Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 112: Lời Xin Lỗi Muộn - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:33
Tôi quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Bộ dạng này là gì? Hối hận ư? Chắc chắn là vậy rồi. Tôi thật hả hê trong lòng khi thấy Hoàng Thiên hối hận về những gì anh đã bắt nạt, chèn ép tôi.
- Tôi không nói à? Tôi đã nói là tay tôi đau. Thế nhưng… anh có tin đâu. Anh vốn không hề tin tôi, cho dẫu tôi có nói gì đi chăng nữa. – Tôi hét lên.
Thật sự tôi ghét mình lắm, ghét vì không thể điều khiển tuyến lệ này. Tôi muốn tỏ ra can trường, mạnh mẽ khi đối diện với người yêu cũ nhưng thật là thảm, tôi luôn bày ra bộ dạng mong manh yếu đuối.
- Mỹ Trân, anh…
- Cút đi. Tôi không cần anh quan tâm. Hoàng Thiên, sau này chúng ta chỉ nên gặp nhau vì công việc. Bây giờ anh đi đi, tôi có thể tự chăm sóc mình.
Bàn tay anh vừa chạm vào dòng nước mắt trên khuôn mặt tôi thì tôi đã quay đầu vào trong vách. Có điều, anh cứ ì ra, chẳng nhúc nhích gì.
May thay, năm phút sau, chuông điện thoại trong túi anh đổ dồn, thành công kéo anh rời khỏi giường.
Lúc này, tôi mới chợt nhớ sáng nay anh có cuộc họp với ban lãnh đạo công ty.
- Anh về công ty họp rồi sẽ quay lại. Em… nhớ ăn sáng nhé. Bác sĩ nói cơ thể em suy nhược, cứ ở đây truyền thêm vài chai nước biển và bổ đạm rồi anh đưa em về.
Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này? Tôi và Hoàng Thiên đang yêu nhau sao? Đầu óc anh có vấn đề à? Nó đang nhảy số về lại hai năm trước sao?
Sao anh lại dùng cái giọng điệu quan tâm của tình nhân mà nói với tôi? Tôi có cảm giác như mình đang lẫn lộn giữa hai thời không vậy.
Chờ cho anh đi một lúc lâu, tôi liền rời khỏi giường, tìm đường tẩu thoát. Tôi cần về lại tổ ấm cô đơn của mình. Đầu tôi chưng vưng và tôi cảm thấy mình như bị hoang tưởng.
Đang lần mò tìm cổng bệnh viện thì Tấn Phong gọi đến. Đầu máy bên kia, giọng anh lộ vẻ lo lắng, liên tục hỏi tôi đang ở đâu.
- Có chuyện gì vậy anh? Em… em đang ở công ty. – Tôi vừa nói dối vừa dáo dác nhìn đường.
- Nói dối. Anh đến công ty em rồi, phòng nhân sự nói hôm nay em không bấm thẻ. Chuyện hôm qua anh biết cả rồi. Em đang ở đâu?
Tấn Phong chạy đến công ty tìm tôi sao? Anh biết hết rồi sao? Sao anh lại biết chứ? Hoàng Thuận mách anh sao? Hôm đó tôi có thấy hai người họ đã trao đổi số điện thoại.
- Em đang ở bệnh viện. Em sẽ bắt taxi về ngay đây. Anh đang ở nhà em sao?
- Bệnh viện nào? Anh chạy đến.
Thế là, tôi đành đọc địa chỉ cho Tấn Phong rồi chui vào quán nước gần đó ngồi chờ.
Khung cảnh này gợi tôi nhớ lại hôm ấy, anh vừa xuống sân bay nhưng khi nghe tôi gọi, anh liền chạy đến bên tôi.
Sao mỗi lần tôi nhếch nhác, thảm hại thì đều là anh ở bên tôi vậy?
Bụng tôi đói quá. Hộp cháo mà Hoàng Thiên mua vẫn còn nằm trên bàn. Lời nói và hành động của Hoàng Thiên khiến tôi sợ hãi và lo lắng. Anh rất lạ, rất kỳ lạ.
Có lẽ Tấn Phong lái xe với tốc độ bàn thờ nên khi tôi vừa uống hết ly nước mía thì anh xuất hiện. Ánh mắt anh nhìn tôi có xót xa, có thất vọng và bất mãn nữa.
Tôi đoán sau chuyện này, anh sẽ bảo tôi nghỉ việc tại Phú Long và về chỗ anh làm.
- Đi nào. – Anh dịu dàng cất tiếng và đỡ lấy tôi, cẩn thận dìu ra xe.
Đúng như tôi đoán, ngay khi mang tôi về, Tấn Phong liền cao giọng bảo tôi nghỉ việc.
Lần đầu tiên, tôi thấy anh như biến thành một người khác, to tiếng với tôi, ra lệnh cho tôi.
Anh và Hoàng Thiên đã hoán đổi linh hồn hay sao vậy? Trong khi Hoàng Thiên đột nhiên trở nên dịu dàng và anh thì biến thành bộ dạng hung hăng, mất kiểm soát.
- Nếu em không muốn làm nhân viên của anh thì làm vợ anh đi, làm bà chủ của MK. Anh không muốn em bị người khác bắt nạt. – Tấn Phong vụt đứng lên, hạ giọng khi thấy tôi liên tục lắc đầu từ chối đầu quân về bên anh.
- Tấn Phong… anh… sao anh lại thế này?
- Mỹ Trân, em có nhiều lựa chọn nhưng em vẫn chọn ở lại nơi đó. Tất cả lý do đều là cái cớ đúng không? Em… còn yêu Hoàng Thiên đúng không?
Tôi đã rất cố gắng ngăn mình đừng khóc nhưng sao Tấn Phong lại nói ra những lời khiến cho bức tường thành kiên cường cuối cùng trong tôi bị sụp đổ vậy.
Sự thật đúng như anh nói. Tôi vẫn rất yêu Hoàng Thiên.
Người đàn ông đó đã nắm giữ trái tim tôi cho đến tận bây giờ. Giá như tôi đừng gặp lại Hoàng Thiên, có lẽ tôi còn có cơ hội lãng quên dần dần nhưng hiện thực luôn phũ phàng.
Anh quay lại và là sếp của tôi. Anh dằn vặt tôi nhưng rồi lại quan tâm tôi, khiến trái tim tôi lên bờ xuống ruộng hết lần này đến lần khác.