Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 133: Tâm Trạng Hóa Thành Mớ Hỗn Độn - 2

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:35

Tiếp đó, hai cái micro được trao vào tay Hoàng Thiên và tôi. Cùng lúc này, nhạc bài Như Đã Dấu Yêu vang lên và Hoàng Thiên bảo anh sẽ hát bài này luôn, không cần chọn bài khác.

Không gian bây giờ chỉ còn lại tiếng nhạc êm ái cùng giọng hát của anh và tôi. Tôi không dám nhìn anh, chỉ nhìn vào màn hình.

Ca từ của bài hát và chất giọng trầm ấm của anh khiến trái tim tôi day dứt, đau đớn, nước mắt cứ chực trào ra.

Phải, anh đến với tôi với tất cả tâm hồn, tôi đến với anh với tất cả trái tim nhưng kết cục vẫn phải chia xa, phải cố quên đối phương, cố quên khung trời hoa mộng đó.

Vùng ký ức ngọt ngào đó sẽ chỉ còn là quá khứ, ám ảnh trong cơn mơ hoang mỗi khi đêm về.

Hát được nửa bài, đến khúc nhạc dạo, Hoàng Thiên đột ngột đưa bàn tay ra trước mặt tôi.

Không muốn anh mất mặt với các nhân viên nên tôi đành phối hợp, đặt tay mình lên cho anh nắm lấy. Tay anh vẫn vậy, to và ấm áp, mềm mại như vải.

Bài hát vừa dứt, tôi vội rụt tay lại, lấy cớ đi nhà vệ sinh. Khoảnh khắc cánh cửa vừa đóng thì nước mắt tôi cũng tuôn rơi giọt ngắn giọt dài.

Dư âm của ca khúc vẫn còn ám ảnh tôi, tiếng hát anh như đang quanh quẩn bên tôi. Đau lòng quá. Xót xa quá.

Giá như anh chỉ là một chàng nhân viên bình thường, giá như anh đừng là một trong hai người thừa kế của Hana.

Lúc tôi trở ra, mọi người đã rời đi, chỉ còn mỗi Hoàng Thiên đứng đó. Hai chúng tôi im lặng nhìn nhau hồi lâu.

Tôi rất muốn hỏi anh định đi đâu nhưng không tài nào mở miệng được, lưỡi tôi cứ cuộn lại, cứng đơ.

- Anh đưa em về nhé.

- À… không, tôi đi cùng Tấn Phong và Ánh Tuyết. Chào giám đốc.

Sau câu trả lời, tôi nhanh chân lướt qua anh và bước thật mau.

Hóa ra, Ánh Tuyết đang chờ tôi ngoài cửa. Tôi cầm lấy tay cô ấy và kéo đi.

Tôi đã nghĩ rằng mối quan hệ giữa tôi và anh sẽ trở nên thân thiết như xưa sau cuộc rượt đuổi trong rừng.

Thế nhưng, sự xuất hiện của Hellen đã khiến tôi tỉnh mộng. Chúng tôi không thể nào đâu.

Vẫn như mọi lần, Tấn Phong đưa Ánh Tuyết về trước rồi đưa tôi về sau. Suốt quãng đường, tôi đủ tinh ý để nhận ra sắc mặt khó coi của người đàn ông vốn luôn dịu dàng, cưng chiều mình.

Mãi khi xe dừng trước cổng, tôi không chịu được nữa nên phải lên tiếng hỏi anh lý do. Và đáp lại tôi là ánh mắt vô cùng xa lạ từ anh.

- Anh sao vậy? Anh giận em vì chúng ta đi cùng họ sao? Rõ ràng Hoàng Thiên đề nghị và anh đồng ý, không phải em. – Tôi mất hết kiên nhẫn, tuôn một tràng dài.

- Anh có thể làm gì khác hơn ngoài việc đồng ý? Anh ta là sếp trực tiếp của em mà.

- Không. Anh có thể từ chối nhưng anh lại đồng ý. Tấn Phong, anh muốn xem thái độ của em khi đối mặt với Hoàng Thiên như thế nào đúng không? Anh rốt cuộc muốn thấy biểu hiện gì trên mặt em khi đối mặt với anh ta vậy?

Có lẽ bị tôi nói trúng tim đen nên Tấn Phong im lặng, tay anh siết chặt lấy vô lăng, môi mím lại như đang cố kiềm nén cơn giận.

Tôi thấy anh thật lạ lẫm, không giống anh Tấn Phong của tôi. Tôi đã rất rất muốn giữ tình bạn, tình anh em này vĩnh viễn nhưng xem ra thật khó.

Tôi cũng đã từng nghĩ sẽ cho anh và bản thân mình một cơ hội nhưng đến hôm nay, tôi nhận ra giữa chúng tôi không có sự cảm thông cần có.

Nước mắt tôi rơi lách tách xuống. Dẫu cố thế nào thì tôi vẫn không kiềm lại được. Cuối cùng, òa khóc như đứa trẻ.

Anh không hiểu tâm trạng tôi đang hỗn độn đến mức nào đâu. Anh không hiểu tôi đang cố gắng thế nào để có thể nở nụ cười trước mặt mọi người.

Anh không hiểu tôi đang cố chắp vá tim mình để có thể đón nhận anh. Anh hoàn toàn không hiểu. Anh chỉ muốn thấy những gì anh đang nghi ngờ.

- Mỹ Trân, anh xin lỗi.

- Em vào đây, anh lái xe cẩn thận.

Tôi hất tay Tấn Phong ra khỏi người mình rồi đẩy cửa xe, bước xuống, gấp gáp mở khóa và chạy nhanh vào nhà.

Tôi không bật đèn mà chui vào góc và ngồi co cụm. Từ bao giờ mà tôi lại sợ ánh sáng và cảm thấy bản thân chỉ an toàn khi ở trong bóng tối thế này.

Có phải tôi bị bệnh rồi không? Tôi bị trầm cảm rồi đúng không? Tới một lúc nào đó, tôi sẽ tự kết kiễu đời mình đúng không?

Tiếng chuông điện thoại liên tục réo vang và người gọi đến chính là Tấn Phong. Anh vẫn chưa đi, vẫn đứng trước cổng nhà tôi.

Cuối cùng, anh gởi tin nhắn xin lỗi và xin tôi hãy ra cho anh nói vài lời.

Thật lòng, tôi chẳng giận, chẳng trách cứ gì anh đâu. Chỉ cảm thấy buồn và tủi thân khi người mà tôi ngỡ như hiểu tôi nhất lại chẳng hiểu cho tôi.

Tôi quý mến anh, thương anh chẳng khác nào ruột thịt thì làm sao mà ghét anh cho được.

Tôi từng nghĩ anh chính là người đàn ông không cùng huyết thống thứ hai có thể khiến tôi hy sinh mạng sống của mình khi xảy ra biến cố nào đó.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.