Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 99: Bữa Tối Bên Đường - 1

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:32

Trước đây, tôi chỉ thấy Hoàng Thuận lịch lãm, chải chuốt trong những bộ vest đắt tiền nhưng giờ lại thấy anh vô cùng giản dị với áo thun trắng rộng cùng quần thể thao dài tối màu.

Gu ăn vận của anh chẳng khác Hoàng Thiên là mấy. Có lẽ họ bắt chước nhau.

- Ôi, mưa rồi. – Tôi thốt lên khi cả hai vừa ra đến mái hiên.

- Em cứ đứng yên ở đây kẻo ướt, để anh lái xe tới.

Nói rồi, Hoàng Thuận chạy đi rất nhanh, men theo mái hiên rồi thẳng đến bãi đỗ xe.

Tôi có thể nhận ra chiếc áo trên người anh đã ướt ở những khoảng trống không có mái che trên cao.

Tôi đang tỉnh hay mơ vậy? Tổng giám đốc của tập đoàn Hana đang quan tâm, chăm sóc tôi?

So với việc Hoàng Thiên yêu tôi thì Hoàng Thuận khiến tôi sốc nhiều hơn. Dù gì, anh và tôi cũng chỉ mới chạm mặt có đôi lần.

Cơn gió đêm tạt vào người khiến lòng tôi buốt giá. Những kỷ niệm năm nào liên tục ùa về, khều nỗi nhớ trong tôi dâng cao.

Hoàng Thiên, anh đã từng là của riêng tôi. Nếu như mối quan hệ giữa tôi và anh chưa từng chấm dứt, chắc chắn những lúc mưa gió bão bùng thế này, người bên cạnh tôi là anh.

Chiếc xe màu trắng nhanh chóng dừng lại trước mặt tôi và người đàn ông hoàng kim cũng gấp gáp bước xuống, cầm ô che cho tôi ngồi vào.

- Anh cười gì vậy? – Tôi trố mắt ngạc nhiên khi thấy Hoàng Thuận bật cười ngay khi quay trở lại ghế lái.

- À, anh thua cá độ rồi.

- Hả? Anh… anh cá độ. – Tôi thảng thốt hỏi lại.

Hoàng Thuận đưa tay ấn nhẹ vào ấn đường rồi đằng hắng mấy tiếng.

Tôi vẫn nhìn anh không chớp mắt bởi tôi không tin một doanh nhân thành đạt có khối tài sản tỷ đô như anh lại đi chơi mấy cái trò cá độ.

- Anh cá với ông nội rằng hôm nay thành phố không có mưa. Giờ thì hay rồi. Ngay khi quay lại Mỹ thì anh phải chui vào bếp và nấu một bữa thật ngon cho gia đình.

Ồ, hóa ra là anh cá với chủ tịch Hana. Tôi còn nghĩ anh đang cá độ đá bóng chứ.

Cơ mà tôi không nghĩ anh và ông nội anh lại chơi trò trẻ con này đấy. Xem ra, mối quan hệ giữa ông với cháu ruột bao giờ cũng thân tình và tốt hơn đứa cháu giả mạo kia.

Tôi chưa từng nghe Hoàng Thiên kể bất cứ kỷ niệm đẹp nào giữa anh với ông nội cả.

- Hóa ra anh biết nấu ăn nữa. – Tôi cười gượng, nói cho có chuyện.

- Ừ. Anh biết tất cả những gì cơ bản nhất mà một người cần phải biết. Đó là cách ông nội giáo dục con cháu. Hoàng Thiên cũng không ngoại lệ, em ấy cũng biết tất cả.

Tôi nhận ra trong đáy mắt Hoàng Thuận dâng lên niềm tự hào khi nhắc về Hoàng Thiên. Tôi không thấy có chút ghét bỏ hay khinh khi nào cả, cứ như Hoàng Thiên là em trai ruột của anh vậy.  

Chẳng phải Hellen nói Hoàng Thuận không ưa gì Hoàng Thiên sao? Theo tôi cảm nhận là ngược lại. Hoàng Thiên không ưa gì Hoàng Thuận.

- Mỹ Trân, đi ăn chút gì không? Em chưa ăn tối đúng chứ? – Anh hỏi khi chiếc ô tô vừa lao ra khỏi cổng.

- Vâng, em chưa ăn.

- Được, vậy em biết quán nào ngon không? Trời mưa nên ăn những món có nước lèo nóng nhỉ?

Tôi gật đầu rồi chỉ đường cho Hoàng Thuận chạy đến quán hủ tiếu lề đường gần đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư phía trước.

Anh mang đến cho tôi cảm giác bình dân giản dị nên tôi tin anh cũng thích hàng quán vỉa hè, không câu nệ thân phận hiện tại là phải vào nhà hàng cao sang.

Đúng như tôi đoán, Hoàng Thuận ăn uống rất nhiệt tình, còn gật gù khen ngon. Anh nói tuy bản thân ít khi về Việt Nam nhưng những món ăn nơi đây luôn khiến anh cảm thấy vô cùng thân thuộc.

Có lẽ bởi vì nửa dòng m.á.u đang chảy trong huyết quản anh là của con dân nước Việt.

- Cảm giác này thật tuyệt. Ăn hủ tiếu nóng và ngắm mưa đêm, cảm giác ngoài lạnh trong ấm, thật tuyệt. – Anh dừng đũa, hướng ánh mắt nhìn lên thinh không cao vợi, cảm thán.

- Đúng vậy. Thật tuyệt. – Tôi cất tiếng đồng tình.

Bữa ăn tối kết thúc, Hoàng Thuận chủ động thanh toán rồi xin số điện thoại của tôi.

Anh nói muốn được cùng tôi làm bạn, đôi lúc đi ăn uống cùng nhau, dạo phố, công viên và tán dóc mỗi khi đôi bên có thời gian rảnh.

Tôi cũng chỉ là một con người bình thường và cũng tầm thường. Ngoại trừ Hoàng Thiên vì có lỗ hổng trong quá khứ ra thì tôi cũng như bao người khác, luôn muốn được làm thân với các cấp lãnh đạo trong công ty.

Nói trắng phớ ra, quen thân để mai này có gì đó còn nhờ vả họ giúp đỡ.

Từ ngày dấn thân vào Phú Long để kiếm tiền, tôi đã thay đổi suy nghĩ và trở nên như thế đấy.

Có điều, tôi đã sai lầm khi được giám đốc kinh doanh cũ ưu ái quá mà nghĩ rằng mình chỉ cần lấy lòng ông, không phát triển các mối quan hệ với nhân viên phòng ban khác và các sếp khác.

Qua việc Hoàng Thiên giao lần này, tôi ngộ ra nhiều điều.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.