Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 121: Du Lịch – 3

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:34

Vì thấy Hoàng Thiên chẳng ưa gì Hoàng Thuận, hay tách rời khỏi người anh trai này nên tôi mới cố tình đi sát Hoàng Thuận để anh không có cơ hội gần mình.

Tôi đoán vị trí ngồi trên xe ban nãy là do Hoàng Thuận cố tình ngồi cạnh Hoàng Thiên, hoặc là ngồi theo sự sắp xếp.

- Anh Hoàng Thuận, cây gì kia? – Tôi reo lên khi thấy những quả chín mọng dọc hai bên đường.

- À, cây gì lạ vậy nhỉ? – Hoàng Thuận đần mặt ra, hỏi ngược lại tôi.

- Là cây mâm xôi rừng.

- Ăn được không nhỉ?

Tôi quay đầu, tiện miệng hỏi cái người vừa trả lời nhưng rồi lưỡi tôi như cóng lại khi nhận ra người ấy là sếp mình, Hoàng Thiên.

Không phải anh đi cuối đoàn sao? Anh vọt lên đây từ bao giờ vậy? Anh đã chen lấn bao nhiêu người để luồn lách lên đây vậy?

- Em muốn ăn không? Anh hái cho em. – Hoàng Thiên dịu dàng cất tiếng.

- Ăn… ăn…

Cái gì vậy hả trời? Đầu tôi lắc lia lịa mà miệng tôi nó đòi ăn là sao? Hệ thần kinh của tôi đang bị rối loạn ư? Điều khiển lung tung vậy.

Hoàng Thuận kéo tôi dạt sang một bên, nhường chỗ cho những người khác bước tiếp, còn Hoàng Thiên thì nhanh chân đi hái trái cho tôi.

Có một số anh chàng cũng bị người yêu mè nheo, bắt hái trái. Tôi có cảm giác như tôi là một trong số những cô gái kia vậy.

- Cho em. – Hoàng Thiên xòe bàn tay ra, đưa đến trước mặt tôi.

Có lẽ m.á.u tôi đang dồn lên mặt nên cảm giác mặt mình nóng bừng bừng.

Nhanh như chớp, tôi hốt lấy hốt để, chẳng chừa cho anh trái nào rồi gấp gáp quay đi, quên cả việc nói câu cám ơn.

- Em cưng thư ký riêng quá nhỉ?

- Tất nhiên rồi. Làm được việc mà.

Bước chân tôi mỗi lúc một nhanh, chẳng mấy chốc mà bỏ xa hai anh em họ sau khi nghe được những lời trò chuyện đó.

Hoàng Thuận đã nhận ra điều bất thường trong mối quan hệ giữa chúng tôi rồi ư?

Cũng phải thôi, Hoàng Thiên cứ thể hiện thái quá như thế thì con nít ba tuổi nó cũng nhận ra chứ đừng nói tới một người từng trải như thái tử Hana.

Qua hết ba tiếng đồng hồ nữa thì vùng thung lũng đẹp như tranh hiện ra trước mắt. Bao la và xanh ngát là tất cả những từ tôi có thể dùng để diễn tả.

Nơi đây hoàn toàn không có nhà cửa, chỉ có vài cái lán nhỏ được người dân dựng lên để chăn bò. Xung quanh được bao bọc bởi những ngọn đồi cũng phủ một màu xanh.

Hoàng hôn buông xuống, tô hồng những cuộn mây lớn và có vẻ như cũng nhuộm hồng cả thung lũng. Khoảnh khắc này, tôi thấy chốn này đâu khác gì tiên cảnh. Những chiếc lều trắng đã được dựng lên từ bao giờ, trên mỗi chiếc lều đều có dán tên, chúng tôi cứ thế mà tự tìm rồi chui vào, cất đồ đạc.

Vì phân khu theo thứ tự từng phòng ban nên ai cũng nhanh chóng tìm ra lều của mình.

Tôi cho trái mâm xôi cuối cùng vô miệng rồi lôi chiếc gối nhỏ và chiếc mền ra, đặt gọn lên đầu nằm.

Họ chỉ chuẩn bị chiếu cho chúng tôi, gối mền thì tự mang theo. Tôi có cảm giác như mình đang quay về tuổi thơ, thuở còn làm nhà chòi, chui vào đấy trú mưa cùng chúng bạn, mặc ba mẹ réo gọi cũng nhất quyết không vào nhà.

- Chào em yêu dấu, chúng ta là hàng xóm rồi.

Hoàng Thiên đột ngột ló đầu vào cửa lều khiến tôi suýt ngất tại chỗ.

Ai thèm làm hàng xóm của anh chứ? Nếu như có thể, tôi muốn đổi xuống cái lều cuối, cách xa cái lều đầu tiên của anh.

- Anh làm gì vậy? Mau về chỗ của mình đi. Anh định khiến cho mọi người nghi ngờ chúng ta có quan hệ mờ ám à? – Tôi cố nói nhỏ nhưng mắt thì trợn trừng để thị uy với cái gã đẹp trai đang bò hết nửa người vào trong lều của mình.

Trái ngược với sự lo lắng tột độ của tôi, Hoàng Thiên cứ bày ra vẻ mặt hớn hở.

Người anh cứ nửa trong nửa ngoài, không vào luôn mà cũng không trở ra. Cứ cái đà này mà bị ai đó phát hiện thì chắc tôi c.h.ế.t mất, nhất là Hoàng Thuận.

Cảm giác bất an xâm chiếm toàn cơ thể, tôi vội vàng bò ra, nhìn xung quanh.

Thế rồi, ngay khi tôi vừa chuyển hướng sang bên phải thì thấy cái chân của chị nhân viên phòng mình vừa nhô ra khỏi cửa lều, đang xỏ vào chiếc dép.

Tình huống vô cùng cấp bách nên tôi không thể làm gì khác hơn. Thế là tôi lôi cổ Hoàng Thiên lọt vào trong, sau đó kéo khóa lại.

Ừ thì, cứ cho anh cưng thư ký riêng vì làm được việc đi. Anh có thể hái mâm xôi cho tôi đi. Nhưng anh không thể để cho mọi người thấy cái tình huống mờ ám này.

Chúng tôi đang đi chơi, chẳng có hồ sơ ký tá gì trong lều cả.

- Ngồi im. – Tôi đưa tay lên miệng, ra dấu.

Anh gật đầu, ngồi im lìm, ngoan như cún con, mắt mở to long lanh.

Tôi chẳng thấy dễ thương tẹo nào, chỉ muốn đ.ấ.m cho một phát vào mặt.

Qua một lúc sau, khi tiếng còi tập hợp vang lên, tôi mới rón rén kéo khóa lều, lú đầu ra, nhìn ngó một lượt.

Lúc chắn chắn dãy lều này đã không còn người, tôi mới quay đầu, toan gọi anh.

- Anh… anh nhìn gì vậy?

Tôi hốt hoảng lao tới gần chiếc ba lô, nhặt chiếc áo n.g.ự.c nhét vào. Chết thật, hẳn là ban nãy lôi gối mền ra, tôi bất cẩn làm rơi đây mà.

Nếu là hai năm trước, khi chúng tôi còn mặn nồng trong mối quan hệ yêu đương, tôi sẽ không ngại. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi.

- Anh thấy bình thường mà, em cuống lên làm gì chứ? – Hoàng Thiên cười hiền, buông một câu tỉnh bơ.

- Phải rồi, ngày nào anh chẳng nhìn thấy. Anh thấy bình thường là đúng thôi.

- Em có ý gì? – Anh chau mày, nụ cười vụt tắt trong phút chốc.

- Anh thông minh mà. Tự hiểu ha.

Dứt lời, tôi chui ra khỏi lều, chạy đến chỗ tập hợp, bỏ mặc Hoàng Thiên ngồi trong đó. Nếu anh thích ngồi trong lều tôi thì cứ cho anh ngồi. Ngồi chán thì tự bò ra.

Chẳng lẽ anh muốn tôi nói thẳng ra rằng anh thường xuyên nhìn thấy áo n.g.ự.c của Hellen hay sao? Tự anh hiểu đi chứ.

Còn bày trò giả ngu ngơ, ngây thơ trước mặt tôi. Đáng ghét.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.