Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 123: Tiệc Đêm - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:34
Chị Hoa cùng các chị khác rủ tôi đến con suối gần đó rửa tay rồi mạnh ai nấy về chỗ của mình.
Lúc đi ngang căn lều của Hoàng Thiên, tôi thấy anh đang ngồi bấm điện thoại. Tôi đoán là anh đang nhớ nhung Hellen.
Đàn ông vốn là một loài tham lam. Thế nhưng, sao cứ phải là tôi? Anh có thể chọn bất kỳ một cô gái nào khác để tán tỉnh kia mà.
Trừ khi anh đang muốn cho tôi nếm trải cảm giác và nỗi đau mà anh từng gánh chịu.
Tôi nghĩ rằng anh hận tôi, không còn yêu đâu. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng hận anh thấu xương, chẳng mong gặp lại.
Sợ anh bò qua lều mình lần nữa nên ngay khi vào trong, tôi liền kéo khóa và thay một bộ quần áo mới cho bớt hôi khói rồi nằm xuống, kéo mền trùm tận cổ.
Tôi hối hận rồi, giá như ban nãy, tôi uống một chút rượu thì sẽ dễ ngủ hơn, lạ chỗ khiến tôi cứ thao thức, một phần là vì người đàn ông ở căn lều bên cạnh.
Trằn trọc hồi lâu, tôi đánh liều bật dậy, rón rén chui ra ngoài và mon men đến chiếc thùng xốp.
Ban nãy, tôi thấy vẫn còn mấy chai rượu dang dở được ướp lạnh trong này. Tôi sẽ uống vài ngụm để ru ngủ cái đầu quá tỉnh táo và đôi mắt thao láo của mình.
- Đây rồi. Uống rượu dâu đi.
Tôi gấp gáp lôi chai rượu lên, mở nắp và đưa lên miệng.
Thế nhưng, chỉ vừa uống được một ngụm thì tiếng gọi thật khẽ bên tai khiến tôi giật mình, phun hết chỗ rượu vừa uống ra ngoài.
Rõ ràng là lúc ra đây, tôi thấy lều nào cũng đều tắt đèn, kéo khóa hết rồi kia mà.
- Anh… anh Hoàng Thuận. – Tôi xấu hổ, lắp bắp lên tiếng.
- Ừ. Em không ngủ được à? – Anh trỏ vào chai rượu trên tay tôi và hỏi.
- À… vâng. Anh… anh có muốn uống không?
Lời vừa thốt ra, tôi chỉ muốn vả vào cái miệng mình.
Đêm thanh cảnh vắng, tôi lại dám cả gan rù quến một người đàn ông uống rượu cùng mình, còn là tổng giám đốc tập đoàn Hana.
Thật lòng, tôi chẳng có ý đồ gì với anh đâu, chỉ là không biết nói gì thành thử nói bậy.
- Cùng uống nhé, anh cũng không ngủ được.
Tôi trố mắt nhìn anh mấy giây rồi gật đầu lia lịa, nhúng tay vào thùng, lấy thêm một chai rượu dang dở, đưa cho anh.
Ban nãy, mọi người uống cùng nhau nên đều rót ra ly, còn tôi và anh sẽ tu luôn, đằng nào, tôi cũng không có ý định chừa lại một giọt.
Tuy chưa kịp nuốt nhưng cảm nhận của tôi là rượu này rất nhẹ, một mình uống luôn một chai cũng chẳng vấn đề gì.
Chúng tôi đi tới phía trước, cách xa khu trại một khoảng rồi ngồi cạnh con suối, ngắm ánh trăng đêm soi bóng trên mặt nước.
Tôi lại nghe mùi hương gỗ đàn thoang thoảng từ Hoàng Thuận.
- Cụng nào. – Anh chạm chai rượu trên tay mình vào chai rượu của tôi, cười hiền.
- Vâng, chúc sức khỏe và thành công.
Chúng tôi vừa uống vừa ngắm sao trời.
Có chút men rượu trong người, Hoàng Thuận mở lòng hơn. Anh kể cho tôi nghe về hành trình trưởng thành của mình và Hoàng Thiên.
Tuổi thơ của hai người họ gắn liền với trường lớp, những buổi học ngỡ không có hồi kết.
Có điều, anh được ba mẹ và ông nội kỳ vọng nhiều hơn nên phải cố gắng nhiều hơn, trở thành một chàng trai ưu tứu, giỏi giang để họ vui lòng.
- Đôi khi anh cũng muốn tán tỉnh vài cô gái bình dân, thử yêu đương cùng họ, thử quậy phá xem cảm giác là như thế nào nhưng lý trí đã ngăn anh lại. Đến tận bây giờ. Bây giờ thì lại càng không được. Mỹ Trân à, đôi vài này rất nặng.
Đáy mắt anh dường như có một màng nước mỏng chảy qua. Ánh trăng đủ sáng để tôi nhận thấy nhiều nuối tiếc trong anh.
Tuổi thơ lẫn thời niên thiếu của anh và Hoàng Thiên khác xa tôi. Anh không được làm điều mình muốn, luôn làm theo ý người lớn, cốt chỉ để họ hài lòng.
Có lẽ đó là cái giá phải trả khi anh được sinh ra trong nhung gấm. Nếu anh không nói cho tôi hiểu, tôi sẽ cứ tưởng cuộc đời không công bằng.
Tôi sẽ cứ tưởng cuộc đời ưu ái, thiên vị khi cho anh tất cả niềm mơ ước của bao nhiêu con người.
- Anh ghen tỵ với Hoàng Thiên. Nó theo mẹ đến Việt Nam và có khoảng thời gian dài được sống như ý muốn. Yêu đương nhiều, có thể phát ngôn bừa bãi một chút, có thể đánh ai đó khi tức giận. Mặc dù anh biết những điều đó không tốt nhưng ít ra, đó là những điều nó muốn trong thời khắc ấy và đã dám làm. Không như anh.
Tôi không đủ vốn từ hoa mỹ để an ủi hay nói gì với Hoàng Thuận trong lúc này. Thế nên, tôi chỉ biết im lặng và lắng nghe anh trút bầu tâm sự.
Hai chai rượu cứ thế vơi dần theo câu chuyện và tôi lại nhớ đến người đàn ông trong chiếc lều kia.
Hoàng Thuận sẽ không bao giờ biết được những mối tình mà Hoàng Thiên công khai chỉ là cách để anh khiến những cô gái được ông nội anh mai mối tránh xa anh ra mà thôi.
Chẳng ai muốn đ.â.m đầu vào badboy cả, trừ phi cô gái ấy tin rằng mình là một nài ngựa giỏi, có khả năng ghìm cương con ngựa bất kham là anh.
- Chụp một tấm hình nhé Mỹ Trân, anh và em, dưới bầu trời đầy sao này.
Tôi không thể từ chối Hoàng Thuận. Và chỉ vài giây, bức ảnh selfie của tôi và anh xuất hiện, chỉ có hai cái đầu và một vùng trời đêm chi chít ánh sao phía sau.