Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 110: Bữa Tiệc Đáng Quên - 2

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:33

Xem ra tôi lo thừa rồi. Anh chẳng thấy mất mặt khi tôi ăn vận khác người, còn khuyến khích tôi ăn uống tự nhiên như ở nhà nữa.

Thôi thì, tôi không khách sáo, tôi cũng đang đói. Thế là, tôi lấy dĩa và nĩa rồi lấy thịt cua ăn ngon lành.

- Chào cô thư ký xinh đẹp.

Đang lúc tôi cho viên thịt nướng vào miệng thì Hoàng Thuận bỗng xuất hiện, hại tôi suýt chút mắc cổ. Tôi xấu hổ, vội lấy tay che miệng, gấp gáp nhai rồi nuốt.

Hóa ra, anh Lâm kia mời cả hai anh em nhà họ luôn à.

- Chào anh. – Tôi khẽ cúi đầu, không dám cười vì sợ răng mình dính thức ăn.

- Ừ. Trông em giống như em gái của Hoàng Thiên vậy, không giống thư ký chút nào.

- Anh Lâm cũng biết anh sao? – Hoàng Thiên bỗng lên tiếng, xen ngang cuộc trò chuyện giữa tôi và Hoàng Thuận.

- À, không đâu. Anh đến cùng chủ tịch thành phố. Ông ấy không gạ được vợ đi cùng mà lại chẳng muốn đi một mình nên rủ anh. Lúc ông ấy còn làm ngoài trung ương, có đi theo đoàn công tác dự hội nghị thượng đỉnh kinh doanh Việt Nam – Hoa Kỳ nên mới quen biết nhau rồi giữ liên lạc tới tận bây giờ.

Hoàng Thuận chủ động lấy hai ly rượu, trao cho Hoàng Thiên một ly.

Tôi trố mắt quan sát biểu hiện của hai anh em họ. Họ cụng ly rồi uống trong khi hai đôi mắt cứ chằm chằm nhìn nhau.

Tôi cảm thấy thật khó thở khi hai người này xuất hiện cùng một lúc, giống như kiểu một nước có hai vua vậy, chỉ khổ dân thường là tôi đây thôi.

Uống xong, Hoàng Thuận liền rời đi, đến bên cạnh chủ tịch thành phố. Theo tôi biết thì vị chủ tịch này mới về nhận chức tầm một năm nay thôi.

Đột nhiên, tôi no ngang, chẳng muốn ăn thêm nữa, chỉ lấy một ly nước trái cây, uống từ từ.

- Đứng đây nhé, tôi đi chào khách một vòng rồi sẽ quay lại ngay. – Hoàng Thiên lấy thêm một ly rượu đầy từ cô nàng phục vụ rồi dặn dò tôi.

- Được.

Tôi cũng đâu muốn kè kè theo anh qua bên ấy. Tôi sợ mấy gã đàn ông lại mời rượu tôi.

Trong mắt của bọn họ, đã là thư ký cho giám đốc kinh doanh thì chắc chắn phải là một người có tửu lượng cao.

Tuy tôi cũng có thể uống nhưng ít lắm. Tôi không thích bia rượu đâu. Nói đúng hơn là tôi sợ, uống vào, ngày mai tỉnh dậy rất mệt, lừ đừ, lừ đừ nguyên một ngày mới tỉnh hồn nổi.

Đâu chừng mười phút sau, Hoàng Thiên trở lại cùng với anh Lâm và một người phụ nữ rất đẹp, rất quý phái. Có vẻ như cô ấy chỉ nhỉnh hơn tôi vài tuổi thôi.

Qua lời giới thiệu của anh Lâm, tôi biết cô ấy là vợ anh, tên Thục Mỹ.

- Chào cô Mỹ Trân nhé. Ban nãy anh Hoàng Thiên đã đồng ý tặng cho vợ chồng tôi một món quà, đó là biểu diễn một bản nhạc cùng cô Mỹ Trân đây. - Thục Mỹ tươi cười, nắm lấy tay tôi và nói.

Tôi đưa mắt nhìn Hoàng Thiên và thấy anh khẽ gật đầu.

Trời ơi, sao anh có thể tự quyết định mà không hề hỏi qua ý kiến của tôi vậy?

Tay của tôi. Tay của tôi đã không còn linh hoạt như ngày xưa nữa, tôi đã bỏ chơi đàn từ sau vụ tai nạn đó.

Tôi không thể chơi đàn được nữa, động tác chậm chạp sẽ biến tôi và anh thành trò cười cho mọi người ở đây.

- Tay tôi đang đau nên không chơi đàn được. – Tôi quay sang Thục Mỹ và nói.

- Gì chứ? Sao anh Hoàng Thiên lại không biết nhỉ?

- Chắc là cô ấy ngại vì đông người đấy. Cứ để tôi thuyết phục cô ấy.

Thục Mỹ gật đầu rồi khoác tay chồng, cùng nhau rời đi, tiến đến chỗ các doanh nhân có tiếng.

Ánh mắt tôi lại dời sang Hoàng Thiên, hai tay tôi bấu chặt vào tà váy khi thấy bước chân anh đang nhích dần về phía mình.

- Cô định khiến tôi mất mặt với đối tác à? Nếu cần, tôi sẽ cho cô thêm tiền bồi dưỡng. Mau lên sân khấu với tôi.

Giọng anh rất nhỏ nhưng đủ cho tôi nghe thấy.

Tôi lắc đầu, tiếp tục viện cớ rằng tay tôi đang đau, không tiện thao tác. Thế nhưng, cái gã này lại cho rằng tôi cố tình làm giá, còn nói luôn số tiền sẽ trả cho tôi.

- Cho dù anh có cho tôi nhiều hơn thế nữa thì tôi cũng không đàn đâu.

Dứt lời, tôi xoay người. Có điều, còn chưa kịp bước đi thì Hoàng Thiên đã tóm lấy cổ tay tôi, đưa lên cao.

Dưới ánh điện sáng trưng, tôi nhìn rõ những tơ m.á.u đỏ hằn trong mắt anh. Anh đang giận dữ lắm sao?

Nhưng thay vì khiến anh mất mặt trước nhiều người, tôi chọn cách khiến cho vợ chồng anh Lâm hụt hẫng.

Phải, họ sẽ chỉ hụt hẫng một chút mà thôi, có gì nghiêm trọng đâu.

- Đi theo tôi.

Hoàng Thiên dùng lực kéo tôi đi nhưng tôi cũng tóm lấy cạnh bàn, ra sức trụ lại.

Cái gã này quá cố chấp rồi. Muốn đàn thì đàn một mình đi, lôi kéo tôi vào làm gì cho đổ nợ ra thêm.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.