Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 61: Trung Thu - 1
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:28
Phương Ny cười phá lên, vỗ vai Tiêu Hà.
- Nè, hôm đó nhớ phải dịu dàng, đằm thắm vô nghe chưa. Chứ chị Hằng mà múa võ thì dọa các em c.h.ế.t khiếp đấy!
Tiêu Hà đỏ mặt, cười gượng.
- Hai cậu có thôi đi chưa? Chỉ là một buổi diễn nhỏ ở trại trẻ thôi, với lại vì không có ai đóng chị Hằng nên cậu ấy mới đành nhờ mình.
Trúc Quỳnh nhanh miệng chen vào.
- Còn Thanh Ngọc thì sao? Bộ nàng ta tàng hình rồi chắc? Đụng chuyện liền chạy đi nhờ cậu, còn bồ thì để chưng à?
Tiêu Hà lắc đầu.
- Nhật Khánh nói hôm đó Thanh Ngọc phải về nhà ngoại, không tham gia được.
Trúc Quỳnh búng tay cái tách, cười xấu xa.
- Biết đâu sau lần này, Nhật Khánh cảm động rồi thích cậu luôn thì sao? Cậu thành chị Hằng, cậu ấy làm chú Cuội thì khỏi phải bàn.
Tiêu Hà khẽ cười, nhưng nụ cười nhanh chóng phai nhạt. Ánh mắt nhìn xa xăm qua ô cửa kính.
- Dù thời gian mình quen biết Nhật Khánh sớm hơn Thanh Ngọc, nhưng có thế nào, người ta cũng chỉ xem mình là bạn mà thôi.
Không khí bỗng chùng xuống. Trúc Quỳnh và Phương Ny liếc nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì thêm.
Tiêu Hà siết nhẹ ly nước trong tay, quay sang nở nụ cười như chưa có gì xảy ra. Trong lòng cô hiểu rõ, Nhật Khánh và cô cũng giống như ánh trăng sáng đêm rằm, đẹp nhưng xa tầm với.
Ngày Trung Thu, bầu trời trong vắt không một gợn mây, ánh trăng tròn vành vạch tỏa sáng khắp lối xóm. Khuôn viên trại trẻ rực rỡ với những chiếc đèn lồng đa sắc màu đung đưa trong gió. Tiếng cười nói ríu rít của các em nhỏ vang vọng, hòa cùng nhịp trống múa lân rộn ràng.
Nhật Khánh vừa thay bộ đồ chú Cuội, bước ra ngoài sân thì nghe tiếng Tiêu Hà phía sau gọi khẽ.
- Nhật Khánh!
Cậu quay đầu lại, bắt gặp hình ảnh người con gái trong bộ váy trắng dài thướt tha, mái tóc xõa ngang lưng, hai bên đính hai dải nơ lụa mềm mà ngẩn ngơ hết mấy giây.
Thấy cậu đứng im bất động, Tiêu Hà ngượng ngùng đưa tay chỉnh nhẹ chiếc nơ trên đầu.
- À… hai cái nơ này… là mình mang theo vì nghĩ sẽ hợp với tạo hình. Bộ cậu trông mình kì quặc lắm sao?
Nhật Khánh lúc này mới sực tỉnh, vội vàng lắc đầu.
- Không đâu, nhìn cậu dễ thương lắm.
Tiêu Hà đỏ bừng mặt, mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng đối phương. Được người trong lòng khen khiến tim cô cứ rộn ràng không yên.
- Cảm… cảm ơn cậu. Vậy tụi mình lên sân khấu thôi. – Tiêu Hà nhanh chóng đổi chủ đề để che giấu sự ngại ngùng.
Lúc chuẩn bị bước lên bậc thang, Nhật Khánh bất giác đưa tay đỡ lấy cô, sợ tà váy dài khiến Tiêu Hà vấp ngã. Cậu không hay biết, khoảnh khắc ấy, tim Tiêu Hà đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sau khi cùng Nhật Khánh biểu diễn, Tiêu Hà nhẹ nhàng bước xuống sân khấu, nụ cười rạng rỡ trên môi. Những đứa trẻ trong trang phục sặc sỡ ùa đến, mắt tròn xoe ngước nhìn “chị Hằng”. Một bé gái kéo nhẹ tà váy Tiêu Hà, rụt rè hỏi.
- Chị Hằng ơi, chị từ cung trăng xuống đây chơi với tụi em thật ạ?
Tiêu Hà cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu đứa bé.
- Ừ, chị xuống để đón Trung Thu cùng các em nè. Các em có vui không?
Lũ trẻ đồng thanh reo lên, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Tiêu Hà ngồi xuống bên cạnh, cùng các em chia sẻ những chiếc bánh Trung Thu ngọt ngào, lắng nghe từng câu chuyện nhỏ và những ước mơ trẻ con ngây thơ của bọn trẻ.