Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 107: Đối Mặt Cùng Hellen - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:33
Chưa đầy một phút sau thì thông báo đến, người thả tim đầu tiên là Hoàng Thuận, anh còn bình luận rằng anh sẽ đưa tôi đến đó, còn hỏi rằng có phải đó là tỉnh Yên Bái hay không.
Tôi nhanh chóng phản hồi là đúng. Cứ thế số lượng phản hồi dưới bình luận tăng dần. Tôi không biết anh đã về chưa hay còn ngồi ở quán nhưng tôi không hỏi.
- Anh chỉ chụp ảnh mà không chụp mình sao? – Tôi vừa thao tác trên bàn phím vừa hỏi Tấn Phong.
- Ừ. Sau này nếu có dịp đưa em đi cùng thì anh sẽ chụp cho em.
Phải rồi, Tấn Phong vốn không thích chụp hình bản thân. Anh cũng sống rất thực tế, không ảo lòi như tôi.
Sau đêm qua, lượt theo dõi của tôi tăng lên, tin nhắn chờ cũng chất đống chất chồi.
Đa phần là do những người tôi không quen biết gởi lời mời kết bạn nhưng tôi không đồng ý nên mới thành lượt theo dõi.
Tôi đâu phải người của công chúng, chẳng có gì nổi trội nên họ theo dõi tôi làm gì. Chẳng qua kết bạn để hóng hớt vì thấy tổng giám đốc Hana đột nhiên hăng hái thả tim, bình luận ảnh của một người con gái.
Theo tôi biết qua vài dòng bình luận của những người lạ thì đó giờ anh chẳng như thế với ai.
Những ngày tiếp theo, Hoàng Thiên dường như hiền hậu hẳn, anh không giao việc quá sức cho tôi nữa. Tôi chỉ việc nhắc nhở anh về các lịch trình trong ngày, trong tuần mà thôi.
Cơ mà điều đó chẳng khiến tâm trạng tôi khá hơn, bước chân tôi vẫn nặng nề mỗi khi xe buýt thả tôi xuống trước cổng và ngay khi kết thúc giờ làm, tôi liền ba chân bốn cẳng chạy trước cả các anh chị trong phòng kinh doanh.
Hoàng Thiên đột nhiên thay đổi khiến tôi lo lắng, tôi sợ anh sẽ bày ra trò khác để hành tôi.
Ngoài giờ hành chính ra, tôi sẽ giảm thiểu sự tiếp xúc với anh đến mức thấp nhất.
Ánh mắt anh nhìn tôi qua lớp kính của văn phòng khiến tôi bất an vô cùng, cứ như anh đang muốn nhìn cả tim gan của tôi vậy.
Lại một ngày mới đến, như bao ngày trước, tôi dậy sớm, ăn vội chiếc bánh rồi tới công ty.
Chiếc xe buýt vừa thả tôi xuống thì một chiếc ô tô sang trọng trờ tới. Ngay khi cửa kính hạ xuống, tôi nhận ra người đang cầm lái là Hellen.
- Cô lên xe đi, chúng ta cần nói chuyện. – Hellen cất tiếng rồi kéo kính lên.
Nếu hôm nay tôi từ chối cô ấy, tôi biết cô ấy sẽ lại đến, thậm chí, có thể vào tận trong công ty, nhờ tiếp tân liên hệ hoặc xông luôn vào phòng kinh doanh.
- Chị nói nhanh đi, tôi còn phải vào làm. – Tôi nói ngay khi ngồi vào ghế phụ.
- Cô đã từng hứa gì nhỉ? Cô quên sao?
- Tôi không quên. Tôi đến Phú Long làm việc đã hai năm và Hoàng Thiên chỉ mới xuất hiện tại đây mấy ngày. Tôi không biết Phú Long là của Hana.
Hellen cười hắc một cái. Tôi có thể nhận ra cô ấy đang tức giận. Kệ cô ấy chứ. Tôi bây giờ như kẻ cùi không còn sợ lở. Thân thể không khỏe mạnh, áp lực công việc, đau đớn trong tim.
Tôi không muốn rụt rè, khúm núm trước mặt cô ấy như năm xưa nữa. Cô ấy không phải sếp của tôi và tôi không có lỗi với cô ấy. Có chăng tôi chỉ có lỗi với Hoàng Thiên vì phản bội lời ước hẹn.
- Giờ thì cô biết rồi đấy. Mau xin nghỉ việc và đi thật xa khỏi thành phố này đi.
Cái gì vậy? Cô nàng này đang ra lệnh cho tôi sao? Giống như năm đó.
Công việc của tôi chẳng ảnh hưởng gì đến tương lai sáng lạng của Hoàng Thiên cả, cô ấy lấy gì để uy h.i.ế.p tôi vậy?
- Vậy nhờ chị xin Hoàng Thiên ký giúp tôi đơn thôi việc nhé. Anh ta không ký thì tôi không nghỉ được. Hay là bảo anh ta đuổi việc tôi rồi bồi thường cho tôi ba tháng lương cũng được.
Mắt Hellen mở to đến độ tôi thấy tròng trắng của cô ấy còn nhiều hơn tròng đen.
Chắc cô ấy không ngờ tôi dám nói như thế chứ gì. Thay vì tìm tôi dằn mặt, cô ấy nên nói chuyện với Hoàng Thiên bởi tôi đâu quyết định được việc mình đi hay ở.
- Tôi sẽ cho cô tiền, còn hơn ba tháng lương đó nữa. Tự nghỉ đi. – Hellen lục lọi trong ví và lôi ra một cục tiền mới cứng, dày cui.
- Chị Hellen à, tôi… thích lấy tiền từ Hana hơn.
- Cô bị điên rồi phải không? Hoàng Thiên và tôi đã ở bên nhau suốt hai năm qua, tôi khuyên cô đừng mơ mộng nữa, đừng phá hoại hạnh phúc của người khác. Dính dáng tới cô chỉ khiến anh ấy trở thành một kẻ trắng tay thôi.
- Tôi ăn hết tiền của anh ta à? Tôi và anh ta bây giờ là quan hệ giữa sếp và nhân viên, không hơn. Thế nên, chị đừng phát điên với tôi.
Dứt lời, tôi mở cửa bước xuống và cất bước thật nhanh.
Cô ấy nghĩ mình giàu đến mức điều khiển người khác được hay sao? Lời nói không mất tiền mua, nếu cô ấy lựa lời mà nói thì tôi cũng chẳng chọc tức cô ấy làm gì.