Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 100: Bữa Tối Bên Đường - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:32
- Chúng ta kết bạn facebook và zalo luôn nhé. Thi thoảng anh sẽ vào ảnh em đăng và comment, thả tim. – Hoàng Thuận nhanh chóng gởi lời mời kết bạn trên zalo ngay sau khi vừa lưu số tôi vào điện thoại.
Cái gì vậy trời? Tôi không nghĩ Hoàng Thuận lại có tính trẻ con như thế này đấy. Kiểu như mấy thanh niên thiếu nữ mới lớn.
Thử tưởng tượng xem, anh mà dùng tài khoản facebook có hơn một triệu lượt theo dõi vào bình luận ảnh của tôi thì tôi sẽ nhanh chóng lên chín tầng mây ở mất thôi.
Tôi sẽ bỗng chốc mà nổi tiếng. Ít nhất là tôi sẽ nổi tiếng trong công ty Phú Long. Chỉ cần một người phát hiện ra, họ sẽ chia sẻ và chắc chắn tôi sẽ được chú ý, bị bàn tán xôn xao.
- Facebook của em là gì? – Anh hồn nhiên hỏi.
- À… Mỹ Trân Phùng. – Tôi thật thà khai báo.
Thế là, nhanh lắm luôn, chỉ vài giây sau, thông báo hiển thị yêu cầu kết bạn từ anh.
Tôi run run chạm tay vào màn hình, chấp nhận lời mời. Tiếp đó còn kinh khủng hơn, hàng loạt thông báo được gởi tới. Hoàng Thuận thả tim ở hầu hết các bức ảnh mà anh lướt qua.
Có cần nhiệt tình vậy không chứ? Tôi lại tự hỏi bản thân mình có điểm gì hấp dẫn phái mạnh vậy? Còn là những người tài giỏi, đẹp trai, lắm tiền.
Cơ mà mấy trái tim đó đã là gì to tát đâu, trước khi tắt điện thoại, anh chàng đã để lại một dòng bình luận dưới bức ảnh gần đây nhất của tôi với nội dung rằng anh sẽ ghi nhớ ngày hôm nay như một ngày kỷ niệm vì được kết bạn với một cô gái xinh đẹp, đáng yêu như tôi.
- Anh Hoàng Thuận. – Tôi gọi khẽ.
- Ừ. Có chuyện gì vậy em?
- Anh bình luận như vậy lỡ đâu… ý em là lỡ đâu…
- Anh vẫn đang độc thân. Thế nên, em yên tâm nhé.
Ừ thì, cho dù anh là hoa chưa có chậu hoặc chậu chưa cắm hoa đi nhưng chắc chắn có vô số cô gái đang tăm tia, nhòm ngó anh.
Tôi muốn được bình yên. Tôi không muốn bị mọi người chú ý theo cách này rồi đ.â.m ra ganh tỵ, ghét bỏ.
Anh bảo tôi yên tâm ư? Làm sao tôi yên tâm được?
- Anh biết em sẽ nói gì sao?
- Ừ. Anh đoán. Nhưng mà xem ra đoán đúng nhỉ?
Chẳng kiềm được, tôi bật cười, vờ nhìn ra màn mưa đang giăng phủ.
Ngọn đèn cao áp chiếu ánh sáng vàng hắt hiu xuyên qua những hạt nước thiên nhiên làm tôi nhớ đến những cảnh quay lãng mạn trong các MV ca nhạc.
Tôi và Hoàng Thiên chưa lần ngắm mưa cùng nhau. Chúng tôi đã từng ăn, uống, ngủ chung và có rất nhiều hành động thân thiết nhưng chưa ngắm mưa cùng nhau bao giờ. Tiếc thật đấy.
- Nhà em ở đâu? – Hoàng Thuận nhấp ngụm trà nóng và hỏi.
- Gần đây thôi, anh chạy xe tầm ba phút nữa là tới.
- Đi nào.
Tôi ngoan ngoãn chui vào chiếc ô anh vừa bung ra rồi tiếp đến là chui vào xe.
May mà hôm nay có anh xuất hiện, tôi mới làm xong việc sớm, còn được ăn uống tử tế. Ví như về nhà trễ quá, chắc tôi chỉ nấu đại gói mì.
Về bản đề xuất ý tưởng ấy, tôi tin Hoàng Thiên sẽ hài lòng bởi người làm ra nó chính là Hoàng Thuận.
Đến nơi, Hoàng Thuận đưa chiếc ô cho tôi che rồi lái xe đi.
Lúc tôi ngoảnh đầu nhìn lần nữa thì chỉ còn thấy ánh sáng đỏ mờ mờ từ hai chiếc đèn sau đuôi xe.
Tôi có nhân duyên gì với gia đình Hoàng Thiên vậy? Đi loanh quanh một hồi rồi cũng gặp lại anh, gặp người nhà của anh.
Vào đến nhà, tôi tranh thủ tắm rồi lên giường vì buồn ngủ quá. Thế nhưng, còn chưa kịp nhắm mắt, điện thoại đã đổ chuông liên hồi và người gọi đến là cô bạn Ánh Tuyết.
Tim tôi bỗng dưng đập mạnh, nhanh chóng bắt máy lên nghe.
- Mỹ Trân, cậu quay về với Hoàng Thiên từ bao giờ thế? – Giọng cô ấy gần như mất sạch bình tĩnh.
- Gì vậy? Cậu đang nói cái gì vậy? – Tôi cũng hoang mang tột độ, vội hỏi lại.
- Cái con này, còn giả vờ gì nữa? Dòng bình luận của tổng giám đốc Hana dưới ảnh của cậu đang được chia sẻ chóng mặt đấy.
Nhanh vậy sao? Ôi trời, sự nhanh nhạy của các giang hồ mạng khiến cho tôi phải mở rộng tầm mắt.
Tô hủ tiếu trôi vào bụng tôi còn chưa kịp tiêu hóa hết thì tin tức về mối quan hệ thân thiết giữa tôi và Hoàng Thuận đã bay đi khắp nơi rồi.
Sau khi cắn muốn sứt môi, tôi chậm rãi giải thích cho Ánh Tuyết tất cả. Từ việc Hoàng Thiên đột ngột xuất hiện với vai trò giám đốc kinh doanh của Phú Long cho đến việc anh nâng cấp tôi lên làm thư ký rồi các tình huống khiến tôi và Hoàng Thuận thành bạn bè hôm nay.
- Trùng hợp vậy sao? Hoàng Thiên đó có làm khó gì cậu không? Anh ta có nhắc chuyện cái ao không? – Ánh Tuyết nói với giọng điệu vô cùng nghiêm trọng.
- Tạm thời thì chưa.
- Nhưng có anh trai anh ta bảo kê cho cậu mà nhỉ? Chắc không sao đâu.
Cái cô gái này đang nói gì vậy? Gì mà bảo kê? Tôi biết nếu Hoàng Thiên muốn làm khó tôi thì Hoàng Thuận cũng không can thiệp được đâu.
Chuyện nào ra chuyện đó. Hơn nữa, hôm nay chỉ là một sự trùng hợp. Người như Hoàng Thuận, trăm công nghìn việc, rảnh đâu theo giúp tôi hoài. Hơn nữa, nơi anh sống và công tác thường xuyên là Mỹ.