Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 122: Tiệc Đêm - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:34
Tôi ra đến nơi tập hợp chưa được bao lâu thì Hoàng Thiên cũng xuất hiện. Anh không sấn tới cạnh tôi nữa mà đứng trong hàng ngũ của các lãnh đạo cấp cao.
Chị trưởng đoàn ra dấu cho mọi người ổn định rồi thông báo rành mạch về các hoạt động trong chuyến du lịch lần này.
Các kỳ du lịch trước, công ty không tổ chức hoành tráng thế này, chỉ đơn giản là đi tắm biển, ăn hải sản, chơi vài trò chơi và về trong ngày bởi địa điểm được chọn luôn luôn là Vũng Tàu, gần Sài Gòn. Sáng sớm đi, chiều về đến nhà thì tầm bảy giờ đêm.
Phía xa xa kia là đống củi to chất lù lù ngay bãi đất trống.
Theo tiếng còi hiệu lệnh, một cục lửa nhỏ trượt từ sợi dây thép trên cao xuống ngay đống củi và ngọn lửa lớn bùng lên trong tiếng reo hò tán thưởng.
Tiếp đó, chúng tôi nhanh chóng di chuyển thành vòng tròn, bao quanh đống củi lớn và bắt đầu hát hò, vỗ tay.
Những điệu nhảy thời học sinh được tái hiện. Chúng tôi nắm tay nhau, hòa vào không khí đầy cảm xúc, vui có, xúc động có, nhớ thương quá khứ cũng có.
Qua ánh lửa bập bùng ở nửa vòng tròn bên kia, tôi nhận ra đôi mắt người ấy vẫn không ngừng dán lên mình.
Anh không cười như bao người, gương mặt cực kỳ vô cảm.
Rốt cuộc Hoàng Thiên đi chơi hay đi đứa đám ma vậy? Ai buộc anh đi à? Cười lên một cái thì cái ghế giám đốc kinh doanh của anh bị mất sao?
Phó tổng giám đốc còn cười hở cả lợi ra kia kìa. Hoàng Thuận thì khỏi nói, anh cười tít mắt.
- Được rồi, thức ăn và than đã sẵn sàng, các bạn hãy chọn món mình thích và tự phục vụ nhé. Tự nướng hoặc có thể nướng luôn cho người mình yêu mến. Tôi biết có rất nhiều cặp vợ chồng và tình nhân trong đội hình này.
Chị trưởng đoàn vừa dứt lời, chúng tôi liền nhanh chóng tản ra, xúm xít lại nơi đặt thức ăn và bắt đầu chọn.
Tôi gắp một con chim cút, vài xiên thịt, hai con cá rồi tiến đến bếp than gần đó, đặt chúng lên.
- Em ăn ít thế thì sao mà no được? – Hoàng Thuận cũng vừa tiến tới, đặt bốn cái đùi gà và sáu con cút lên, cất tiếng hỏi.
- Ăn mấy món nướng này mau no lắm ạ. Gọi là nê bụng thì đúng hơn. Em sẽ lấy tiếp nếu cảm thấy bụng còn chứa được.
- Ừ. Con gái thường ăn ít hơn đàn ông. Anh ăn một lần phải ba con cút quay thì mới đủ.
- Vâng. Cái này… anh nướng luôn cho anh Hoàng Thiên ạ? – Tôi tò mò hỏi vì thấy anh lấy khá nhiều, vượt khẩu phần ăn mà anh vừa nói.
- Không, nó tự nướng bên kia. Anh nướng giùm cho phó tổng, ông ấy cận, đeo kính, khói mà bay lên là hết thấy đường.
Tôi lén đưa mắt tìm kiếm Hoàng Thiên.
Anh đứng không xa chỗ tôi lắm. Xung quanh anh là các cô gái trẻ đẹp của phòng marketing và các phòng ban khác.
Tôi không có cảm giác buồn hay ghen khi thấy anh đứng gần bất kỳ người con gái nào, ngoại trừ Hellen. Nhưng tôi có quyền gì mà ghen nhỉ?
Vì Hoàng Thuận nướng nhiều nên tôi nán lại, trở phụ anh. Tôi lo anh trở không kịp thì lại cháy.
Mùi hương gỗ đàn trên cơ thể anh bây giờ chẳng còn nữa, chỉ còn mùi ám khói, mùi thịt, dầu mỡ.
- Em sang đó ngồi chung không? – Anh hỏi khi tôi gắp cái đùi gà cuối cùng vừa chín bỏ lên dĩa anh.
- Em ngồi cùng các anh chị trong phòng kinh doanh ạ.
Tôi hất mặt về phía góc phải rồi nhanh chóng cất bước.
Tôi có dại đâu mà ngồi cùng Hoàng Thuận, chỗ ấy toàn các sếp và quan trọng là lát nữa, chắc chắn Hoàng Thiên cũng sẽ tới ngồi cùng họ.
Tôi muốn ăn uống thoải mái, nói chuyện phím và cười toe toét, không muốn phải để ý để tứ, nhón nhén, nhìn sắc mặt họ.
- Uống chút rượu không Mỹ Trân. Rượu trái cây, nhẹ lắm. – Chị Hoa đưa chai rượu lên, nháy mắt hỏi tôi.
Rượu trái cây. Cũng vì chai rượu trái cây đưa đẩy mà mối tình sớm nở tối tàn giữa tôi và người đàn ông đó mới bắt đầu.
Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy khoảng thời gian đó như không có thực, mơ mơ màng màng.
Khoảng thời gian làm nhân viên kinh doanh, tửu lượng của tôi tăng lên đáng kể, có điều, chỉ uống vì công việc, còn đi với đồng nghiệp, tôi chọn cách từ chối.
- Em không uống đâu ạ. Giữ sức để mai còn đi tìm mật thư.
Nói xong, tôi đưa xiên thịt lên miệng, chậm rãi thưởng thức.
Đêm nay, bầu trời rợp ánh sao. Cứ như có một tấm vải thêu lấp lánh đá quý giăng trên đầu chúng tôi vậy.
Gió đêm lạnh mơn man khắp nơi, khiến tôi thèm cảm giác được tựa vào ai đó, rúc đầu vào lồng n.g.ự.c anh, tìm kiếm chút hơi ấm vốn đã chẳng còn thuộc về mình.
Khi ánh lửa trại dần tàn, từng tốp người lần lượt rời đi, về lều ngủ. Tôi cũng đứng dậy, phụ các anh chị bên công đoàn dọn dẹp.
Chén dĩa và đũa đều là loại dùng một lần nên chỉ việc gom vào bao rác cùng với chai lọ nên chỉ một loáng đã dọn xong.