Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 147: Ngày Buồn Nhất - 2

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:36

Tấn Phong vì đi tìm tôi nên mới gặp tai nạn sao?

Trời ơi, giá như tôi đừng để điện thoại về chế độ rung thì có đâu đến nỗi. Chỉ cần tôi bắt máy thì anh đã không xảy ra chuyện.

Ở thành phố này, ngoài anh và Ánh Tuyết ra, tôi chẳng có ai là bạn bè thân thiết đến mức có thể qua đêm ở nhà họ, hẳn là anh lo lắng cho tôi nên mới mất tập trung bởi bình thường, anh là người vô cùng cẩn trọng khi tham gia giao thông.

- Tấn Phong vì cậu, đến mạng sống cũng không màng. Vậy mà cậu lại vui vẻ cùng người đàn ông khác. Cậu đã ngủ với cái gã Minh Trực ấy chỉ vì hắn là nhị thiếu gia của Đại Lợi sao?

Sự giận dữ trên gương mặt Ánh Tuyết vẫn không biến mất. Ánh mắt cô ấy vẫn xoáy thẳng vào người tôi.

Chỉ riêng chuyện bị Hoàng Thiên tính kế đã khiến tim tôi như vụn vỡ, giờ lại biết Tấn Phong vì mình mà xảy ra chuyện, thêm phần bị Ánh Tuyết buông lời trách móc, tôi không còn kiềm chế được nữa, khóc rống lên như một đứa trẻ.

- Mình bị người ta gài bẫy và… và làm nhục.

Nói đến đây, tôi uất nghẹn, hơi thở trở nên nặng nề, không khí gần như không đưa được đến phổi. Cơn đau vô hình xâm chiếm toàn cơ thể tôi.

Vì sao Ánh Tuyết có thể thốt lên những câu như vậy? Cô ấy không hiểu tôi sao? Tôi dễ dãi đến thế sao?

Nếu là vì tiền, tôi đã chọn ở bên Tấn Phong bởi anh đâu phải là người nghèo khổ, tài sản của anh cũng lên đến hàng trăm tỷ đồng, ít ỏi gì đâu. Hơn nữa, anh còn rất quan tâm và cưng chiều tôi.

- Mỹ Trân, Mỹ Trân, đừng kích động. Hít thở sâu vào, thở sâu vào. – Ánh Tuyết vội sà xuống, cuống quýt vuốt sống lưng tôi.

Ngay khi cô ấy định nhấn chuông gọi trợ giúp thì tôi ngăn lại. Lúc này, gương mặt cô bạn của tôi cũng đã đầm đìa nước mắt.

- Mình xin lỗi. Rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì vậy chứ?

Cái ôm từ Ánh Tuyết giúp tôi phần nào lấy lại được bình tĩnh. Qua hồi lâu, tôi cảm thấy cơ thể quá mỏi và nhờ cô bạn đỡ mình nằm xuống.

Đã muốn chôn sâu chuyện đáng xấu hổ đêm qua nhưng ngay lúc này, tôi cần sự chia sẻ và đôi lời an ủi. Nếu không nói ra, tôi sẽ uất ức mà bị câm mất thôi.

- Tên Minh Trực ấy bỏ thuốc k.í.c.h d.ụ.c vào rượu, sau đó Hoàng Thiên đã đưa mình về nhà anh ta.

- Gì chứ? Cái gã khốn đó dám đối xử với cậu như vậy sao? Chết tiệt. Phải kiện gã ra tòa. – Ánh Tuyết bật đứng dậy, gầm lên.

- Làm ơn thôi đi Ánh Tuyết, cậu muốn mình nhục nhã mà c.h.ế.t sao? Bấy nhiêu đó đã khiến mình muốn điên loạn rồi.

- Mỹ Trân à…

- Đừng nói cho ai biết cả, kể cả khi Tấn Phong tỉnh lại thì cậu cũng đừng nói cho anh ấy biết. Hứa với mình đi, xin cậu.

Ánh Tuyết nắm lấy tay tôi, gật đầu lia lịa, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra từ khóe mắt cô ấy.

 Sao tôi cứ luôn khiến những người mà tôi yêu thương bị tổn thương, khiến họ rơi nước mắt nhiều đến vậy chứ?

Tôi có nằm mơ cũng đâu lường trước được kế hoạch độc ác này của Hoàng Thiên. Tôi có một chút oán hận anh rồi. Anh biết không?

- Cậu vẫn chưa nói với mình. Anh Tấn Phong bị thương thế nào? – Tôi lau khô gương mặt mình, cất tiếng hỏi.

- Bị thương ở đùi, mất m.á.u nhiều. Tuy đầu và các nơi khác chỉ bị chấn thương nhẹ nhưng bác sĩ nói nếu chậm một chút thì cũng ảnh hưởng đến tính mạng đấy. Giờ ổn rồi. Cảm ơn vì cậu đến kịp.

Không hẹn mà cả hai đều tặng nhau một nụ cười méo xẹo.

Sau một hồi tần ngần, Ánh Tuyết khuyên tôi nên nghỉ việc ở Phú Long, cắt đứt mọi liên quan đến Hoàng Thiên.

Vốn dĩ lúc đầu, tôi cũng nghĩ đến điều này và định sẽ làm như vậy. Thế nhưng, giờ đây, tôi thay đổi quyết định rồi.

Tôi sẽ vẫn xuất hiện trước mặt anh ta, xem anh ta còn giở trò gì hèn hạ hơn thế nữa.

Máu ghen trong người Hellen cũng không thua gì Hoạn Thư đâu nhỉ? Nếu cô ấy biết tôi và vị hôn phu của cô ấy mang nhau lên giường, quấn quýt triền miên suốt đêm thì thái độ cô ấy sẽ ra sao nhỉ?

Tôi rất muốn biết. Tôi rất muốn thấy cảnh Hellen trút cơn thịnh nộ lên Hoàng Thiên. Tôi muốn thấy cò vạc đánh nhau.

Thương tích trên người tôi đã quá nhiều, và cho dẫu chịu thêm một vài vết nữa thì tôi cũng không từ chối đâu.

Miễn là tôi có thể khiến cho mối quan hệ giữa đôi vợ chồng tương lai kia trục trặc. Vết hằn này sẽ khiến cuộc hôn nhân đó không trọn vẹn.

Hoàng Thiên à, anh đợi nhé. Tôi sẽ quay lại, đón nhận nỗi hận suốt đời mà anh đã tuyên bố.

- Mình sẽ thôi việc khi mình xong việc. Ánh Tuyết à, cậu cứ yên tâm. Chỉ lần này thôi. Mình sẽ có đề phòng. – Tôi mỉm cười, siết nhẹ lấy tay cô bạn, dịu giọng trấn an.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.