Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 104: Hội Ngộ Bất Ngờ - 2

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:32

Sự nhiệt tình này khiến tôi khó lòng từ chối. Thế nhưng, tôi vẫn tôn trọng Ánh Tuyết, lấy điện thoại gọi cho cô ấy, nói rõ ý của Hoàng Thuận và như tôi đã đoán biết trước, cô nàng miệng rộng ấy ngay lập tức nhận lời.

- Một cô bạn gái thôi ạ. – Tôi nhìn anh, nhỏ giọng nói.

- Đi thôi.

Lặp lại hình ảnh hôm qua, có chăng là khung giờ khác và trang phục khác, tôi và Hoàng Thuận sóng bước dọc hàng lang vắng vẻ rồi cùng nhau vào thang máy.

Mùi hương của anh cũng thơm, rất nam tính nhưng thoang thoảng mùi gỗ đàn, không phải là hương bạc hà giống Hoàng Thiên.

Tôi vẫn thích hương bạc hà. À, tôi chợt nhận ra từ ngày gặp lại tình cũ, anh luôn vận sơ mi trắng đơn điệu, không có màu nào khác hơn.

Vì trời không mưa nên tôi đi thẳng ra chốt bảo vệ, đứng đợi Hoàng Thuận và cũng là để chờ Ánh Tuyết. Ban nãy, cô ấy nói gần tới rồi.

Nhìn người đàn ông trung niên đang nhai chiếc bánh, tôi chợt nhớ đến những đêm mang thức ăn khuya cho Hoàng Thiên.

Anh cũng rất thích ăn loại bánh này, ăn hoài không ngán. Có một lần vì dỗi hờn tôi nên bảo ngán mà thôi. Sau đó thì lại ăn như mọi ngày.

- Ăn không cháu? – Ông bảo vệ đưa cho tôi một chiếc và hỏi.

Tôi chẳng từ chối, đón lấy, xé vỏ rồi cho vào miệng. Lâu lắm rồi, tôi gần như quên bẵng thương hiệu bánh này.

Vị ngọt dịu tan dần trong miệng khiến tôi nhớ đến mối tình từng rất êm đềm, ngọt ngào, nồng thắm kia.

- Tối qua giám đốc kinh doanh cho chú đó. Anh ấy xách bịch bánh cùng nước uống đi vô công ty rồi lại xách ra rồi cho mấy chú bảo vệ luôn. Có mấy cái bánh mì nhân trứng muối, chà bông ngon lắm mà mấy chú ăn hết rồi.

- Giám đốc kinh doanh mới hay cũ ạ? – Tôi đần mặt hỏi lại.

- Người mới ấy, cậu Hoàng Thiên ấy.

Vốn tôi định hỏi xem đó là lúc mấy giờ nhưng vì chiếc xe của Hoàng Thuận đã dừng ngay trước mặt nên là thôi.

Có lẽ nào Hoàng Thiên mua bánh cho tôi không? Có lẽ nào anh đã đến và thấy tôi cùng Hoàng Thuận đang ở cạnh nhau nên hôm nay mới hậm hực tỏ thái độ không?

Chắc là không phải đâu. Sao tôi tự tin đến mức nghĩ như vậy chứ? Sao tôi có thể cho rằng Hoàng Thiên vẫn còn yêu mình sau khi đã tặng cho anh ấy một vết thương lòng nặng nề trong quá khứ chứ.

- Em ngồi ghế sau nhé, vì còn cô bạn. – Tôi ghé đầu vào cửa xe, cất tiếng.

- Ừ. Em muốn ngồi đâu cũng được. Đừng câu nệ cách sắp xếp vị trí trên xe anh. Chúng ta là bạn, không phải sếp và nhân viên.

Đúng là ở bên Hoàng Thuận, tôi dần có cảm giác thoải mái như khi ở bên Tấn Phong vậy.

Cả hai người họ chẳng mang chút áp lực nào cho người khác. Nụ cười ấm áp luôn trên môi.

Chiếc ô tô vừa ra khỏi cổng cũng là lúc chiếc ta xi vừa thả Ánh Tuyết xuống.

Tôi mở cửa, vẫy tay gọi cô bạn. Và nhanh như tia chớp, Ánh Tuyết chạy đến, chui tọt vào, ngồi sát cạnh tôi.

Mắt cô ấy lúng liếng quan sát bóng lưng của người đàn ông trên ghế lái.

- Anh Hoàng Thuận, cô ấy là bạn em, tên Ánh Tuyết. – Tôi nhanh miệng giới thiệu.

- Chào em nhé Ánh Tuyết, anh tên Hoàng Thuận. Rất vui vì được gặp em.

- Vâng, em chào anh. Em không nghĩ có một ngày em gặp anh ngoài đời, không phải trên báo hay ti vi.

Trước câu nói thật lòng của cô nàng, Hoàng Thuận bật cười thích thú. Anh vừa lái xe vừa cho biết thực ra anh cũng như chúng tôi thôi, chẳng có gì đáng để thần tượng cả.

Anh nói anh vẫn có thói hư tật xấu và có những vấn đề anh không thể nắm bắt hay giải quyết một cách tốt đẹp.

Và ví dụ được đưa ra chính là việc thu mua cổ phiếu của Milan dẫn đến một khoản lỗ lớn cho tập đoàn Hana vào thời điểm hai năm trước.

- Đông quá đi. – Ánh Tuyết thốt lên ngay khi xe vừa dừng lại.

- Ừ. Hôm nay khai trương mà, có khuyến mãi nên đông lắm. – Hoàng Thuận gật đầu, vui vẻ đáp.

Theo lời mời nhiệt tình từ anh chàng tổng giám đốc đẹp trai, giàu có, tôi và Ánh Tuyết gọi mỗi người một tô mì cay đặc biệt, nhiều hải sản nhưng cấp độ cay là dành cho trẻ mầm non ăn được.

Tôi thích ăn cay nhưng không muốn vừa ăn vừa khóc trước mặt trai đẹp. Tôi nghĩ Ánh Tuyết cũng có chung suy nghĩ giống mình. Chúng tôi cần giữ hình tượng một chút.

Tiếp đó, chúng tôi gọi cá viên chiên, bánh tráng trộn, bắp xào bơ cùng rất nhiều đồ ăn vặt.

Phải công nhận là nơi đây bán đồ ăn rất ngon, giúp tâm trạng tôi cũng tốt lên nhiều.

Đang ăn ngon lành thì bỗng đâu có một gã béo mon men sang. Tôi ngớ người nhìn gã còn Ánh Tuyết thì vội cất tiếng chào.

Nghe cô ấy gọi tên, tôi mới lờ mờ nhớ ra người đàn ông bị cô ấy đá đến mức nhập viện cũng tên Bình. Chẳng rõ có phải là người này không nhỉ?

Tuy mặt ông ta không in chữ “Dê” nhưng nhìn như dê cụ.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.