Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 120: Du Lịch - 2

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:34

Cảnh tượng mà tôi nhìn thấy vào lúc này đây còn kinh dị hơn nụ hôn bất ngờ vừa rồi.

Tôi nằm trên người Hoàng Thiên, Hoàng Thiên ngã lên Hoàng Thuận và Hoàng Thuận thì ngã lên cô nhân viên kia.

Tóm lại, hao hao giống hiệu ứng đô mi nô, có điều, mấu chốt là đô mi nô Hoàng Thuận đang áp mặt lên n.g.ự.c của nữ nhân viên.

Tôi đoán là anh trai Hoàng Thiên và cô gái ấy đang đối mặt nhau để nói chuyện nên mới dẫn đến tình huống oái ăm này.

Cả băng ghế nhanh chóng ổn định lại chỗ ngồi. Hoàng Thuận liên tục nói lời xin lỗi dù rằng mọi chuyện chẳng phải do anh cố tình.

Tôi thì ngồi im thin thít. Nếu tôi không dùng hết sức bình sinh đẩy Hoàng Thiên thì khi xe bẻ lái, Hoàng Thuận cũng sẽ phần nào đó trụ được, chẳng đến nỗi biến thành gã dê xồm.

Sợ hãi là vậy nhưng tầm mười phút sau, lúc mọi người dần lãng quên thì tôi lại cảm thấy buồn cười khi nhớ đến khoảnh khắc khôi hài đó.

Tôi quay mặt vào cửa kính và lấy tay đè lên môi, cười một mình.

Ban nãy trên máy bay, tôi chẳng ngủ được chút nào nên mi mắt cũng đã nặng, thế là, tôi tựa luôn vào cửa kính, nhắm mắt.

Mới mơ màng được một lúc, tôi bỗng cảm giác nặng nặng trên vai. Vội vàng quay sang thì bắt gặp đầu của Hoàng Thiên đang gối lên mình.

- Suỵt…

Hoàng Thuận đưa ngón tay lên môi, ra dấu im lặng trước khi tôi kịp hất Hoàng Thiên sang phía anh.

Ừ thì, tại anh không biết mối quan hệ rối nùi của tôi và em trai anh nên thấy bình thường đấy, chứ còn tôi thì khó chịu lắm.

Cứ nghĩ tới việc người đàn ông này thắm thiết cùng Hellen rồi giờ lại đụng chạm vào mình là tôi vô cùng khó chịu dù rằng lòng tôi vẫn rất yêu thương anh.

- Em cho nó dựa một lát đi. Dạo này công việc nhiều, chắc nó thức đêm dữ lắm.

Tôi không nói gì, chỉ khe khẽ gật đầu rồi tiếp tục ngả người sang phía cửa kính. Có chút xót xa trào dâng trong tim tôi.

Tôi cảm thấy Hoàng Thuận đối với Hoàng Thiên đâu có đến nỗi nào, nếu không muốn nói trắng ra là tôi thấy anh rất thương người em trai không cùng huyết thống này, không giống như người muốn dồn ép và đẩy Hoàng Thiên ra khỏi Hana.

Qua gần bốn tiếng đồng hồ, chúng tôi đã đến nơi. Tuy mệt nhưng mắt ai cũng long lanh, miệng ai cũng há hốc khi chứng kiến ngọn núi nằm trong top mười lăm ngọn núi cao nhất Việt Nam.

Ngọn núi Lùng Cúng, cao gần ba ngàn mét, tọa lạc tại huyện Mù Cang Chải. Địa điểm chúng tôi chọn làm nơi cắm trại chính là thung lũng xinh đẹp Tà Cua Y.

- Tập trung nào các bạn. Chúng ta sẽ di chuyển đến nơi cắm trại bằng cách đi bộ nhé. Xe không vào được đâu. – Chị trưởng đoàn đưa hai tay lên ra dấu cho mọi người im lặng và nói to.

- Không vấn đề gì. – Mọi người đồng thanh đáp.

Cả người tôi tê rần khi nghe âm thanh vang vọng của các đồng nghiệp.

Màu xanh mướt mắt của nơi đây khiến tôi cảm thấy lòng mình yên ổn vô cùng. Thiên nhiên luôn biết cách vỗ về, an ủi những kẻ đang buồn và tổn thương như tôi.

Bất giác, tôi đưa mắt tìm kiếm Hoàng Thiên và nhận ra ánh mắt anh vẫn đang hướng về mình, như chưa từng rời xa.

Tôi tự hỏi ánh mắt ấy là thật lòng hay giả dối. Tôi tự hỏi lẽ nào anh không còn hận tôi? Tôi tự hỏi mối quan hệ hiện tại giữa anh và Hellen là gì? Tôi tự hỏi anh yêu tôi nhiều bao nhiêu?

Đoàn chúng tôi men theo những con suối trong xanh để vào thung lũng.

Cách đây hai ngày, một số nhân viên bên phòng công đoàn đã lên đây trước, chuẩn bị lều trại, thức ăn, củi lửa và chuẩn bị các công tác cho trò chơi lớn.

Ban nãy, nghe chị trưởng đoàn thông báo sơ qua thôi mà tôi đã cảm thấy hào hứng rồi.

Một số người nhận ra các loại thảo quả và rau rừng có thể ăn được liền tranh thủ vừa đi vừa hái. Còn tôi, chẳng rành rọt gì nên chỉ nhìn mà thôi.

Nước suối mát lạnh khiến tôi vô cùng thích thú mỗi khi khom lưng, vóc vài vóc lên rửa mặt.

Thảm cỏ mềm êm ái dưới chân như đang nâng niu tôi. Có những đoạn buộc phải lội suối, cảm giác mát lạnh ôm ấp bàn chân giúp tôi quên hết mệt nhọc, năng lượng tràn trề.

Ban nãy, lúc gần tới đây, đoàn chúng tôi có ghé khách sạn, ăn uống và tắm gội cho tỉnh hồn. Thế nhưng, sau khi ngồi xe thêm một đoạn nữa thì tôi lại mệt lử.

Cũng may, nước suối và gió chiều trong rừng đã khiến tôi phục hồi nhanh chóng.

- Cẩn thận. – Hoàng Thuận nhanh tay tóm lấy tôi ngay khi tôi vừa bị trượt chân.

- Cảm ơn anh.

Anh cười hiền, bảo tôi đừng nghịch nước suối nữa.

Cách anh quan tâm tôi thật giống một người anh trai quan tâm em gái. Tôi ganh tỵ với Hoàng Thiên.

Tôi muốn cướp Hoàng Thuận về làm anh trai của mình để mình tha hồ làm nũng.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.