Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 136: Rất Giống Bà Chủ Nhà - 1

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:35

Đúng bảy giờ tối, tôi đã có mặt trước cổng nhà Hoàng Thiên. Mười giờ đêm anh mới bay nhưng anh bảo tôi tới sớm một chút.

Có lẽ anh muốn dặn dò gì đó. Ví dụ như phòng nào được vào, phòng nào thì không, được làm cái gì mà không được làm cái gì. Tóm lại thì, tôi vẫn hy vọng anh giữ nếp sống cũ.

Cảm giác đầu tiên khi bước qua cánh cổng là cảm giác thân thuộc. Tất cả gần như không có gì thay đổi.

Các chậu kiểng vẫn ở nguyên vị trí cũ dù rằng bên trong là cây mới, cây chổi quét sân vẫn dựng ở vị trí cũ. Giống như là tôi chưa từng rời đi.

- Em mang đồ vào phòng rồi ra dùng bữa tối với anh nhé. Anh vừa mới nấu xong. – Anh vừa khóa cổng vừa nói.

- Tôi đã ăn tối rồi.

- Thì ăn thêm chút nữa. Vào đi em.

Anh cười hiền, chạy ù vào trước. Tôi liếc xéo bóng lưng anh một cái rồi cũng lững thững theo sau.

Khoảnh khắc chạm tay vào cánh cửa của căn phòng mình đã ngủ trong suốt ba năm, lòng tôi bồi hồi xao xuyến hệt như cảm giác về thăm lại mái trường xưa cũ.

Bên trong vẫn vậy, một chiếc giường đầy đủ chăn ga, gối nệm và một chiếc tủ gỗ, một chiếc bàn có nhiều ngăn. Có điều, dường như tất cả đều được thay mới, chỉ giữ nguyên vị trí mà thôi.

Bàn tay tôi mò mẫm chạm vào từng thứ một, dòng ký ức ngọt ngảo chảy qua trong tim, vừa đau, vừa hạnh phúc.

Đặt chiếc ba lô xuống giường, tôi nhanh chóng trở ra, vào nhà bếp.

Nhìn chiếc bàn ăn bày biện tươm tất, đẹp mắt, tôi cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên bởi trước đây, khi chính thức nhận lời yêu Hoàng Thiên, mỗi khi mẹ anh vắng nhà và anh rảnh rỗi thì anh vẫn tự tay nấu nướng cho tôi.

- Anh nấu gì mà tùm lum món vậy? – Tôi kéo ghế ngồi đối diện anh, hỏi nhỏ.

- Anh đãi em mà. Toàn món em thích, em không nhận ra sao?

- Hai năm rồi, sở thích đã thay đổi. - Tôi hờ hững đáp. Chẳng hiểu sao tôi cứ thích phản bác lại khi anh nhắc nhớ về ngày xưa.

- Vậy… tình yêu thì có thay đổi không? – Giọng anh thoáng ngập ngừng.

- Có chứ.

Tôi đoán Hoàng Thiên có nhìn thấy cảnh tôi ôm Tấn Phong. Tấn Phong đi chưa lâu thì anh xuất hiện chứng tỏ anh đã đến từ trước và ngồi trong xe nhìn ra.

Vậy cũng tốt, để anh dẹp bỏ cái suy nghĩ chắp vá lại mối tình dở dang kia.

Sau câu trả lời của tôi cho đến hết bữa ăn, cả hai chẳng nói thêm lời nào. Tôi giành phần rửa chén và bảo anh lên lầu chuẩn bị đồ đạc.

Thế nhưng, cái gã này lại bảo đã sắp xếp quần áo xong cả rồi, cứ thế mà đứng tựa lưng vào vách tường ngắm tôi.

Tôi nghĩ nếu người tôi có quét sơn thì cũng bị anh nhìn đến bong tróc mất.

- Anh có dặn dò gì không? Tôi có cần né phòng nào ra không hay là được đi xuyên khắp căn nhà. – Tôi lên tiếng cho bầu không khí dễ thở hơn. Tôi sắp c.h.ế.t ngộp rồi.

- Không. Em cứ đi tự do, xuống hầm rượu hay lên nóc nhà cũng tùy em.

Tôi xuống hầm rượu mà tế tôi hay gì vậy? Tôi lên nóc nhà để trò chuyện cùng mèo hoang à?

Ngày rời khỏi anh, tôi có nằm mơ cũng không ngờ tôi sẽ quay lại nơi này, cùng anh ăn cơm rồi đứng đây rửa chén.

Thời gian dần rồi, khi chiếc đồng hồ vang lên hồi chuông báo thì Hoàng Thiên cũng kéo vali ra cửa. Tôi nhanh chóng chạy đi mở cổng cho anh.

Lần này, tôi đứng nhìn theo hai bóng đèn đỏ sau đuôi xe cho đến khi mờ căm mờ đui rồi mới quay vào, lững thững đến từng căn phòng, nhóm ngó qua một lượt.

Phòng của bà Ngọc Minh giờ đây trống trơn, chỉ có mấy bức ảnh được đặt trên bàn, quần áo và giày dép đều biến mất cả rồi.

Cũng phải, giữ lại chỉ khiến người còn thêm đau buồn, hoài niệm quá khứ tang thương mà thôi. Chỉ cần giữ họ trong tim là được.

Tôi mon men đến thư phòng. Bên khung cửa sổ vẫn đặt những chậu cây bé xinh nhưng tôi biết chúng mới hoàn toàn, không phải những cái cây cũ.

Khoảng thời gian mà anh điều trị bên Mỹ đủ cho chúng lụi tàn.

Giá sách không hề bám bụi. Anh tự dọn dẹp tất cả sao?

Điểm cuối cùng tôi đến trước khi quay về phòng ngủ là phòng anh.

Giây phút ánh mắt vừa nhìn đến chiếc bàn kê gần đầu giường, tôi như bất động, tiếp đó, cảm giác xúc động dâng trào khiến tôi nghẹn ngào.

Bức ảnh Hoàng Thiên hôn lên trán tôi trong căn phòng mờ ảo năm ấy được trưng bày ngay chính giữa, xung quanh và trên hàng dây phơi là những bức ảnh khi tôi đang làm việc tại công ty. Góc nghiêng có, bóng lưng có nhưng không có bức nào là trực diện cả.

Anh chụp lén tôi?

Về tới phòng rồi mà nước mắt tôi vẫn hoài tuôn rơi. Tôi biết làm sao với anh bây giờ? Tôi thương anh. Tôi yêu anh. Tôi xót anh, tội nghiệp anh nhưng tôi không thể bước về phía anh và ôm anh vào lòng được.

Tôi chẳng còn nghi ngờ anh nữa. Tôi tin anh lần nữa tiếp cận và theo đuổi tôi là vì anh vẫn còn rất yêu tôi, không có ý trả thù chuyện cũ. Là tâm tôi không tốt, đ.â.m ra nghi ngờ anh.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.