Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 47: Mối Quan Hệ Đã Trở Nên Dịu Dàng - 1
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:28
Tiêu Hà bối rối, mím môi nhẹ rồi lắc đầu.
- Cũng không hẳn vậy ạ... Chỉ là... cứ nghĩ đến việc sẽ có rất nhiều người nhìn mình thì em lại căng thẳng rồi kéo sai nhịp.
Quốc Hy nhìn bộ dạng tiu nghỉu của cô, cảm thấy có chút bất ngờ. Cô gái mạnh mẽ, dám mắng người, đánh người để bảo vệ bạn bè kia lại đang lộ ra dáng vẻ bất an, yếu đuối thế này.
Cơn gió chiều nhẹ lướt qua, anh khẽ mỉm cười, ánh mắt cũng dịu đi lúc nào không hay.
- Em biết không, âm nhạc cũng giống như một người bạn. Nếu em cứ mãi lo sợ ánh mắt của người khác, em sẽ chẳng bao giờ nghe được nó đang muốn nói gì.
Nói rồi, anh nhẹ nhàng cúi xuống, cầm lấy cây đàn trên tay Tiêu Hà. Động tác thuần thục, bắt đầu kéo từng nốt nhạc. Giai điệu của bản Half Moon vang lên, mềm mại, sâu lắng như đang kể một câu chuyện không lời.
Tiêu Hà bất giác quên cả không gian xung quanh, thả hồn theo từng âm thanh ấy, cảm giác như bản thân đang lạc vào thế giới riêng, chỉ có cô và tiếng đàn.
Khi khúc nhạc kết thúc, Quốc Hy đưa lại cây đàn cho cô, khóe môi khẽ cong lên.
- Âm nhạc không cần quá hoàn hảo, nó chỉ cần chân thật. Khi em đặt trái tim mình vào từng nốt nhạc, kể cả có sai nhịp, người nghe vẫn sẽ cảm nhận được cảm xúc em muốn truyền tải.
Anh nhìn Tiêu Hà, giọng nói nhẹ như gió chiều.
- Thử một lần quên khán giả đi, chỉ kéo đàn cho chính mình nghe thôi. Biết đâu em sẽ thấy nó dễ thở hơn đấy.
Tiêu Hà nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh lên niềm xúc động, mỉm cười nói.
- Cảm ơn thầy! Thật tốt khi có thể gặp thầy vào buổi chiều hôm nay.
Quốc Hy hơi sững người. Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp Tiêu Hà, anh nghe được một lời cảm ơn chân thành như thế từ cô. Trong lòng chợt nhẹ nhõm, còn thấp thoáng chút vui vẻ mà chính anh cũng không nhận ra.
Tiêu Hà cất lại cây đàn vào hộp, quay sang nói.
- Cũng trễ rồi, nhà thầy ở đâu? Để em chở thầy về.
Nhìn cô gái trước mặt đề nghị một cách nghiêm túc, Quốc Hy bất giác bật cười. Hình ảnh một nữ sinh nhỏ nhắn, chở một thanh niên cao gần mét tám phía sau khiến anh có chút buồn cười, nhưng rồi anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản thường ngày.
- Không cần đâu, nhà tôi gần đây, đi bộ về được rồi.
Tiêu Hà cau mày, tra chìa khóa vào xe.
- Bỏ thầy lại đây một mình, em không yên tâm. Lỡ thầy gặp phải tên biến thái nào thì sao?
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Quốc Hy bật cười thành tiếng.
- Ai lại đi nói câu đó với một người đàn ông cơ chứ?
- Thầy à, thời buổi này biến thái không phân biệt giới tính đâu. Nam nữ đều ăn tất đấy. – Tiêu Hà đáp tỉnh bơ, giọng điệu nghiêm túc không hề đùa cợt.
Quốc Hy khẽ nhếch môi, ánh mắt thoáng ý cười.
- Thay vì lo cho tôi, sao em không tự lo cho mình đi. Thân con gái, dám một mình ở bãi đất trống luyện đàn. Lỡ gặp phải kẻ xấu thì sao?
Tiêu Hà nhún vai, thản nhiên đáp.
- Thầy yên tâm, em sẽ nghiền nát “nó” theo đúng nghĩa đen trước khi tên đó kịp đụng vào người em.
Quốc Hy thoáng rùng mình. Anh cảm thấy cô gái yếu đuối lúc nãy và người đang đứng trước mặt anh dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.
- Một nữ sinh lớp 11 như em, đối với những chuyện này sao lại có thể thẳng thừng đến thế mà không chút kiêng dè vậy chứ? – Quốc Hy ho nhẹ mấy tiếng.
Tiêu Hà nhướn mày, mặt vẫn tỉnh bơ.
- Theo em, đó gọi là ý thức bảo vệ bản thân. – Cô nhoẻn miệng cười, rồi vẫy tay. – Thầy mau lên xe đi, trời tối đến nơi rồi.
Quốc Hy khẽ lắc đầu bất lực nhưng cuối cùng cũng leo lên sau xe cô. Chiếc xe máy chầm chậm lăn bánh, rồi dừng lại trước một căn nhà màu trắng nhỏ xinh.