Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 119: Du Lịch - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:34
Sau hơn hai tiếng bay trên bầu trời, chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay Nội Bài.
Tôi cũng không ngờ là Hoàng Thuận ngủ mê man trong suốt ngần ấy thời gian, tận khi gần hạ cánh thì anh mới tỉnh giấc.
Thật lòng, tôi có chút áy náy. Nếu công ty cho đi du lịch mấy tỉnh gần thì chúng tôi sẽ di chuyển bằng xe, ít tốn kém chi phí hơn nhiều.
Đi xa thế này đương nhiên phải dùng máy bay, nếu mua vé tàu, ngồi suốt ba mươi tiếng, tới nơi chắc ai cũng mềm oặt, la lết, sức đâu nữa mà chơi mà nhảy.
Giải trí, thư giãn để về làm việc cho năng suất đâu không thấy lại nhập viện truyền nước cả đám thì tiêu tùng.
- Mỹ Trân à, em vứt sếp một mình rồi đi cùng anh của sếp sao? – Chị Hoa níu tôi lại, hỏi nhỏ.
- Sếp? Sếp nào ạ? – Tôi đần mặt ra, ngơ ngác nhìn chị.
- Trời ơi, con bé này, giám đốc của phòng kinh doanh mình đấy.
Theo ánh mắt chị, tôi nhận ra người đàn ông đứng cách mình một khoảng không xa chính là Hoàng Thiên.
Dù tôi cố chấp không chấp nhận sự thật này, chớp mắt mười lần thì đó vẫn là anh. Vẫn áo sơ mi trắng tinh và quần tây đen. Bộ trang phục đơn giản nhưng đắt đỏ và hút hồn kẻ khác.
Hóa ra anh lừa tôi. Tôi thấy mình như con cừu non ngu ngốc, luôn bị con sói là anh kiểm soát.
Đoàn du lịch nhanh chóng di chuyển ra bên ngoài để lên xe, tiếp tục đi lên tỉnh Yên Bái.
Rút kinh nghiệm xương máu, tôi chẳng dại gì mà lên trước, chờ khi Hoàng Thuận và Hoàng Thiên rồng rắn cùng mấy nhân viên cấp cao lên một chiếc xe rồi, tôi mới trà trộn vào tốp nhân viên của các phòng ban khác để lên chiếc xe còn lại.
- Ôi, không đủ chỗ rồi. – Một chị gái kêu lên.
Cả xe xôn xao nhìn trước ngó sau nhưng chị phó đoàn khẳng định chắc nịch rằng đã tính toán và đặt xe đủ chỗ, không dư không thiếu một ghế.
Kết quả, sau khi chị ấy nhảy xuống xe và chạy sang các xe khác kiểm tra một vòng thì tôi là người được gọi đứng lên.
- Ôi trời, Mỹ Trân à, sếp với mấy nhân viên cấp cao phải đi chiếc xe đỏ ấy. Mau sang đó đi em, bên ấy trống đúng một chỗ dành cho em.
Miệng nói, tay nhanh chóng vươn ra, chị phó đoàn tóm lấy tôi rồi kéo về phía cửa xe.
Tôi thấy mình thật thảm hại, có cái chỗ ngồi thôi cũng không giữ được. Tôi không muốn đi du lịch nữa, tôi muốn về nhà.
Tôi biến thành nhân viên cấp cao từ bao giờ vậy kìa? Pha trà, rót nước và tò tò theo đuôi Hoàng Thiên thì là nhân viên cấp cao à?
Khoảnh khắc bước lên chiếc xe dành cho sếp và nhân viên cấp cao, tôi khẳng định là vũ trụ đang chống đối mình.
Hai vị sếp to nhất của công ty Phú Long. À không, phải nói là lớn thứ hai của tập đoàn Hana thì chính xác hơn. Họ đang ngồi ở băng ghế cuối thay vì ngồi ở mấy cái ghế đôi phía trên.
Và chỗ trống duy nhất là giữa Hoàng Thiên và một nhân viên nữ. Tôi tự hỏi sao cô gái kia không chuyển qua ngồi sát anh nhỉ? Như vậy, ít ra tôi cũng cách anh được một khoảng.
- Mỹ Trân. – Hoàng Thuận đưa tay lên vẫy gọi tôi.
- Vâng.
Tôi ngoan ngoãn tiến lại và ngồi cạnh Hoàng Thiên. Hương bạc hà từ anh và mùi hương gỗ đàn từ Hoàng Thuận vô cùng dễ chịu nhưng trong tình huống này thì tôi lại cảm thấy ép tim vô cùng.
- Chào giám đốc. – Tôi hé miệng, chào lấy lệ.
- Ừ. Chào em. – Hoàng Thiên đáp khẽ.
Chiếc xe từ từ chuyển bánh, hướng ra phía cao tốc.
Tôi không tìm thấy cho mình tư thế nào thoải mái cả. Cánh tay Hoàng Thiên chẳng biết vô tình hay cố ý mà cứ cọ vào người tôi. Tôi cảm giác như anh đang sàm sỡ mình.
- Anh Hoàng Thuận, anh đổi chỗ cho em được không? Em… em thích ngồi gần cửa sổ. – Tôi rướn cổ qua, xin xỏ.
- Ừ, được chứ.
Hoàng Thuận vui vẻ nhận lời rồi đứng lên.
Tôi mau mắn xách ba lô vọt sang chỗ anh. Thế nhưng, có gì đó sai sai thì phải. Kẻ ngồi cạnh tôi vẫn là Hoàng Thiên, tình cũ không rủ cũng tới của tôi.
Tôi đổi chỗ có ý nghĩa gì vậy chứ? Nhưng thôi, dù sao thì khi anh sấn vào tôi, tôi vẫn né sang bên này được, còn phía bên kia, tôi không dám động đậy vì sợ phiền cô nhân viên nữ.
Đâu chừng năm phút sau, bỗng có bàn tay luồn ra sau lưng tôi. Rất nhanh, cánh tay Hoàng Thiên đã ôm trọn nửa người tôi. Tôi đã sai khi cho rằng ở chốn đông người thì tôi sẽ an toàn trước anh.
Tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho anh thu tay lại nhưng anh không những không buông mà còn siết chặt hơn.
Trên đôi môi mỏng bạc tình kia là nụ cười mỉm, trông rất đáng sợ, chẳng quyến rũ tẹo nào.
Đang đấu mắt thì bỗng chiếc xe bẻ lái đột ngột. Tôi ngã tựa vào cửa kính xe, Hoàng Thiên cũng nhào theo.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh nên tôi không kịp tránh nụ hôn bất đắc dĩ từ anh. Lần đầu sau hai năm xa cách, chúng tôi có nụ hôn môi.
- Giám đốc. Anh ngồi thẳng lên đi. – Tôi dùng sức đẩy Hoàng Thiên ra.
Khốn khổ cho tôi. Anh vừa rời ra được chút xíu thì cái xe c.h.ế.t tiệt lại bẻ lái tiếp. Và lần này là hướng ngược lại, hại tôi nháo nhào sang phía anh.