Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 108: Đối Mặt Cùng Hellen - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:33
Tôi cũng đâu muốn ở lại Phú Long. Một năm nữa thôi, tôi sẽ rời khỏi nơi đây.
Cơ mà tôi vẫn sẽ ở thành phố, tôi không thể đi vào rừng rú, chui tận miệt vườn. Tôi không làm nông được, tôi không cạp đất mà ăn được.
Vào đến cổng công ty, tôi lại giảm tốc độ, đi như rùa bò, lết từng bước lên phòng kinh doanh.
Vừa chui đầu vào phòng Hoàng Thiên toan lấy ấm trà cùng khay ly đi rửa thì phát hiện ra anh đang ngồi lù lù sau chồng hồ sơ.
Cái tên này sao hôm nay tới sớm vậy? Anh ta có biết tôi vừa gặp Hellen không? Cô ấy có mách anh không? Có yêu cầu anh đuổi việc tôi chưa?
- Cô không ăn sáng mà đã đi làm à? – Câu hỏi đột ngột cất lên hại tôi suýt chút đành rơi ấm trà.
- Sao… sao ạ?
- Sao sáng nào tôi thấy cô cũng đi như con gà rù vào công ty vậy? Thế nhưng lúc về lại chạy nhanh hơn ai hết.
Hoàng Thiên cũng nhận ra à? Còn không phải vì có ông sếp là anh sao?
Cơ mà bộ dạng tôi trông giống con gà rù lắm à? Anh từng nuôi gà hay sao mà anh biết rồi ví von tôi giống nó vậy?
Hơn nữa, tôi chạy nhanh cỡ nào cũng thua cô nàng Lan Chi ngồi gần cửa. Tôi đâu phải là người chạy nhanh nhất chứ.
- Tôi có như vậy sao? Chắc tại buổi sáng các cơ chưa mềm ra sau một đêm nằm im ấy mà. – Tôi cười gượng, cố gắng giải thích.
- Vậy sao? Tôi lại thấy cô vì không muốn gặp mặt tôi nên mới thế đấy. Nhưng cô yên tâm, tránh được ngày một ngày hai nhưng không tránh được cả đời đâu. Tối nay… đi cùng nhau đi.
Hả? Cái gì? Anh vừa nói cái gì vậy? Tối nay đi cùng anh ư? Đi đâu? Đi ăn? Hay đi uống? Hay là đi vào khách sạn? Anh ngân nga câu nói đó là có ý gì vậy?
Không được, tôi sẽ không đi cùng anh đâu. Tôi có quyền từ chối những bữa ăn không liên quan đến công việc.
- Chúng ta sẽ tham dự một bữa tiệc do anh Lâm tổ chức. Anh ấy là đối tác lớn của công ty, không thể từ chối.
- Tiệc sao?
- Phải. Cô đang nghĩ gì? Cô nghĩ tôi sẽ đưa cô vào khách sạn sao?
Tôi giật thót khi bị Hoàng Thiên nói trúng trái tim đen thùi lùi của mình. Anh ta đã nhét máy soi siêu nhỏ vào miếng thịt cá đúng không?
Từ sau cái hôm đi ăn cùng anh và anh Lâm, những gì tôi nghĩ thì anh đều biết gần như sáu mươi phần trăm ấy.
- Không, tôi có nghĩ gì đâu.
- Chiều nay cho cô về sớm. Ba giờ thì bấm thẻ về đi, khoảng năm giờ, tôi sẽ ghé đón cô.
- Sao anh không bảo người khác đi cùng? – Tôi nhăn nhó, lí nhí hỏi.
- Hỏi thừa. Vì cô là thư ký của tôi.
Đồ khốn. Bảo tôi hỏi thừa sao còn trả lời? Sao anh không rủ Hellen đi? Cô ấy nổi tiếng, xinh đẹp và còn là người phụ nữ của anh.
Anh nên đưa cô ấy đi thay vì đưa một đứa chẳng biết gì về các buổi tiệc của giới siêu giàu theo cùng.
Suốt mấy tiếng đồng hồ sau đó, tôi làm việc với tâm trạng nhấp nhổm không yên, cứ liếc nhìn góc phải của màn hình máy tính.
Bây giờ tôi ôm bụng kêu đau thì tôi sẽ thoát được bữa tiệc đúng không?
Có lẽ vậy, Hoàng Thiên không thể kéo tôi đến đó khi mà tôi đang quằn quại được. Tôi thật thông minh mà.
Nghĩ là làm, đồng hồ vừa hiển thị hai giờ ba mươi phút, tôi liền chuẩn bị để nhập vai người bệnh.
Thế nhưng, vừa đưa tay lên bụng, còn chưa kịp nhăn mặt, kêu than thì chuông điện thoại reo vang.
Và đầu dây bên kia không ai khác chính là tên sếp đang nhìn chòng chọc vào tôi qua lớp kính trong suốt.
- Cô chuẩn bị đau bao tử à? Nếu vậy thì ra bấm thẻ rồi mua thuốc uống vô. Nét diễn của cô thô lắm, lừa được anh tôi chứ không lừa được tôi đâu.
Môi tôi mấy máy chẳng thốt nên lời. Tôi nhất định phải tới bệnh viện để siêu âm. Tôi nhất định phải tìm cho ra cái máy soi siêu nhỏ trong bụng mình.
Tôi không tin trong ba năm chung sống mà Hoàng Thiên có thể hiểu tôi như lòng bàn tay anh.
Đặt chiếc điện thoại bàn lại chỗ cũ, tôi đứng lên, xách giỏ đi thẳng.
Được rồi, tôi sẽ khiến Hoàng Thiên ngất xỉu ngay khi đến đón mình. Tôi sẽ khiến anh xấu hổ và hối hận vì dẫn tôi theo.
Tôi sẽ trang điểm lòe loẹt, vẽ mình thành chú hề, mặt bự phấn, lông mày đen to, vành môi rộng tới mang tai.
Ừ thì, lúc giận lên thì tôi đã nghĩ vậy đấy. Có điều, sau khi về lại tổ ấm cô đơn và ngâm mình trong dòng nước mát mẻ thì đầu tôi thư thái hơn, hạ hỏa hơn.
Ba mẹ đã cho tôi gương mặt xinh đẹp thế này, sao tôi nỡ làm nó xấu đi trong mắt người khác chứ.
Hơn nữa, có vẻ bữa tiệc khá quan trọng với Hoàng Thiên. Trong lòng tôi vẫn nghĩ cho anh, không muốn anh bị ảnh hưởng.
Khoảng thời gian này, anh cũng đâu còn gây khó dễ gì cho tôi.