Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 142: Khách Hàng Vip - 1

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:36

Buổi tối, tôi đang ngồi la lết ở nhà Ánh Tuyết, ăn cá viên chiên và uống trà sữa cùng cô bạn thì có một số điện thoại lạ gọi tới.

Tính chất công việc của tôi không phân biệt số lạ hay quen, thế nên, tôi nhanh chóng bắt máy.

- Xin lỗi, đây là số của cô Phùng Mỹ Trân, nhân viên kinh doanh bên công ty Phú Long đúng không ạ? – Một giọng nam trầm ấm cất lên.

- À, vâng, chính là tôi. Xin hỏi anh cần gì ạ?

Vì sợ phiền Ánh Tuyết nên tôi ra hiệu cho cô ấy cứ tiếp tục ăn, còn mình thì ra ngoài sân ngồi.

Đầu máy bên kia, người đàn ông lịch sự giới thiệu rằng anh ta tên Phạm Minh Trực, mới từ nước ngoài về và đang muốn tìm một căn hộ cho cô bạn gái, cũng là một du học sinh mới về nước.

- Giá thành không là vấn đề, quan trọng là chất lượng cũng như vị trí. Tôi muốn cô ấy sống gần trung tâm thành phố để tiện cho việc đi lại sau này. – Giọng nói sặc mùi tiền vang lên khiến tôi mừng như mở hội.

- Vâng, chúng tôi còn rất nhiều căn hộ trống ngay trung tâm thành phố. Anh có thể cho tôi cái hẹn để tôi tư vấn kỹ hơn được không ạ.

Người đàn ông nhanh chóng đồng ý và hẹn chiều ngày mai. Anh ta muốn cùng tôi ăn tối và nói chuyện luôn một thể.

Cái tên Phạm Minh Trực này gợi cho tôi nhớ đến một người, đó là Phạm Minh Chính.

Lúc trước, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hắn và Hoàng Thiên nên biết hắn có một người em trai đang du học lấy bằng tiến sĩ tại Pháp, tên cũng giống vậy. Không lẽ là người này sao? Có hy hữu thế không nhỉ?

Sau vài giây suy nghĩ, tôi đánh bạo hỏi thử và nhận được câu trả lời giống hệt như bản thân phỏng đoán.

Phạm Minh Trực mà tôi đang nói chuyện đây chính là cậu ấm thứ hai của tập đoàn Đại Lợi.

Giọng hắn có chút ngập ngừng khi thú nhận và tiết lộ cho tôi biết rằng vì người bạn gái này không được gia đình chấp nhận, thành thử hắn đâu dám mua căn hộ do tập đoàn Đại Lợi bán ra, sợ bị lộ tẩy sẽ rắc rối.

- Tôi hiểu mà. Tôi sẽ bảo mật thông tin cho anh. Hơn nữa, cũng lâu rồi, tôi không có gặp anh trai của anh. Sẽ không có vấn đề gì đâu. Vậy, hẹn anh chiều mai gặp.

Cúp điện thoại rồi, tôi không vào nhà vội mà ngửa cổ nhìn lên trời cao, nơi vầng trăng đang treo lơ lửng giữa tầng không, cạnh ngôi sao thủy chung muôn đời vạn kiếp.

Phạm Minh Trực cũng khác gì Hoàng Thiên và Hoàng Thuận nhỉ? Cũng là cậu ấm nhà tài phiệt, hàng thừa kế thứ nhất, hôn nhân không được tự ý quyết định.

Tôi cũng không biết tương lai của hắn và cô gái kia rồi sẽ đi về đâu nữa. Còn Hoàng Duy Mỹ và Phạm Minh Chính, họ có được gia đình đàng trai chấp nhận hay không?

- Khách hàng là cậu ấm nhà Đại Lợi sao?

Giọng Ánh Tuyết vang lên làm tôi giật mình thon thót. Cô ấy nghe hết rồi sao?

Cô ấy ăn to nói lớn nhưng lại đi như mèo, chẳng gây ra tiếng động gì nên tôi cứ ngỡ chỉ có một mình tôi ngồi đây.

Tiêu rồi, có thêm một người biết bí mật của Phạm Minh Trực nữa rồi.

- Cậu nghe được khúc nào rồi? – Tôi nắm lấy tay Ánh Tuyết, dùng ánh mắt chân thành nhất để nhìn cô ấy và hỏi.

- Nghe hết rồi, Phạm Minh Trực đang bao nuôi cô bạn gái mà gia đình anh ta phản đối.

Thôi rồi. Cô ấy nghe hết rồi. Mức độ bảo mật của tôi gần như bằng không.

Sau nụ cười thật tươi, tôi năn nỉ Ánh Tuyết đừng nói chuyện này cho bất kỳ ai. Cũng may cho tôi, cô nàng đồng ý và để cám ơn, tôi hẹn cô ấy cuối tuần này đi ăn thịt nướng.

Lại một đêm trôi qua, tôi háo hức thức dậy và chuẩn bị đến công ty.

Chỉ cần bán được cho Phạm Minh Trực một căn hộ đắt đỏ ngay trung tâm thành phố thì tiền ăn, tiền thuê nhà trong một năm của tôi không còn là vấn đề cần lo lắng nữa.

Giá trị của căn hộ ở đó vô cùng lớn, phần huê hồng tôi được hưởng là rất nhiều.

Khi tôi vào đến phòng kinh doanh thì vẫn chưa có ai tới cả, chỉ mới hơn bảy giờ thôi, còn lâu họ mới tới.

Tôi lấy gói xôi gấc ra, vừa ăn vừa in các tài liệu liên quan đến các khu căn hộ vốn dành cho giới thượng lưu. Tôi nhất định sẽ thuyết phục được khách hàng lớn này.

- Tâm trạng em hôm nay tốt lên nhiều rồi nhỉ?

Câu hỏi đột ngột của Hoàng Thiên khiến câu hát mà tôi vừa ngân lên bỗng tắt nửa chừng. Anh đến sớm hơn mọi lần luôn.

Thật lòng mà nói, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh vào lúc này. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh vì anh đã lên kế hoạch trêu đùa tình cảm của người khác.

- Sao vậy? Giám đốc muốn thấy tôi ủ dột, mang gương mặt đưa đám vào công ty sao? – Tôi vẫn chăm chú vào màn hình và bàn phím, không hề liếc đến anh.

- Mỹ Trân à.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.