Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 143: Khách Hàng Vip - 2

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:36

Tiếng giấy vẫn chạy xoành xoạch và tiếng kim bấm vẫn vang lên.

Tôi cố tình im lặng, vờ tập trung triệt để vào công việc dù rằng giác quan nào đó vẫn cho tôi cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Thiên đang dán lên người mình.

- Phùng Mỹ Trân. - Hoàng Thiên đập tay vào chiếc máy in, gằn giọng gọi cả họ lẫn tên của tôi.

- Vâng, giám đốc.

Tôi lấy hết bình tĩnh và cũng cố kiềm nén lại cơn tam bành đang bừng cháy trong cơ thể mình, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hằn những tơ m.á.u đỏ của Hoàng Thiên.

Anh vẫn đang diễn vai chàng khờ thủy chung, ánh mắt như si mê tôi, đan xen cả tức giận và tủi hờn. Thật đáng khen.

Dẫu biết rõ anh đang giăng bẫy mình vậy mà trong khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt này, tôi lại đau lòng, xao xuyến.

- Em thôi đi. Sao em cứ phải dằn vặt anh như vậy? Em muốn anh phải làm sao đây? – Anh hét lên, giọng anh vang dội khắp căn phòng rộng lớn.

- Tôi không hiểu giám đốc muốn nói gì.

- Đừng có một tiếng giám đốc, hai tiếng cũng giám đốc nữa. Anh không muốn nghe em gọi như vậy.

Anh không muốn nghe thì tôi sẽ càng gọi anh như vậy đấy. Tôi muốn trút nỗi ấm ức lên cái danh xưng giám đốc này của anh.

Suýt chút nữa thì tôi đã lên tiếng vạch trần cái âm mưu tàn tệ kia. Cũng may, lý trí đã ngăn tôi lại.

So với việc để anh biết rằng kế hoạch của anh đã bị tôi phát hiện thì tôi thích cho anh nếm trải cảm giác thất bại hơn.

- Vậy anh từ chức đi, hoặc sa thải tôi đi. Anh bây giờ là giám đốc kinh doanh, là sếp trực tiếp của tôi. Anh bảo tôi gọi anh thế nào đây? Gọi thẳng tên anh à, Hoàng Thiên? Hay là gọi là anh yêu dấu?

- Em… em bị sao vậy? Vụ tai nạn năm đó làm em bị chấn thương sọ não sao? – Giọng anh dịu lại, run run, rất nhỏ.

- Đồ điên. – Tôi quát lớn.

Dứt lời, tôi lật đật ôm lấy mớ tài liệu vừa in xong cho vào chiếc túi giấy. Tôi cần ra khỏi nơi này, ít nhất là cho tới lúc mọi người xuất hiện.

Thế nhưng, vừa quay đầu thì một cảnh tượng đập vào mắt khiến tôi phải đưa tay lên để che cái miệng đang há hốc của mình.

Họ đứng ở đó từ bao giờ vậy kìa? Trông biểu hiện lạ lùng trên mấy gương mặt kia thì chắc là họ đã nghe được tiếng quát mắng của tôi rồi.

Ôi, biệt danh cô bé hiền lành, đáng yêu, lẽ phép nhất phòng kinh doanh đã chính thức tạm biệt tôi, đội nón ra đi từ hôm nay, ngay giờ phút này.

Đang không biết trốn vào đâu thì Hoàng Thiên tóm lấy tay tôi, kéo trượt tôi vào phòng anh.

Khoảnh khắc cánh cửa vừa đóng lại, anh bất ngờ ôm chặt tôi vào lòng, gục đầu vào hõm cổ, mặc cho tôi vũng vẫy.

- Mỹ Trân, anh biết anh không tốt, anh biết bản thân đã làm em tổn thương khi chúng ta vừa gặp lại nhau. Anh xin lỗi. Xin em hãy tha thứ cho anh. Mình làm lại từ đầu đi. Hãy yêu nhau lại từ đầu.

Cũng may là màn đã kéo xuống, nếu các nhân viên ngoài kia nhìn thấy cảnh này, chắc tôi c.h.ế.t mất.

Cái gã này hẳn là đang điên loạn khi thấy con mồi gần sa bẫy lại rẽ sang hướng khác đây mà. Đây chính là điều tôi muốn chứng kiến đấy. Thật hả lòng hả dạ.

Tôi phải cám ơn Hoàng Thuận thật nhiều, nhờ có anh ấy mà tôi thoát khỏi lưới tình đầy móc sắt.

- Buông tôi ra, buông tôi ra.

Sau một hồi kịch liệt vùng vẫy thì Hoàng Thiên cũng chịu nới lỏng tay. Thế nhưng, đó chỉ là hành động khởi đầu cho nụ hôn không hề báo trước.

Môi anh dán chặt lên môi tôi, vòng tay siết chặt trở lại. Một tay anh đặt sau eo, một tay sau cổ tôi, không cho tôi có cơ hội từ chối.

Cảm giác mềm mại, ướt át từ làn môi nóng rẫy của người đàn ông mà tôi tha thiết yêu thương không mang lại cho tôi chút ngọt ngào nào, chỉ toàn là chua chát. Tôi bất lực trước nụ hôn mang tính chiếm hữu, đầy lực tàn sát này.

Giây phút đôi môi tôi bị Hoàng Thiên tách ra, nước mắt cũng theo đó tuôn trào. Sao anh phải làm đến mức này? Đối với tôi, đây là một sự sỉ nhục.

- Mỹ Trân, sao em lại khóc?

Có lẽ anh đã cảm nhận được vị mặn đắng từ dòng lệ của tôi nên vội vàng tách dần khoảng cách.

Màn nước mờ giăng ngang khiến ảnh hình anh trong mắt tôi nhạt nhòa. Tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt đối diện mình.

- Đây không phải là điều anh muốn nhìn thấy ư? – Tôi đưa hai tay lên, lau vội đôi mắt ướt đẫm.

- Sao em cứ nói những lời khó hiểu như vậy chứ?

- Tất nhiên là anh không thể hiểu rồi, thứ ngôn ngữ của người nghèo thì người giàu như anh làm sao hiểu được.

Dứt lời, tôi giật tung móc khóa chiếc lắc tay và thả cho nó rơi tự do trước mặt anh.

Tiếng va chạm giữa mặt sàn và thứ trang sức đắt tiền vang lên rất rõ.

Khoảnh khắc quay lưng, tôi kịp nhìn thấy vẻ sững sờ trên gương mặt đẹp trai ấy.

Tuy tôi thích tiền nhưng sẽ không bao giờ bán rẻ tình yêu của mình vì nó. Là vì có tình cảm với anh nên tôi mới nhận.

Chiếc nhẫn kia và các đồ trang sức cũ sẽ được gởi trả anh sớm thôi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.