Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 79: Trốn Tránh - 1
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:30
Quốc Hy nhìn lướt qua tờ đề, hơi cau mày.
- Đề này tôi giải ở lớp ôn thi rồi. Hôm đó các em bảo hiểu hết mà?
Long đại ca gãi đầu, cười hề hề.
- Dạ, lúc đó thì hiểu, nhưng giờ quên rồi. Thầy giảng sơ sơ lại thôi ạ.
Đám đàn em lén nhìn nhau, gương mặt bất đắc dĩ. Nếu không phải vì sự nghiệp cua gái của đại ca thì giờ bọn họ đã xuống căn-tin ăn uống no say rồi.
Quốc Hy khẽ thở dài, liếc mắt xuống lớp.
- Xin các em ấy ngồi nhờ một lát đi.
Long đại ca vui vẻ quay xuống dưới.
- Các em thông cảm nha, anh ngồi nhờ một chút.
Rồi không đợi ai phản ứng, hắn liền chọn chiếc bàn phía trước Tiêu Hà ngồi xuống.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Quốc Hy vừa mới viết lên bảng thì Long đại ca đã quay sang Tiêu Hà, cười tươi rói.
- Định mệnh thật nhỉ? Hôm qua mới gặp em, nay lại có duyên ngồi gần rồi.
Tiêu Hà nhíu mày, vờ như không nghe, mắt vẫn dán vào bảng. Quốc Hy liếc nhìn nhưng không nói gì, bắt đầu giảng bài.
- Giải phương trình này, các em có thể dùng phương pháp thế.
Long đại ca lập tức chớp lấy cơ hội, nghiêng đầu nhìn Tiêu Hà.
- Không biết có phương pháp nào để thế chỗ anh vào tim em không?
Trúc Quỳnh sặc nước, vội quay sang bịt miệng cười. Tiêu Hà vẫn giữ nét mặt bình thản, nhưng tay siết chặt cây bút.
Quốc Hy hắng giọng, tiếp tục giảng.
- Từ phương trình đã cho, ta cần biến đổi để được một phương trình mới tương đương.
Long đại ca nhướn mày cười cợt.
- Anh cũng đang cố biến bản thân phù hợp với em đây, em có thấy tiến triển gì chưa?
Đám đàn em ngồi bên cạnh che miệng ho khan, cố nhịn cười. Tiêu Hà không chịu nổi nữa, trừng mắt.
- Anh có câm miệng đi không?
Long đại ca vờ giật mình, nhưng vẫn cười ranh mãnh.
- Anh chỉ đang ứng dụng kiến thức vào thực tế thôi mà.
Quốc Hy đặt mạnh viên phấn xuống bàn, quay lại nhìn cả bọn.
- Em nào muốn thử nghiệm ứng dụng thực tế thì đi ra ngoài luôn đi.
Hắn ta vội vàng ngồi thẳng, giơ tay đầu hàng.
- Dạ không ạ, thầy cứ tiếp tục đi ạ!
Quốc Hy nhìn hắn thêm vài giây rồi quay lại bảng. Tiêu Hà thở hắt ra một hơi, trong lòng càng thêm bực bội. Không phải anh đã thấy cô tránh Long đại ca như thế nào rồi sao? Vậy mà giờ lại tạo cơ hội cho hắn.
- Nè, hắn ta có vẻ nghe lời thầy ấy quá nhỉ? Trông cũng khá thân đó chứ. – Trúc Quỳnh nghiêng đầu nói khẽ.
Đức Thành ở bàn dưới cũng chồm lên hóng chuyện.
- Còn phải nói, nhà hắn cho thầy mượn sân mở lớp ôn thi đấy.
Trúc Quỳnh tròn mắt kinh ngạc, còn Tiêu Hà siết chặt cây bút trong tay. Ánh mắt như có lửa nhìn bóng lưng đang đứng trên bảng, lầm bầm qua kẽ răng.
- Hóa ra vì cái sân mà thầy nỡ bán đứng em.
Tan học, Tiêu Hà đang từ hành lang bước ra sân trường thì bất chợt thấy Quốc Hy đứng ở phía trước, trò chuyện với một giáo viên khác.
Bản năng trỗi dậy, cô lập tức xoay người đổi hướng, đi vòng qua khu nhà hành chính. Trúc Quỳnh đi bên cạnh suýt thì không phanh kịp, trố mắt hỏi.
- Sao không đi thẳng mà vòng chi vậy?
- Đường này cũng ra tới cổng mà, đổi gió chút. – Tiêu Hà cười cười, chân không ngừng tăng tốc.