lo anh sẽ đem chuyện ở siêu thị ra đe dọa hay tống tiền nên mới cách xa anh tám mét như vậy.
Tiếng trống vừa dứt, Quốc Hy đang thong thả thu dọn giáo án thì màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của Bảo Đăng.
[Lát thầy có đi ngang 11B9 thì gọi giúp tôi một học sinh lên lấy bài kiểm tra nhé.]
Anh bấm nút like rồi tắt điện thoại, xách cặp bước ra khỏi lớp.
Ở hành lang trước lớp 11B9, Tiêu Hà cùng hai cô bạn đang tựa lan can, mắt lấp lánh dõi theo mấy anh sinh viên trường Y. Hôm nay có đoàn sinh viên Y Dược đến làm công tác tình nguyện, nhưng chỉ có khối 10 được chọn làm “bệnh nhân”.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
- Tuổi trẻ thật tốt. – Trúc Quỳnh chép miệng tiếc nuối.
- Làm như cậu già lắm không bằng. – Phương Ny bật cười.
- Vẫn già hơn chúng nó một tuổi còn gì. – Trúc Quỳnh thở dài.
Đúng lúc này, Tú Nghi và Thi Lan tay trong tay hí hửng chạy sang, í ới gọi tên Thanh Ngọc. Thanh Ngọc tươi cười chạy ra hỏi.
- Hai người tìm mình có việc gì?
- Sắp đến sinh nhật chị rồi, định làm gì đặc biệt chưa? - Thi Lan nhanh nhảu đáp.
- Ba mẹ chị bận nên không tổ chức ở nhà được. Chắc sẽ cùng bạn bè ra quán tổ chức cho tiện. – Thanh Ngọc đáp.
- Cậu có mời Nhật Khánh không? – Tú Nghi sốt sắng hỏi.
- Dĩ nhiên là có. – Thanh Ngọc gật đầu, mặt hơi đỏ.
- Vậy hôm đó tụi mình phải biết điều để dành không gian riêng cho hai người rồi! – Tú Nghi cố tình nhấn mạnh từng chữ, mắt liếc về nhóm Tiêu Hà đầy khiêu khích.
- Tụi… tụi mình chỉ là bạn bè thôi. Cậu đừng nói linh tinh. – Thanh Ngọc lúng túng.
- Có gì phải giấu chứ? Cả khối ai cũng biết cậu và Nhật Khánh là một cặp rồi. Chỉ có người không biết liêm sỉ mới cố đu bám thôi . – Tú Nghi nói to, cốt cho Tiêu Hà nghe thấy.
Trúc Quỳnh không nhịn nổi, định phản pháo nhưng Tiêu Hà nhanh tay kéo lại, ấn cô vào lan can.
- Rõ ràng là cô ta đang chửi xéo cậu. Sao cậu vẫn im lặng vậy? – Trúc Quỳnh vùng vằn.
- Nếu mình lên tiếng không phải đúng ý cô ta quá sao? – Tiêu Hà thản nhiên đáp.
Thấy cô bạn vẫn còn bức xúc, Tiêu Hà vội dỗ dành.
- Thôi nào! Đừng vì chuyện không đâu mà bỏ lỡ tuyệt sắc nhân gian.
Phản ứng bình thản của Tiêu Hà khiến Thanh Ngọc khó chịu. Vì Tiêu Hà mà Hữu Thiên dứt khoát quay lưng. Giờ thì cô muốn Tiêu Hà phải nhớ rõ, người Nhật Khánh thích là ai.
- Tiêu Hà, sinh nhật mình, cậu đến dự được không?
Ba cô gái đồng loạt quay lại, ngạc nhiên nhìn Thanh Ngọc.
- Cả hai người cũng đến cho vui nha. – Thanh Ngọc vẫn giữ nụ cười thân thiện.
- Sao cậu lại mời cái loại người đó? Không sợ họ làm bẩn bữa tiệc à? – Tú Nghi giãy nảy.
- Nè! Nói ai đó? Tôi thấy cậu mới là thứ dơ bẩn đấy. Lần trước bị đánh còn nhẹ quá phải không? – Trúc Quỳnh gân cổ lên quát.
Tú Nghi hơi lùi lại, đưa tay ôm lấy eo. Nhớ lại lần bị Tiêu Hà nhéo, cô rùng mình, nuốt hết lời cay độc vào trong.
