Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 145: Thiên Nga Sa Bẫy - 2

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:36

- Nhà… tôi muốn về nhà. – Tôi ứa nước mắt, thều thào.

- Được, anh đưa em về. Uống không được mà sao còn uống nhiều vậy chứ?

Sau câu trách móc đó, tôi cảm giác toàn thân mình được nhấc bổng lên.

Chẳng hiểu sao lúc này, toàn thân tôi nóng rực, bứt rứt như có côn trùng bò khắp người, rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.

Tôi cần tìm một nguồn nước, tôi muốn ngồi trong một bồn nước đầy. Ý thức tôi dần mất đi, mọi thứ cứ mơ hồ.

Chẳng biết tôi đã trầm luân trong cơn mộng xuân ấy bao lâu. Đến khi giật mình thức giấc thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ.

Không, không hề lạ chút nào. Căn phòng này là của người đàn ông đó.

Trong cơn hoảng loạn, tôi ngồi dậy và khẽ rên lên vì cơn đau nhức khắp toàn thân. Tất cả như tái hiện lại buổi sáng sau cái đêm định mệnh cách đây hơn hai năm về trước.

Tên khốn kiếp Hoàng Thiên. Sao anh ta có thể đối xử với tôi như vậy chứ? Anh sắp đính hôn với Hellen rồi nhưng sao anh lại không thể buông tha cho tôi?

Cố nuốt ngược nước mắt vào tim, tôi gắng gượng rời giường, vơ lấy bộ váy cùng nội y được treo ngay ngắn trên móc, mặc vào.

Khoảng khắc vô tình nhìn vào chiếc gương lớn, hình ảnh trong đó phản chiếu một gương mặt xơ xác với những dấu hôn in hằn trên cổ tôi.

Những mảnh ký ức vụn vặn trước lúc mất dần kiểm soát liên tục ùa về khiến đầu tôi đau vô cùng.

Tôi nhớ mình đã vào nhầm nhà vệ sinh nam và gặp Hoàng Thiên. Hy hữu vậy ư?

- Hoàng Thiên, thì ra, anh cấu kết với Phạm Minh Trực đưa tôi vào tròng. Thằng khốn nạn. Sao anh có thể đối xử với người anh từng yêu như vậy chứ?

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y mình thành nắm đấm. Toàn thân run rẩy vì tức giận.

Tôi có nằm mơ cũng không ngờ người đàn ông ấy lại bày ra những trò hèn hạ này. Cảm giác lúc đó dường như không phải chỉ là cơn say do bia rượu.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi rùng mình nhận ra mình đã bị bỏ thuốc. Phải, chắc chắn là tôi đã bị bỏ thuốc kích dục.

Khát khao nguyên thủy cháy bỏng đó. Làn da mát lạnh của Hoàng Thiên. Những ham muốn tột cùng mà tôi cứ ngỡ đâu rằng đó chỉ là một giấc mộng xuân.

Tôi đã ân ái với anh trong tình trạng gần như mất ý thức, giống như lần đầu tiên. Có lẽ nào năm đó, anh cũng đã bỏ thuốc tôi?

Trời ơi. Hóa ra, anh là người như thế sao? Tôi đã yêu một gã đàn ông tồi tệ. Tôi còn cho rằng mình là đứa khốn vì đã trèo lên giường anh.

Anh từng nói với tôi rằng anh hối hận vì đã làm ra chuyện đó. Anh hối hận thật sao? Đồ giả tạo.

- Em dậy rồi à? Xuống ăn sáng thôi.

Đầu tôi quay ngoắt lại khi nghe giọng nói ấy cất lên. Giây phút này, tôi chỉ muốn lao tới mà cấu xé anh để giải thoát cơn đau đang cuồn cuộn như muốn xé toạc trái tim dại khờ của mình.

Ánh mắt thâm tình giả dối. Nụ cười ấy thật ghê tởm. Có phải anh đang rất vui vì đạt được nửa mục đích rồi không?

Tiếp theo, anh sẽ đá tôi đi như đá một viên sỏi và buông lời nhục mạ đúng không?

- Tên khốn kiếp, đồ… khốn nạn. Tôi không ngờ… không ngờ mình lại từng đem lòng yêu một tên cầm thú như anh. Anh đói khát đến thế à? Anh thèm phụ nữ đến thế sao? Nếu anh cần, tôi có thể giới thiệu cho anh vài người để anh chơi cho thỏa. Sao anh… sao anh dám đánh thuốc tôi? – Tôi hét lên trong tiếng nấc nghẹn.

- Mỹ Trân, em hiểu lầm rồi. Đêm qua…

- Anh định nói rằng là do tôi dụ dỗ anh đúng không? Hai năm trước, cũng là chiêu trò này. Tôi thật ngu ngốc khi đổ lỗi cho chính mình và còn áy náy với anh.

Bước chân Hoàng Thiên chững lại khi nghe tôi thốt ra những lời đó. Tôi nói đúng quá chứ gì? Thế nên, anh mới không còn gì để nói.

Với lấy chiếc túi xách nằm sát chân giường, tôi cho tay vào lục lọi, cốt ý lấy điện thoại để gọi taxi và khi màn hình bật sáng, tôi bàng hoàng khi thấy vô số cuộc gọi nhỡ từ số máy của cả Ánh Tuyết lẫn Tấn Phong.

Linh tính mách bảo cho tôi biết có chuyện chẳng lành. Hôm qua, khi đến gặp Minh Trực, tôi đã để chế độ rung và không hề hay biết rằng sáng nay, họ đã cố liên lạc với mình.

Ngón tay tôi run rẩy chạm vào số điện thoại của Tấn Phong rồi đưa máy áp lên tai.

- Tấn Phong, anh gọi em…

- Mỹ Trân, cậu… cậu đang ở đâu vậy? Mau tới bệnh viện thành phố đi, anh Tấn Phong bị tai nạn. Anh ấy cần máu. Ngân hàng m.á.u ở bệnh viện không… không đủ. – Ánh Tuyết khóc thảm trong điện thoại.

Không chút chần chừ, tôi nhanh chóng chạy vụt đi nhưng Hoàng Thiên đã vươn tay giữ tôi lại.

Ánh mắt của anh lóe lên tia lửa giận và vô vàn cảm xúc hỗn độn trong đó. Tôi không biết phải diễn tả như thế nào.

- Buông ra. – Tôi vặn vẹo cổ tay, nghiến răng nghiến lợi bật lên thành tiếng.

- Đừng đi. Mỹ Trân à, chúng ta cần nói chuyện. Chuyện hôm qua là…

- Đủ rồi. Anh đã bảo Minh Trực tiếp cận tôi và chuốc thuốc tôi. Một kẻ là tiến sĩ, một kẻ là doanh nhân có tiếng nhưng lại làm ra chuyện dơ bẩn này. Đồ ngựa giống.

- Sao? Ngựa giống? Em nói anh là ngựa giống?

- Phải. Tôi thấy anh nên thêm ngành nghề sản xuất bao cao su vào danh mục ngành nghề của Hana.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.