Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 118: Cảm Giác Được Cưng Chiều - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:34
Tôi cảm thấy mình thật thảm, chẳng có tiền đồ gì. Chỉ cần vài hành động, cử chỉ ấm áp từ anh là tôi lại xiêu lòng.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cuộc họp dần đi đến hồi kết với những ý kiến được ghi nhận và thông qua.
Ý tưởng cho chiến dịch quảng cáo mà Hoàng Thuận làm giúp tôi được đa số lãnh đạo tán thành.
Cuối cùng, tổng giám đốc đề nghị bên công đoàn công ty sắp xếp tổ chức một chuyến du lịch cho cán bộ công nhân viên để họ được thư giãn, vui chơi giải trí trước khi bắt tay vào dự án mới.
Và vì không thể kéo hết công ty đi cùng một lúc nên ông ấy yêu cầu chia ra làm hai đợt.
Cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt đứng dậy, chào Hoàng Thiên rồi rời đi.
Nhờ anh mà tôi mới hiểu, đôi khi chức vụ chỉ là chức vụ, chức lớn tuy lớn hơn chức bé nhưng chức bé chưa hẳn đã bé hơn chức lớn. Ngay cả tổng giám đốc cũng tỏ ra cung kính với anh, chủ động chào anh trước.
- Em có đăng ký đi du lịch đợt này không? – Anh đột ngột quay sang tôi và hỏi khi mọi người đã rời đi hết.
- À, anh… anh có đi không?
- Không. Nếu em đi đợt này thì để anh sắp xếp kiếm người khác thế chỗ em. Anh còn vài cuộc hẹn với đối tác.
Nghe Hoàng Thiên nói vậy, tôi liền gật đầu, quyết định sẽ đăng ký đi du lịch vào đợt một.
Không có anh bám theo, tôi mới có những giây phút thư giãn đúng nghĩa được. Thử nghĩ xem, tôi đang tập trung vào trò chơi mà cứ có cảm giác tên nào đó nhìn mình lom lom thì kiểu gì tôi cũng hại đồng đội và mình thua thảm cho coi.
Về đến chỗ ngồi, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho Hoàng Thuận, khoe với anh rằng tổng giám đốc khen bảng đề xuất ý tưởng của anh.
Cứ nghĩ rằng anh đang bận rộn, còn lâu mới nhắn lại nhưng không, anh thả cho tôi cái icon bàn tay có ngón cái đưa lên kèm một mớ icon mặt cười theo sau.
Đang hứng chí, tôi tiện tay nhắn tin hỏi anh có đi du lịch cùng công ty Phú Long không.
Tôi biết tuy anh chọn Phú Long làm nơi ở trong thời gian công tác nhưng công việc của anh là ở chi nhánh của tập đoàn Hana, nơi bà Ngọc Minh từng điều hành, quản lý.
Và câu trả lời tôi nhận được từ thái tử Hana chính là câu “anh sẽ đi”.
Bất giác, tôi đưa mắt nhìn qua lớp kính, nơi có người đàn ông đang cặm cúi trên bàn.
Khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên, tôi vội vàng cúi xuống, vờ như đang tập trung đánh máy.
- Mỹ Trân, bên phòng công đoàn mới gởi email cho chị này. Họ đưa ra ba nơi để lấy ý kiến số đông. Nơi nào được nhiều người chọn nhất thì sẽ là điểm đến trong chuyến đi lần này. – Chị Hoa vừa nói vừa thao tác trên bàn phím.
Vài giây sau, tờ giấy chạy từ máy in ra. Tôi với tay nhận lấy, nhìn một lượt.
Ba địa điểm ấy là Nha Trang, Đà Nẵng và Yên Bái.
Hai nơi kia thì gần rồi, còn Yên Bái thì xa lắc. Có điều, cảnh sắc nơi ấy đẹp và bản thân tôi cũng rất muốn đến đó sau khi thấy các bức ảnh siêu thực qua lăng kính của Tấn Phong.
Thế là, tôi đánh dấu X vào. Chị Hoa cũng chọn giống tôi, chị nói lỡ đi rồi thì đi cho xa luôn.
Đến chiều, chúng tôi được thông báo rằng Yên Bái chính là nơi có lượt chọn cao nhất, hơn Đà Nẵng một lượt, mà cái lượt cuối cùng ấy được đánh dấu vào phút bù giờ, chính là của anh chàng tổng giám đốc Hana, Hoàng Thuận.
Đúng vậy, tôi không nghe lầm đâu, chính là Hoàng Thuận. Anh đã thành công biến ước mơ của tôi và lời hứa trên facebook thành sự thật.
Ở bên Tấn Phong, tôi có cảm giác thân thuộc và khá thoải mái nhưng ở bên Hoàng Thuận lại là cảm giác cực kỳ thoải mái bởi tuy anh quan tâm tôi nhưng ở mức độ vừa phải, không vướng víu tới tình yêu.
Tôi cảm thấy anh xem tôi như cô em gái nhỏ.
Qua hết một tuần, chuyến du lịch đợt một cũng bắt đầu. Theo lộ trình thì chúng tôi di chuyển bằng máy bay ra Hà Nội, sau đó mới thuê xe đi tiếp lên Yên Bái.
Cũng lâu lắm rồi, tôi không đi máy bay. Từ ngày ba tôi qua đời thì tôi chẳng còn cơ hội vi vu trên bầu trời nữa.
- Ôi, anh Hoàng Thuận. – Tôi reo lên khi thấy người đàn ông hoàng kim ngồi xuống cạnh mình.
Những ánh mắt ngưỡng mộ đổ dồn vào tôi. Mọi người cũng chẳng ngạc nhiên gì vì trước đó, chúng tôi vốn tương tác qua lại rất nhiệt tình trên mạng xã hội.
Vốn dĩ tôi đang là một kẻ lu mờ trong công ty, chỉ tỏa sáng trong phòng kinh doanh thôi nhưng nhờ phước Hoàng Thiên và anh trai anh mà tôi thành siêu sao của Phú Long rồi.
Giờ mà có ai chạy xộc vào, hỏi Mỹ Trân phòng kinh doanh thì ngay cả bác bảo vệ, cô lao công cũng biết ngay đấy.
- Chào em. Cuối cùng em cũng thực hiện được mong ước rồi. – Hoàng Thuận nháy mắt, tặng tôi nụ cười thật tươi.
- Em không nghĩ công ty lại đưa tỉnh Yên Bái vào bảng chọn lựa. – Tôi nhỏ giọng nói.
- Không phải công ty đưa đâu. Là anh đấy.
- Hả?
Anh gật đầu, xác nhận lại lần nữa rồi ngồi ngay ngắn và nhắm mắt. Có lẽ anh đã thức đêm làm việc nên mặt anh có vẻ bơ phờ.
Áp lực về trách nhiệm của những người lãnh đạo trên cao thực sự khiến tôi cảm thấy ngộp thở.
Nếu tôi ở vị trí đó, chắc thần trí tôi bấn loạn mất, tôi sẽ bị khùng nếu phải suy nghĩ về quá nhiều thứ.