Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 48: Mối Quan Hệ Đã Trở Nên Dịu Dàng - 2
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:28
- Đến nơi rồi, cảm ơn em. – Quốc Hy bước xuống xe, nói.
- Đây là nhà của thầy sao?
- Nhà thuê thôi. – Quốc Hy đáp gọn.
Tiêu Hà nhìn vào sân, thấy chiếc ô tô của anh đang đậu phía trong thì chợt nhớ lại những lời mà Hữu Thiên nói.
Cô ngẫm nghĩ liệu Quốc Hy có thực sự là con của một gia đình giàu có. Nếu vậy, đáng ra ba mẹ anh phải thuê một căn nhà to hơn hoặc là mua hẳn cho anh căn nhà lầu hai tầng chứ?
- Em còn chưa về à? Muốn tôi mời vào nhà uống nước sao? – Quốc Hy lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô.
- Không, không có. – Tiêu Hà giật mình, vội vàng cúi đầu. – Em về đây ạ!
Nói rồi, cô vặn ga chạy mất. Quốc Hy đứng nhìn theo bóng dáng cô gái nhỏ xa dần, khóe môi bất giác cong lên.
Sáng ngày khai giảng, Quốc Hy nhận được tin nhắn của Thục Quyên báo rằng bà không đến được vì phải dưỡng sức để dự tiệc cùng Văn Thành. Bà còn không quên dặn anh phải chụp thật nhiều hình gửi cho bà xem.
Quốc Hy nhìn tin nhắn, khẽ thở dài, sau đó chuẩn bị đến trường.
Vừa đến nơi, anh đã thấy sân trường ngập tràn sắc trắng tinh khôi của những tà áo dài, xen lẫn với dáng vẻ chỉnh tề của các nam sinh trong đồng phục quần tây áo sơ mi trắng gọn gàng.
Quốc Hy vừa bước xuống xe, cô Thúy từ xa liền sấn tới bên cạnh, ánh mắt long lanh đầy ý tứ.
- Thầy đến rồi à? Thầy thấy bộ áo dài hôm nay tôi mặc thế nào?
Quốc Hy nhìn bộ áo dài đỏ rực, đính cườm lấp lánh trước mặt, nụ cười suýt thì cứng lại. Anh còn đang lúng túng lựa lời thì tiếng Bảo Đăng từ phía sau vang lên.
- Đẹp lắm! Tôi nhìn mà cứ tưởng hôm nay là đám cưới của cô không đấy.
Cô Thúy mỉm cười, ánh mắt có chút khó chịu. Cô có cảm giác Bảo Đăng luôn rình rập mỗi khi cô tiếp cận Quốc Hy thì liền nhảy ra phá đám.
- Tôi thấy thầy hôm nay cũng bảnh bao không kém, rất hợp để làm… phụ rể đấy. – Cô Thúy liếc xéo Bảo Đăng, cười duyên.
Bảo Đăng cười hề hề, đáp.
- Cô mà mở lời thì tôi sẵn sàng nhận lời, khỏi phải đắn đo.
Quốc Hy khẽ nhếch môi, tranh thủ tìm cớ rút lui.
- Hai người cứ nói chuyện đi, tôi lên văn phòng có chút việc.
Nói rồi anh nhanh chóng rời đi trong sự tiếc nuối của cô Thúy.
Trong phòng hội trường, Tiêu Hà và Nhật Khánh đang tập dợt lại lần cuối cho tiết mục của mình.
- Tốt rồi, cứ giữ vững phong độ thế này nhé. – Nhật Khánh mỉm cười dịu dàng.
Tiêu Hà khẽ cười, gật đầu thay cho câu trả lời.
Nhật Khánh chợt đổi giọng, như sực nhớ điều gì.
- À, chuyện hôm trước ở nhà mình… cậu đừng để tâm mấy lời của Thi Lan nhé.
Tiêu Hà lắc đầu, cười nhẹ.
- Không sao đâu. Chỉ cần Thanh Ngọc không hiểu lầm là được rồi. Vậy mình đi thay đồ trước đây.
Vừa bước ra khỏi cửa, Tiêu Hà đã thấy hội chị em của mình đợi sẵn.
- Nè mau đi thay đồ đi, rồi mình thắt tóc cho cậu! – Trúc Quỳnh hào hứng dúi túi đồ vào tay cô.
Tiêu Hà đưa cây đàn cho Phương Ny cầm hộ rồi nhanh chóng đi thay.
Vài phút sau, khi Tiêu Hà vừa bước ra từ phòng vệ sinh, Trúc Quỳnh đã reo lên.
- Wow, trông bạn tôi dễ thương chưa kìa!
Tiêu Hà ngượng ngùng, khẽ kéo vạt váy xuống, cố che đi đôi chân trắng muốt.
- Nhưng mà… hình như cái váy này hơi ngắn đấy.